Cỏ may mắn tình yêu
Chương 9
CHAP 9
“Bà đúng là BFF của tôi đó nha! Chính xác là tôi với bà sẽ cải trang để đột nhập!”. Uyên Linh rùng mình. Cải trang á? Có mà cải bắp thì đúng hơn.
“Bà cuồng trai đến điên rồi. Tôi mà không nghe bà nói thằng cha nhúng nước tôi có dấu hiệu ở trong trường Hoàng Hôn thì còn lâu tôi mới dại chui đầu vào trong cái chốn quái gở ấy lần nữa”.
“Hê hê. Ưu điểm và cũng là nhược điểm của bà là thù dai và tìm mọi cách trả thù đấy!”. An Hảo đắc ý vì nắm được đuôi cô bạn, cười híp cả con mắt.
Trong đêm tối, có hai thằng con trai đầu đội mũ lưỡi trai sụp cả con mắt, lần lần mò mò chỗ đám cỏ um tùm. Chốc chốc lại có tiếng rít lên vì sợ hãi.
“An Hảo, tôi thấy không ổn nha! Ngộ ngỡ có rắn hay gì đó thì sao?”
“Bà im cái mỏ quạ giùm cái! Tôi thám thính được chỗ tường này có lối đi vào mà. Im lặng và tìm đi!”
Uyên Linh cũng nghe theo, vạch đám cỏ lau ướt đẫm sương đêm. “Hở, lối đi gì mà ở chỗ tường này? Bà đừng nói là...lỗ chó nha!”
“Cũng có thể gọi là vậy!”
Hơ hơ hơ...không thể tin được, Uyên Linh này lại phải chui lỗ chó đi tìm trai cùng con nhỏ si đần này. Thà đào một cái lỗ̃ mà chui xuống đó còn tốt hơn là chui qua cánh cổng của ngài Ki Ki đại nhân! Mà đến nước này thì phóng lao phải theo lao thôi, đằng nào thì chui cũng được hơn nửa người rồi, ráng thêm một chút xíu nữa thôi.
Vì sự nghiệp báo thù, cố lên!
Nhắc tới báo thù là máu trong người Uyên Linh lại sục sôi, nhích thêm một cái cho cái mông đáng thương lọt qua lỗ hổng. May mà cái lỗ khá to, nếu không bị kẹt lại giữa chừng thì chắc đâm đầu chết luôn cho rồi.
“Hai cậu học lớp nào vậy, sao trước đây tôi chưa từng thấy!”
Chết cha, giữa chừng từ đâu chui ra hai thằng cha đeo cặp đích chai dày cộp, đủ làm ghế ngồi thuỷ tinh đấy. Tự dưng đứng trước mặt hỏi han, lỡ bị lộ là tiêu!
“À...tụi tôi mới vừa chuyển trường tới, đang đi tham quan trường đấy mà!”. Uyên Linh hắng giọng, đè tay lên dây thanh quản, cố tìm ra lí do thuyết phục hùng hồn nhất.
“Thì ra là vậy! Phả̉i rồi, hai cậu có thể cho tụi tôi nhờ một chút không?”.
“Chuyện...gì?”. An Hảo im thinh thích, nước này thì chỉ còn nhắm mắt phó mặc Uyên Linh ứng biến thôi.
“À, chỉ là muốn nhờ hai cậu đem giúp bản danh sách này tới phòng hội học sinh thôi. Tụi tôi còn bận tới văn phòng ghi kế hoạch cho câu lạc bộ”. Cái tên răng hô ra cả mét đó không biết có phải dân Bến Tre không ta, hàm tiền đạo đó mà nạo dừa là trụi lũi không còn một móng
“Ờ...ờ...”
“Không thành vấn đề. Cứ để cho tụi tôi lo!”.
Uyên Linh còn chưa biết ứng phó ra sao thì cái mồm tép nhảy của An Hảo đã phóng cái vèo như tên lửa, đồng ý cái rụp.
“Vậy cám ơn hai cậu nhiều nha! Tạm biệt!”
“Bái bai!”
“An Hảo, bà điên rồi hả? Làm chuyện chính không làm lại đi làm mấy cái chuyện dở hơi, tôi muốn bà tìm cái thằng cha mắc dịch đó cho tôi!!!”
“Bình tĩnh bình tĩnh! Tôi có ý đồ nên mới hạ mình làm chuyện ruồi bu này thôi. Chưa gì bà đã rống lên rồi!”
“Vậy thì tôi xin nghe đây. Lí do nhảm nhí là coi chừng tôi trói bà vô gốc cây bỏ ở đây luôn!”. Uyên Linh khoanh tay, nén cơn bực tức sắp tràn bờ.
“He he...theo tin tình báo thì ba chàng mà tôi tìm nằm trong hội học sinh, còn...người kia chắc là cũng dính dáng gì trong đấy ấy!”
“Chắc là? Bà chỉ chắc là thôi hả? Tin tình báo của bà do ai cung cấp mà không đáng tin cậy gì hết!”
“Suỵt, có người tới!”
Uyên Linh nhanh chóng lủi vào trong góc phòng gần đó trốn.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Cộc...cộc...cộc...
Ột...ột...ột...
“Bà bị gì vậy?”.
Mặt mày An Hảo tái mét, bụng rên lên từng hồi chuông báo động. Hai tay vòng ra ôm bụng, mồ hôi hột nào hột nấy chà bá rớt lộp độp. “Tôi...đau bụng quá...chắc là ăn phải thứ gì không sạch sẽ...rồi...”
“Bà ráng thêm chút nữa đi! Ở đây làm gì có totel nữ cho bà đi. Chờ chút xíu nữa thôi!”
Trường Quân ung dung thong thả bước đi, gió lùa từng hồi vào màn đêm, tiếng côn trùng rả rít.
Mùi hương của đóa hoa cẩm tú phảng phất trong làn hương của buổi đêm.
Ột...ột...ột...
“Tôi...sắp chịu...không nổi nữa rồi...tôi muốn nhà vệ...sinh...”
“Nè An Hảo!”
Uyên Linh chỉ kịp nhìn theo cái bóng An Hảo chạy vút ra khỏi căn phòng trống trơn, vừa phóng cái vèo vừa ôm bụng.
“Ủa? Cậu bị sao vậy?”
“Nhà...vệ sinh...tôi cần nhà...vệ...sinh...”
“Bên kia, đi thẳng rồi rẽ trái!”
“Cám...ơn...!”
Uyên Linh nghe lác đác tiếng An Hảo, với một người nữa. “Nguy rồi có khi nào con bạn mình tự đâm đầu đi tìm chỗ chết không trời”.
“Mặc kệ, cứ ngồi trốn ở đây thì chẳng có ích gì. Đi tìm bả rồi tính!”
Nói là làm, Uyên Linh ló đầu ra khỏi chỗ nấp, dáo dác ngó nghiêng ngó dọc. “Phù, may quá! Không có ai hết!”
“Biết An Hảo đi đằng nào mà tìm bây giờ?”
“Này!”
“Á!”
“Cậu làm gì mà thập thò như ăn trộm vậy?”
“Tôi...tôi...tôi đang tìm bạn. Ơ...lúc nãy...lúc nãy cậu ta đau bụng...”. Uyên Linh run như cầy sấy, cầu trời khẩn Phật cho thằng cha này vấp con kiến té cho đỡ nhỉ?
“À, lúc nãy cậu ta hỏi tôi. Tôi chỉ rồi!”.
“Vậy...vậy sao?”. Linh không dám nhìn thẳng vào người đối diện, cúi gầm mặt xuống đất.
“Mà...tôi thấy cậu lạ lạ nha! Hình như...”
“À, tôi mới chuyển trường về mà. Chắc là vậy nên cậu không biết thôi!”. Căng thẳng...căng thẳng...
Trường Quân à lên một tiếng khe khẽ, Uyên Linh ngửi thấy mùi thuốc súng thoang thoảng đâu đây. Có nguy hiểm rình rập sao?
“Cậu có thật là học sinh mới không?”
“T...thiệt mà...!”.
“Nói xạo!”.
“Gì mà...xạo. Thật là tôi vừa chuyển về từ tuần...trước...!”. Khả năng nói xạo không chớp mắt này chắc là đạt trình độ lão luyện rồi.
Hết chap 9
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
14 chương
20 chương