Nó lê thân thể mệt nhoài vào nhà. Một ngày ko đâu vào đâu với một chuyện cũng chẳng đâu vào đâu.
Điện thoại reo, nó mới biết mình đã quên mất một điều quan trọng. Chưa kịp thay quần áo, nó phóng ngay ra ngoài.
- Hân Hân, mình ko đến muộn chứ? – Nó thở dốc.
- Muộn 5 phút nhưng ko sao, đi thôi! – Hân Hân kéo tay nó dẫn đi.
Hai cái bóng đổ dài trên vỉa hè. Mồ hôi chảy quanh khuôn mặt.
- Sao tìm hoài ko thấy? – Nó lau mồ hôi, nhăn mặt vì nắng.
- Ko biết nữa, mệt chết mất! – Hân Hân thở hỗn hễn rồi bất chợt reo lên. – Ah, hình như là đây này. – Cô bạn chỉ vào một căn nhà hai tầng với nước vôi màu xanh dương.
- Có chắc là nhà này ko? – Nó nghi ngờ.
- Chắc mà! – Hân Hân gật đầu rồi tiến lại nhấn chuông cửa.
Người mở cửa là một người phụ nữ chừng 30 đến 35 tuổi. Bà có chất giọng cao, thanh tựa như tiếng suối nơi vách đá chứ ko ấm và trầm như những người phụ nữ ở độ tuổi này.
- Các cháu tìm ai?
- Chúng cháu là bạn của Băng Di, bạn ý có nhà ko ạ? – Nó nhanh nhảu hỏi và nhìn vào bên trong.
- Bạn? – Người phụ nữ nọ nhíu mày. Dường như chưa một lần nào bà thấy con gái mình có bạn.
- Vâng ạ, bạn ý đâu hả bác? – Hân Hân cười tươi.
- Hai cháu vào nhà đi, nó cũng sắp về rồi! Ta là mẹ của nó. – Người phụ nữ cười.
- Cháu cảm ơn bác ạ! – Cả hai đồng thanh.
Nó và Hân Hân theo chân người phụ nữ. Gia đình này cũng thuộc dạng khá giả nhưng lại có nét gì đó rất giả tạo. Nó lặng lẽ nhìn xung quanh, ko hề có một bức ảnh gia đình nào mà đáng lẽ ra phải treo trong nhà chứ.
Phòng của con nhóc là một căn phòng với gam màu lạnh làm chủ đạo. Ko như những đứa con gái khác, căn phòng ko được trang trí gì đặc biệt nếu ko gọi là quá sơ sài.
- Đây là phòng của Di, hai đứa vào ngồi đợi bạn nghen! – Người phụ nữ nhẹ nhàng.
- Vâng ạ! – Cả hai dạ ran.
Cảm giác hơi lạnh cứ mơn man trên làn da nó, nó khều Hân Hân, hỏi khẽ:
- Thấy sao?
- Đây ko phải là gia đình, chỉ đơn giản là nhà mà thôi. – Hân Hân nhìn quanh.
Cánh cửa phòng bật mở. Con nhóc bước vào, nét ngạc nhiên thấy rõ trên khuôn mặt đó. Nó khẽ cười:
- Tụi mình đến thăm nhà bạn nè, bạn vui chứ?
- Sẽ vui hơn nếu mấy bạn ko đến đây. – Con nhóc nói đầy khó chịu.
Nó sững người, định ôm con nhóc một cái nhưng sao tay ko còn đủ can đảm để thực hiện nữa, nó ko biết điều gì sẽ xảy ra nếu tự ý ôm bạn mình.
- Nhà Di đẹp thật! – Hân Hân vẫn ko thôi nhìn quanh.
- Umk, đẹp, vẻ đẹp bên ngoài. – Con nhóc cười trừ.
Cả nó và Hân Hân đều hiểu cô bạn ko muốn nhắc đến quá nhiều về chuyện của mình nên cả hai đều cố lãng tránh khiến cuộc nói chuyện giữa ba đứa ngày càng bị gò bó, căng thẳng.
- Các bạn đến đây làm gì? – Mặc dù biết là các bạn mình có lòng tốt nhưng ko hiểu sao con nhóc luôn cảm thấy khó chịu khi nhận cái lòng tốt đó.
- Tụi mình… chỉ là… – Hân Hân ấp úng giải thích.
- Có vẻ bạn ko thích bọn mình đến đây nhưng biết làm sao được nhỉ? Từ nay sẽ phải ghé nơi này thường xuyên thôi. Hì, bọn mình về đây, Di nhớ phải mở cửa khi lần sau tụi này đến nhé, sẽ ko lâu đâu! – Nó nháy mắt tinh nghịch rồi kéo Hân Hân ra cửa. Nó cảm thấy cuộc nói chuyện nếu tiếp tục cũng chỉ làm sứt mẻ tình bạn mà cố lắm nó mới xây dựng được mà thôi!
Con nhóc gục mặt xuống bàn. Ko khóc nhưng mà cảm thấy có lỗi vô cùng. Nó cũng biết là Lam Bình và Hân Hân chỉ muốn những điều tốt cho nó, nhiều lúc cũng muốn nhận nhưng có lẽ nó cần phải bình tĩnh, cần có thời gian để chấp nhận cuộc sống theo hướng “mở” này.
*~*~*
- Cô đi đâu giờ này mới về? Lại còn ko xin phép ai cả nữa chứ? – Lâm Duy đứng đợi nó trước cổng nhà.
- Umk, có chút chuyện, ở nhà có gì sao? – Nó mệt mỏi.
- Ko, chỉ là bảo cô vào ăn tối kẻo cả nhà đợi thôi. – Cậu bước nhanh vào nhà, mặc nó đang khổ sở lết theo sau.
Bữa ăn bình thường như bao gia đình khác, càng cảm thấy hạnh phúc và ấm cúng bao nhiêu thì lòng nó lại quặn thắt bấy nhiêu. Ko hẳn là vì nhớ về gia đình trước kia của mình mà là nhớ về “nhà” của Băng Di. Nó tự hỏi liệu giờ đây cô bạn có đang trải nghiệm những phút giây tuyệt vời bên mâm cơm cùng ba, mẹ hay ko?
- À, suýt nữa thì quên thông báo, hai đứa chịu khó dùng chung phòng một thời gian nhé! – Ông nội hùng hồn làm cả hai đứa nó đang ăn cơm suýt chút nữa thì sặc.
- SAO Ạ? – cả hai đồng thanh.
- Ko trăng sao gì hết, ông quên gọi người đến diệt gián rồi. – Ông nội cười trừ.
- Thì bây giờ gọi đi ạ. Người ta làm cả ca đêm nữa mà. – Lâm Duy phân bua.
- Nhưng giờ tối rồi, tội nghiệp người ta đường xá xa xôi, tối tăm mịt mù. – Ông đánh lưỡi thương tiếc để phụ họa cho câu nói.
- Ông biết “tội nghiệp người ta” từ bao giờ vậy ạ? – Lâm Duy lẩm bẩm trong miệng chỉ mình cậu nghe thấy.
- Thằng này, nói gì vậy? – Ông nội quát lên.
- Có gì đâu ạ. – Cậu nhún vai bỏ qua.
- Ko nói nhiều nữa, để mai sáng sủa ta gọi người đến. Ăn xong, ko có việc gì thì lên phòng đi, đừng xớ rớ dưới này vướng chân người giúp việc dọn dẹp. – Ông lên tiếng kết thúc câu chuyện. Ko ai bảo ai, mọi người đều hiểu tốt nhất là ko nên chêm vào thêm câu nào nữa.
Đêm thứ hai dùng chung phòng, ko còn việc ôm gối đi qua đi lại như đêm đầu tiên, nó phóng luôn lên giường để ngủ, một ngày trôi qua thật mệt mỏi…
“I’ll e running, to see you again
Winter, Spring, Summer or Fall,
All you’ve got to do is call,
And I’ll be there, yes I will…”
Điện thoại Lâm Duy đang reo. Nhưng tình hình bây giờ là cậu đang ở trong nhà tắm và nó thì lại đang ở đây. Vốn dĩ định sẽ ko nghe máy, chờ người gọi tự động tắt nhưng người gọi lại “dai như đĩa”, gọi hoài gọi mãi khiến nó ko thể nào tập trung…ngủ được. Bực mình, nó chồm người vớ lấy cái điện thoại và nghe.
- Alo. Chủ nhân của máy đang bận, phiền bạn lát nữa gọi lại. – Nó thỉnh cầu mà cứ như đe dọa người ta ko bằng.
- – Giọng nữ nhẹ nhàng cất lên phía đầu dây bên kia, có lẽ đang trong trạng thái ngạc nhiên cực độ.
- Lâm Duy? Anh ta đang ở trong phòng tắm. – Nó ngây thơ đến nỗi ngu ngơ.
- – Những lời mắng nhiếc vang vang trong không gian phòng. Đơn giản, nó quen bật loa ngoài mỗi khi nhận cuộc gọi mà.
-……. – Nó ko thể điều khiển được suy nghĩ của mình nữa rồi.
-
- Alo, Thiên Kỳ. Tớ… Lâm Duy đây! – Lâm Duy dựt phăng cái máy điện thoại trên tay nó. Nãy giờ đứng ở cửa phòng tắm, cậu đã nghe được cả những điều cần nghe và những điều ko nên nghe.
- – Những tiếng khóc lại bắt đầu.
- Uk, nhớ, nhớ để cậu gọi điện đến và mắng… umk… vợ tớ như thế à? – Lâm Duy ko hiểu sao cậu lại nói như vậy nữa, chỉ đơn giản cậu mong Thiên Kỳ sẽ hiểu và đừng có những hành động làm tổn thương lòng tự trọng người khác như thế nữa.
Nó ngước nhìn Lâm Duy, dường như mắt nó ươn ướt.
-
- Cậu… là bạn tớ. – Lâm Duy khó nhọc phát âm.
-
- Là người yêu…cũ của tớ.
-
- Chỉ thế thôi.
- – Thiên Kỳ cười nửa miệng.
- Tớ cũng vậy, thật sự thất vọng về cậu. Sao cậu lại có thể nói ra những lời như vậy được nhỉ? Bảo người ta đến bar hay vũ trường sao? Đó là nơi duy nhất cậu nghĩ được để bảo vợ tớ “ghé thăm” à? Thiên Kỳ mà tớ từng quen hình như chưa từng phát ngôn một cách như vậy. Là chưa từng chứ ko phải là ko bao giờ. – Nói rồi, cậu cắt máy, để lại cho Thiên Kỳ sự hụt hẫng cùng với những tiếng kêu dài như bất tận…
Bực bội ném chiếc điện thoại lên nệm, cậu vội quay xuống nhìn nó. Nó ngồi bần thần trên chiếc giường rộng, vai khẽ run run và khóe mắt ngấn lệ.
Như một hành động bình thường, Lâm Duy đặt tay mình lên vai nó, cố điều khiển để nó có thể nhìn thẳng vào mắt cậu. Như cậu đoán, nó đang khóc. Mọi động tác đều thực hiện trong yên lặng.
- Đừng bận tâm, sẽ ko sao đâu! – Lâm Duy an ủi và cười hiền với nó.
- Anh đang thương hại tôi? – Nó nhìn cậu, ánh mắt dò xét.
- Nhìn tôi giống người thích thương hại người khác lắm sao? – Lâm Duy cố tỏ ra nghi ngờ mình.
- Mọi người chắc cũng đều vậy nhỉ? Vì thương cho hoàn cảnh của tôi nên mới rước tôi về nhà này. Tôi ko cần anh phải bố thí cho tôi bất kì một thứ gì, kể cả tình yêu. – Nó hất tay Lâm Duy ra khỏi vai mình, bất ngờ đứng bật dậy và chạy ra ngoài.
Cậu thở dài rồi cũng chạy theo nó.
- Cô định đi đâu?
- Mặc kệ tôi. – Nó đi trong vô thức, con đường này nó đã đi qua rồi thì phải.
- Nghe tôi nói này, có cần phải tự hành hạ tai và đầu óc mình bằng những lời nói đó ko hả? Cô làm thế khác nào khẳng định những gì Thiên Kỳ nói là đúng nên cô mới như thế này? – Lâm Duy kéo tay nó lại.
Bất ngờ, nó ôm lấy cậu rồi khóc, nó cà đầu vào vai cậu:
- Tôi ghét được người ta thương hại. Mặc dù tôi biết từ ngày cái tai nạn đó giáng xuống gia đình mình, tôi đã nhận rất nhiều sự bố thí của người ta.
- Vậy việc cô giúp những trẻ em đường phố hôm nọ cũng đang trao tình thương cho người khác đó thôi. Theo cô thì đó cũng là “bố thí” à? – Lâm Duy chỉ trích.
- Ko! Tôi cũng ko tỏ ra ngây ngây thơ thơ hay gì gì đấy! – Nó giải thích.
- Chuyện đó ko cần phải nói. Cô đâu có ngây thơ, nhí nhảnh gì đâu. Chỉ cứng đầu và đanh đá thôi à. – Lâm Duy chọc quê nó.
- Này… – Nó nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ nhàng xin phép – Cho tôi yên tĩnh… một đêm nhé? Tôi hứa ngày mai sẽ về nhà, chỉ đêm nay thôi. – Nó nũng nịu.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu chấp thuận, trước lúc nó leo lên xe, cậu con kịp cốc đầu nó một cái rồi bảo:
- Một đêm thôi, mai phải về nhà đấy!
- Tôi biết rồi, cảm ơn anh! – Nó cười tươi.
Lâm Duy lững thửng bước về nhà. Trong đầu ngổn ngang những suy nghĩ, về những gì Thiên Kỳ nói… về Thiên Minh. Anh ta bảo vệ nó sao? Và anh ta cũng yêu nó sao? Cậu lắc đầu nguầy nguậy, điều đó chẳng liên quan gì đến cậu cả. Nhưng nó hiện tại đang là vợ cậu, dù chi là ba tháng thôi nhưng giờ đây, nó vẫn là vợ cậu và ko ai được phép… có tình ý với vợ cậu
Con nhóc mơ màng ngồi bên cửa sổ, đưa tay chạm nhẹ chiếc chuông gió thủy tinh. Những âm thanh lanh canh cứ vang đều nghe thật vui tai.
Bỗng có tiếng chuông cửa, theo bản năng, con nhóc vội xuống nhà để xem vị khách giữa đêm khuya là ai?
Cánh cửa mở ra và nụ cười ban chiều của người bạn thân lại hiện về.
- Bạn đến đây là gì? – Băng Di lắp bắp.
- Mình trốn nhà đến để… ngủ nhờ nhà bạn đấy. Lạnh quá, ình vào nhà đi. – Nó vờ run và ôm lấy vai.
Con nhóc tặc lưỡi rồi dẫn nó lên phòng.
- Ôi, mới đến lúc chiều giờ lại đến, phiền bạn ko? – Nó hỏi và nhảy lên giường.
- Phiền. – Con nhóc thẳng thắn.
- Thế hả? Nhưng làm sao đây? Làm phiền bạn là biệt tài của mình rồi. – Nó cười trừ làm con nhóc cũng bật cười theo. – Nhìn bạn cười duyên thế, sao bạn lại ít cười thế nhỉ? – Nó nheo mắt khó hiểu.
- Vì ko thích. – Con nhóc nhún vai hờ hững rồi ngồi xuống cạnh nó.
- Băng Di nè! Hình như làm bạn giận và cười cũng là một biệt tài của mình đấy! – Nó nháy mắt đầy ẩn ý rồi đè cô bạn ngã lăn ra giường và… cù. Híc!!!
- Ý… dừng lại….híc! Haha… hihi…. – Con nhóc cười chảy cả nước mắt.
- Ôi, tay mình ko thể điều khiển được nữa rồi. – Nó tiếp tục trò chơi quái ác.
- Đã thế…híc… cho bạn chừa nè!…. hihi….
- Nè, bạn định chơi trả đũa nhau à? Ahhh. Buồn cười quá à!!! Híc….hahaha – Nó dùng tay tránh con nhóc đang hăm he.
Một lúc sau, khi cả hai đã mệt nhoài thì đều lăn ra giường, miệng vẫn ko ngớt cười, hai bên mắt còn đọng lại dấu tích của những vệt nước mắt.
- Ngủ đi! Mai còn đi học! – Con nhóc dỗ nó như mẹ dỗ con.
- Mình nằm trong nha, sợ ma lắm! – Nó lăn vào trong.
- Ko…. mình quen nằm trong góc rồi. Híc…. Lam Bình. – Con nhóc bò đến kéo nó ra nhưng ko được, nó ngủ mất rồi còn đâu. Thôi thì nhường nhịn vậy, con nhóc nằm xuống cạnh nó và cả hai đều chìm vào giấc ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
15 chương
28 chương
6 chương
4 chương