- Chà, mày bị đá rồi hả Hân Hân? Mới mấy ngày trước còn hẹn hò với Hoàng tử mà giờ đây thui thủi một mình thế sao? – Một girl trong canteen nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ.
- Một đứa như nó chắc cũng chỉ là ham muốn nhất thời của chàng thôi. – Girl khác đồng tình.
- Tau cứ tưởng nó sẽ bị đá ngay từ ngày đầu tiên. Trụ được bên chàng trên một ngày, mày dùng chiêu gì vậy, “quỷ cái” – Cô ta nhấn mạnh hai từ cuối khiến máu nóng dồn lên tận đầu mặc dù vẫn cố kiềm chế.
“Lam Bình không ở đây. Mình phải bình tĩnh, gây sự với bọn đó chẳng có kết cục tốt đẹp gì” – Nó tự trấn án. Cô bạn thân của nó hiện giờ vẫn còn đang tỉnh dưỡng ở nhà sau vụ mất tích trong rừng đó.
- Mấy ngày qua, mày kiếm được bao nhiêu tiền? Đừng nhìn tau với ánh mắt đó, suy cho cùng mày đến với Thiên Bảo cũng chỉ vì tiền của cậu ta chất đống mà thôi! – Cái giọng nói mỉa mai, giễu cợt. Cô ta có thể miệt thị, hạ nhục nó nhưng nhất quyết không được coi thường, chà đạp tình yêu mà nó dành cho Thiên Bảo. Không được phép!
Thế là với cái suy nghĩ đó, nó như một con mèo nhỏ ngoan hiền bị người ta bắt ép phải xù những cái lông mềm mại của mình chống trả.
Nó tiến gần cô gái vừa phát ra câu nói lúc nãy, tay vẫn cầm ly sữa nóng đặc rồi thản nhiên đổ lên đầu cô ta. Chính nó cũng không tin rằng nó có thể làm được một điều “phi thường” như vậy.
- Ahhh! Nóng quá! Dơ quá! – Cô ả hét lên những tiếng kêu thảm thiết. Những vệt trắng đục chảy dài từ mái tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ xuống khuôn mặt kia, làm phai đi những vết son phấn ngụy trang mà có lẽ ả đã mất khá nhiều thời gian để tô tô vẽ vẽ. Bộ quần áo đồng phục cũng thấm dần nước, bết chặt vào da thịt cô ta.
- Mày… mày dám…. mày …. rồi mày sẽ phải trả giá…. cho những gì mày gây ra…. con nhỏ kia…. nhớ mặt tau để sau này gặp lại không phải kinh ngạc. – Cô ta ngúng nguẩy bỏ đi sau những lời nói đứt quãng.
Mọi người trong canteen trở lại với bữa ăn của mình. Chỉ có mình nó là đứng yên bất động. Rồi nó ngồi thụp xuống sàn, đôi vai nhỏ bé run bần bật. Đến giờ nó vẫn không thể nào tin nổi mình lại làm điều đó. Nhưng nó không hối hận vì như đã nói. Người khác có thể lăng mạ nó, nó có thể chịu nhưng tuyệt đối đừng bao giờ xúc phạm đến tình yêu mà nó dành cho Thiên Bảo.
Được một hồi thẩn thờ, nó lững thửng bước về lớp. Nhưng những ánh nhìn khó chịu của học sinh BFM cứ nhắm vào nó. Họ chỉ chỉ về phía nó, rồi thì cười khúc khích với nhau trong khi mắt vẫn dán vào nó. Linh cảm mách bảo rằng nó đã đụng phải một con hổ dữ, con hổ đó không cho phép ai làm ướt những sợi lông vàng óng của mình.
Giờ ra về, chiếc xe mang màu xanh của đại dương dừng lại bên cạnh cô nhóc đang mải miết suy nghĩ về tất cả những gì đã qua. Mặc cho tiếng còi xe inh ỏi, Hân Hân vẫn chẳng mảy may để ý.
Bất giác, một bàn tay ai đó nắm lấy tay nó và kéo tuột lên xe khiến nó chẳng kịp la lên tiếng nào. Bàng hoàng nhìn sang bên cạnh và suýt chút nữa nó đã thốt lên cái tên quen thuộc ấy nếu cậu không chặn họng bằng cái giọng lạnh băng:
- Ngồi yên!
Nó lẳng lặng làm tròn bổn phận của mình. Đã lâu rồi nó không được nghe cái giọng nói của Thiên Bảo!
- Bạn có biết bạn làm tôi khó chịu không? – Thiên Bảo vẫn đăm chiêu lái xe, vừa lái vừa nói nhưng cơ mặt không hề biểu lộ một sắc thái tình cảm nào.
- Mình… – Nó lên tiếng thanh minh nhưng nhớ ra rằng chính nó cũng không biết tội của mình để giải oan.
- Tôi ghét phải mang theo một đứa con gái trong tất cả các buổi hẹn hò. Tôi ghét có người kè kè bên cạnh với cái lý do ngốc xít là giúp tôi nhớ lại. Tôi ghét phải nhớ lại tất cả vì nếu cái ký ức đó đẹp đến vậy thì tại sao trước đây tôi lại phải tự hành hạ mình để rồi mất trí. Tôi ghét nhìn thấy con gái khóc. Tôi ghét ngày nào cũng đi cùng với một cô nàng khờ khạo, ngốc ngếch đến tội nghiệp. Tôi ghét bị theo dõi từ xa. Cái cảm giác mọi hành động của mình đều được thu lại bằng đôi mắt của một ai đó làm tôi khó chịu. Và vì những lý do đó nên…. tôi ghét bạn! – Thiên Bảo nói rõ và nhấn mạnh cụm từ cuối cùng. Mọi việc đã quá sức chịu đựng của cậu và dường như mọi lời nói bây giờ đối với tâm trí cậu là “kiểm soát” nhưng với con tim, nó là điều ngược lại.
Chiếc xe dừng lại sau khi câu nói đó kết thúc. Nhưng Thiên Bảo vẫn chưa chịu buông tha cho nó, cậu lại một lần nữa cất giọng, lại một lần nữa tạt gáo nước lạnh vào lòng nó, lại một lần nữa làm nó đau…. :
- Tôi thích cuộc sống hiện tại của mình. Tôi không cần biết trước đây giữa chúng ta đã từng có những gì dù là hạnh phúc hay đau khổ thì hãy xem như bây giờ là một dấu chấm đi. Tôi muốn chia tay với bạn mặc dù bạn và tôi chưa từng bắt đầu. Tôi muốn…. bạn đừng bao giờ bước vào cuộc đời tôi. Thế giới của tôi không chất chứa những cô gái ngây thơ, trong sáng và… umk… ngốc ngếch như bạn.
Nó đang nghe thấy gì thế này? Có phải là Thiên Bảo của nó không? Không, đây không phải là Thiên Bảo mà nó từng biết bởi Thiên Bảo của nó không bao giờ làm nó đau… Nó không nhìn cậu, mặt cúi gầm, hai tay đan vào nhau và vò mạnh chiếc váy đồng phục.
- Bây giờ thì…xuống xe và tạm biệt! – Thiên Bảo nói rành mạch từng từ một.
Lòng tự trọng của nó bị tổn thương nặng nề. Có vẻ như đã vượt quá giới hạn mà Thiên Bảo được phép chạm vào. Nó cảm thấy mặt mình nóng ran. Cái gì chứ? Xuống xe? Tạm biệt? Ừ thì xuống xe và… ưmk…. Nó mở cửa thật nhẹ nhàng như cái phong cách của nó từ trước đến giờ nhưng thực ra đâu phải nhẹ nhàng như người ta vẫn thấy, nặng nề thì đúng hơn.
- Mình sẽ xuống xe nhưng không phải là tạm biệt mà là… umk… vĩnh biệt! – Câu nói cuối cùng của nó dành cho tình yêu của mình mà lại khó nói đến vậy ư? Khó thật nhưng nó đã thốt lên được lời đó. Là Vĩnh biệt! Nó đã nói vậy! Vĩnh biệt…. tình yêu đầu đời….
Thiên Bảo hơi bất ngờ trước câu nói cuối cùng của người con gái khờ đó nhưng chính cậu cũng mong không gặp lại nó nữa thì… câu chào đó không phải là không đúng. Nhưng, sao thế này, sao cậu lại cảm thấy khó chịu và bực bội, lại tiếc nuối khi nhìn cái dáng nhỏ bé đó dần dần rời xa mình? Tại sao chứ? Không phải, chỉ là… là cậu ghét nước mắt con gái, cậu ghét vô cùng nên khi nhìn thấy vậy cậu cảm thấy khó chịu và bức bội còn tiếc nuối, có lẽ cảm xúc của cậu đã nhầm. Thiên bảo đã ngụy biện như vậy trong suy nghĩ của mình.
Bóng nó xa dần, nhỏ dần và nhạt dần…..
Hụt hẫng….
Cảm giác hụt hẫng đang bao vây lấy cậu….
Nhưng thực ra đâu phải là hụt hẫng mà còn hơn thế nữa cơ…..
Có lẽ Thiên Bảo đã sai với cái lời ngụy biện ở trên. Cậu bảo nhìn thấy nó khóc nên mới khó chịu và bức bối nhưng thực ra… nó đâu có khóc…
Hân Hân rẽ vào một con hẻm nhỏ đủ bóng tối để che đậy đi cơn giận dữ cũng như chính cái sự yếu đuối sâu thẳm trong lòng nó. Bất lực ngồi xuống đường, nó gục mặt xuống và bắt đầu….khóc.
Chính nó cũng phải ngạc nhiên vì với cái tính cách mít ướt đó, nó lẽ ra phải khóc khi Thiên Bảo nói rằng ghét nó. Đầu óc nó giờ đây trống rỗng, tai ù ù và chỉ vang lên quanh nó cái âm thanh lạnh buốt:
“Tôi ghét bạn!”
“Tôi ghét bạn!”
Nó nghĩ rằng Thiên Bảo đã bắt đầu có chút tình cảm gì đó với nó từ cái lần cậu cứu nó khỏi quán bar. Nó ngốc thật! Nó thừa nhận rằng mình ngốc. Ngay cả khi nghe đoạn đối thoại mà Uyên Vân ghi lại tỉ mĩ, nó vẫn không tin đó là sự thật. Nó mong rằng đó chỉ là lời nói vô thức của Thiên Bảo. và nó thật khờ khi đã mong như vậy…. Bởi hơn ai hết, nó hiểu rằng… Thiên Bảo chẳng bao giờ nói đùa!
- Mình ghét cậu! Ghét vô cùng! Hức…. Tại sao chứ? Tại sao cậu cứ làm ình hy vọng rồi lại thất vọng như một con nhỏ ba tuổi dại khờ xây ngôi nhà cát rồi cuối cùng đành thẩn thờ nhìn ngôi nhà biến thành cát biển mềm mại…. Tại sao chứ? Nếu mình là con nhỏ ngốc nghếch đó thì cậu… Hoàng Thiên Bảo… cậu chính là làn sóng tàn nhẫn và lạnh lùng. Mình ghét cậu… Mình ghét cậu…. mặc dù mình yêu cậu nhiều lắm… hức…. – Nó để mặc cho nước mắt ướt đẫm khuôn mắt. Nó phải khóc, khóc cho thỏa cho đến khi nào nó hết yêu… nó hết đau, nó mới có can đảm ngưng khóc và đối mặt để gượng dậy đi tiếp. Nhưng nó biết nếu đợi đến lúc ấy thì có lẽ nó chẳng còn nước mắt để khóc thương nữa rồi!
Vẫn biết yêu là đau….
Đó là một quy luật không đời nào thay đổi….
Nhưng tại sao con người ta vẫn bảo là yêu không hối tiếc….
Vậy có thể hiểu rằng người ta chấp nhận “đau” không hối tiếc hay không???
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
6 chương
108 chương
9 chương