- Này bạn! – Lam Bình đứng bật dậy sau khi biết đó là người đã cứu Hân Hân.
Băng Di đứng lại nhưng vẫn không quay lưng.
- Cảm ơn! – Nó mỉm cười.
Lại một lần nữa cô nàng bước đi một cách hững hờ. Và một lần nữa nó gọi giật lại:
- Này bạn!
Mặc dù trong đầu luôn nghĩ chẳng việc gì phải đứng lại nhưng cái giọng nói lanh lảnh kia cứ bám víu vào chân cô nhóc.
- Mình cảm ơn bạn lần nữa và bạn cầm lấy này! – Nó nói rồi dúi vào tay cô nhóc một chiếc khăn tay màu trắng.
- Vì sao lại cảm ơn tôi? Tôi đâu có cứu bạn? – Chính cô nhóc cũng ngạc nhiên không kém vì lần thứ hai có người làm cô nhóc lạnh lùng này mở miệng đầy khó chịu.
- Vì đó là bạn của mình! – Nó cười tươi.
- Bạn ư? Thật nực cười! – Cô nhóc nhếch mép rồi bỏ đi thẳng. Nó và Hân Hân nhìn nhau khó hiểu rồi lại cùng nhìn bóng dáng cô bạn nhỏ đã đi khá xa.
“Bạn ư? Thật nực cười! Bạn ấy có ý gì nhỉ?” Nó lắc đầu rồi chạy lại dìu Hân Hân đi thay đồ.
- Lam Bình, sao bạn không vào thay? Chẳng phải lúc nãy mình làm dây sang người bạn rồi sao? – Hân Hân níu tay nó.
- Bạn cứ thay đi! Phòng giám hiệu hết đồ để mượn rồi! – Nó đẩy Hân Hân vào trong rồi thong thả bước ra hành lang hít thở không khí vương đầy mùi hoa sữa.
- Hey! Lâm Duy! – Nó vẫy tay gọi khi thấy bóng cậu lướt ngang.
Lâm Duy đứng lại nhìn nó khoảng 3s rồi quay đi. Nhưng bất ngờ là 3s sau đó, cậu lại quay lại đưa ánh mắt khó hiểu chĩa vào người nó rồi làm một động tác khiến nó quê một cục. Đó là… lấy một tay bịt mũi và tay kia phe phẩy trước mặt.
- Bộ nhà tôi hết sữa tắm hay sao cô còn lấy sữa uống để tắm thế này?
Nó ngượng chín, biết vậy đừng kêu cho rồi!
Rồi nó mỉm cười tinh nghịch. Sau đó nhướn người lên và vòng tay ôm lấy Lâm Duy. Choáng! Cậu đứng hình và hơi ngã người về phía sau nhưng vẫn để yên cho nó ôm!
- Giờ thì anh cũng vậy nha! – Nó thủ thỉ vào tai Lâm Duy rồi từ từ buông tay ra.
Hình như vẫn chưa “thích nghi” được, cái buông tay bất ngờ của nó làm cậu thấy…. tiếc!?!
Như bừng tỉnh sau một vố bất ngờ, Lâm Duy vội vã bước đi, vừa đi lại vừa lấy tay cốc vào đầu mình cho tỉnh táo.
Nó nhìn theo một cách thích thú. Không hiểu sao cái phản ứng của Lâm Duy lại làm nó cảm thấy chồng mình thật… dễ thương!
Ra về!
Nó lóng nga lóng ngóng đứng chờ người ra “rước” nhưng mãi chẳng thấy Lâm Duy đâu nên đành cuốc bộ về.
“Kít” con SH phanh gấp và chắn ngang trước mặt nó làm nó khiếp đảm giật lùi!
Tên tài xế từ từ gỡ chiếc mũ bảo hiểm trên đầu xuống để lộ đầu tóc rối bời và khuôn mặt không thể lẩn vào đâu được. Là Thiên Minh!
- Lên xe! – cậu ra lệnh rồi ném chiếc mũ bảo hiểm còn lại cho nó.
- Nhưng… – Nó e ngại, sợ rằng Lâm Duy tìm không thấy nó thì chắc sẽ tức điên lên mất!
Như hiểu được diễn biến suy nghĩ của nó, Thiên Minh vừa nói vừa kéo nó về phía cậu:
- Lâm Duy có hẹn với Thiên Kỳ rồi, không đón cô được đâu! – Dứt lời, cậu chụp luôn cái mũ lên đầu nó rồi cài chốt cứ y như là ba của nó vậy.
Xe chạy với tốc độ giảm hơn so với mức chạy bình thường của cậu nhưng mà nó thì cứ la oai oái phía sau làm người đi đường đều chĩa mắt về con SH đang chạy đua với gió.
- DỪNG LẠI! TÔI CHƯA MUỐN CHẾT! CÓ DỪNG LẠI KHÔNG THÌ BẢO!
Thiên Minh chỉ khẽ cười, nó càng la lớn, cậu càng siết chặt tay nó rồi vòng tay qua người cậu. Tình trạng bây giờ là nó đang ôm cứng lấy “tài xế”, miệng thì hét lên không ngừng.
Cuối cùng thì chiếc xe quái ác kia cũng dừng lại. Nó loạng quoạng, bước đi như người say.
- Tôi thề sẽ không bao giờ giao tính mạng của mình ột tên điên như anh nữa! – Nó thề thốt đủ điều rồi bỏ đi nhưng bị bàn tay ai kia kéo lại.
- Đến đây rồi sao phải về? – Một câu hỏi không cần trả lời bởi chưa kịp nói gì thì nó đã bị Thiên Minh kéo vào nhà hàng trước mặt.
Thiên Minh ấn người nó xuống ghế rồi cười cười:
- Cô ăn hết thì tôi sẽ cho về! – Cậu vừa nói vừa chỉ tay vào đống thức ăn được bày biện trên bàn.
- Anh nghĩ tôi là heo chắc? – Nó sững sờ.
- Thi thoảng cũng nghĩ vậy! – Cậu cúi xuống ăn và đó cũng là một cách để che dấu nụ cười của cậu.
Nó ăn cho đến khi không thể nhét nổi bất cứ một thứ gì vào. Vừa đưa tay xoa bụng, nó vừa nhăn mặt:
- Cho tôi về đi!
- Cô phải đứng lên mới về được chứ? – Thiên Minh nói rồi bước ra khỏi nhà hàng.
Trong lúc đó, một cặp tình nhân cũng đang thong thả lái xe ngắm cảnh dọc đường. Thiên Kỳ và Lâm Duy, mỗi người một suy nghĩ, mỗi ngưoif ở một tầng mây. Chợt, Thiên Kỳ quay sang hỏi:
- Cậu yêu tớ, phải không?
- Tất nhiên! Sao hỏi vậy? – Lâm Duy nheo mắt nhìn Thiên Kỳ.
- Tớ không muốn mất cậu, nhất là mất cậu bởi tay một người không xứng đáng. – Cô tiểu thư nhỏ hạ giọng.
-….
- Cô ta không đáng để tớ phải ghen, nhỉ? – Mỉm cười chua chát.
- Umk!
- Chỉ là ba tháng thôi mà, tớ sẽ đợi cậu! – Thiên Kỳ nói và bước xuống xe.
- Cảm ơn!
Nhìn bóng dáng Thiên Kỳ mệt mỏi bước vào nhà, lòng cậu cũng chẳng khá khẩm gì nhiều.
“I’ll e running, to see you again
Winter, Spring, Summer or Fall,
All you’ve got to do is call,
And I’ll be there, yes I will,
You’ve got a friend!”
Điện thoại lại vang lên những hồi chuông quen thuộc.
- Alo, ông ạ!
- – Ông nội cười vang tỏ ý hài lòng.
- Cháu ko cưới cô ta. Cháu chỉ sống với cô ta ba tháng thôi! – Lâm Duy phản đối.
- – Ông bắt đầu giận dữ.
- Cả cô ta cũng vậy mà, ông có thể hỏi.
- – Ông có vẻ bênh nó chằm chặp.
- Cháu không…
-
Tút…tút….tút…
Lâm Duy giận dữ ném chiếc điện thoại lên chiếc ghế bên cạnh, ngọn lửa đang sục sôi trong lòng cậu.
“Tại sao mình lại phải là người lãnh cái hôn ước đó? Mình là con nít sao? Ông và pama có thể lừa mình dễ dàng vậy?”
Chiếc xe lại lăn bánh và dừng lại trước một quán bar. Cậu lại hòa mình vào rượu, vào những điệu nhạc điên cuồng, giật gân. Hễ cứ đứa con gái nào đến gần là thản nhiên ăn hai cái tát rồi ngã lăn ra sàn.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
6 chương
108 chương
9 chương