Cỏ may mắn tình yêu
Chương 25
CHAP 25
An Hảo chết thúi! Tự dưng nảy ra cái kế này, lần này chết chắc!
“Thái Uyên Linh, cô chỉ là kẻ lót đường cho tôi thôi! Để cô làm trò cười cho thiên hạ một chút cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi!”. Khoé miệng Kiều Vy khẽ nhếch lên thành một đường cong, nụ cười của sói…
“Cô bé! Trả lời đi chứ!”. Thầy hiệu trưởng thong thả nhấp trà, mắt cười híp.
“Dạ...một...một...cộng...một...bằng...ằng...hai...ai...!!!”
Im lặng...
Im lặng...
Sự im lặng đến đáng sợ...
Dường như không khí đã bị rút cạn hết rồi. Uyên Linh cảm thấy mình không thở nổi nữa. Trái tim co thắt gớm.
“A ha ha ....ha ha ha....”Một trận cười giòn giã từ miệng thầy hiệu trưởng. Ai nấy mặt méo không còn chỗ nào méo thêm “Ta có thể đánh giá cô bé như thế nào rồi! Tốt! Tốt!”
Uyên Linh chẳng hiểu gì cả.
“A ha ha...chỉ là câu hỏi phụ tăng tính kịch tính thôi mà. Mọi người không cần nghiêm túc như vậy đâu. Với lại ta cũng đâu phải là người quyết định. Tiếp tục, tiếp tục đi!!!”
Không phải chứ? Chỉ là chen ngang thôi, giống như đang phát phim Hàn Quốc cảm động có một đoạn quảng cáo tã lót em bé vậy. Đúng là lãng xẹt!
“E hèm...bạn Trang Như, chúng tôi có câu hỏi ứng xử dành cho bạn.”
“À...dạ...!”
“Nữ sát thủ” tháo kính, mắt nhìn chằm chặp vào Uyên Linh. Giả sử nếu bạn thắng trong cuộc thi lần này, bạn sẽ làm gì sau đó?”
Làm gì? Làm gì nhỉ? Nhất định là xách dép phi nhanh ra khỏi cái nơi khủng bố này rồi! Nhưng không biết từ lúc nào Uyên Linh nói ra cái ý nghĩ đó mà không hay biết.
“Em...em sẽ rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt!”
Cả hội trường thêm một phen há hốc. Uyên Linh chỉ hận sau không may cái miệng lại cho mình nhờ.
“Tại sao?”
“Vì ở nơi này...”
BÙM….BÙM……..
BÙM….
Tiếng động lớn kinh thiêng động địa nổ ra.
Và tiếp theo đó là mấy chục quả bom khói bay tới tấp lên sân khấu. Cả hội trường lớn ngập chìm trong khói.
“Ai? Ai dám ném bom đó?”
“Khụ khụ…mình không thấy gì hết!”
“Á à ai giẫm lên chân tôi vậy?”
“Coi chừng té!”
.................
.........................
Uyên Linh có cảm giác như mình đang đứng giữa một đống hỗn độn, chẳng còn thấy gì nữa.
Đột nhiên, nơi cánh tay có một cảm giác là lạ...cảm giác quen thuộc trước đây...
Người đó kéo Uyên Linh băng qua đám mù mịt người cùng khói phía trước, chạy ra khỏi hội trường.
Và một lần nữa, cảm giác là lạ lại xuất hiện. Nhưng lần này...
“Cậu không sao chứ?”
Tiếng nói này...nghe quen quen. Mỗi lần nghe đều có cùng một cảm giác :Hình như là gặp ở đâu rồi thì phải?
“Hả, chồn hôi!”
“Tôi đã nói là không phải chồn hôi mà. Cậu có bị người ta đạp không?”
“Cậu ví tôi với con kiến đó hả? Ủa...mà sao cậu biết là tôi?”
Quân nhìn vào Uyên Linh, tự nhiên cô thoáng thấy mặt hơi hơi nóng. Cậu nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ thiên xứ ra, làn tóc bị đánh rối lên. Lại nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc ấy, mùi oải hương thoang thoảng lan toả vào không gian.
“Tại vì...tôi ngửi thấy mùi của con heo!”
“Ặc...”
“Ha ha ha...đi thôi!”
“Khoan đã...cậu nói cái gì nói lại xem nào...ê...chồn hôi!”
“Im coi! Cậu muốn bị người ta chú ý à?”
Nói mới nhớ, giờ cả hai đã ra khỏi hội trường, ngoài sân trường vẫn còn rất nhiều người. La làng nãy giờ ai cũng ngoái đầu lại nhìn như sinh vật lạ từ Sao Hoả.
Uyên Linh ngoan ngoãn đi theo Trường Quân, không dám oang oang nữa, y như một con mèo.
“Vậy có phải ngoan hơn không? Hơ hơ hơ!”
“Nhưng...lúc nãy là cậu kéo tôi ra đây hả?”
“Kế hoạch ném bom là của tôi. Định nhân lúc hỗn loạn kéo cậu ra, ai ngờ mới vào đã thấy cậu đứng một đống ở cửa hội trường rồi! Không ngờ chúng mình thần giao cách cảm như vậy!”
Trông bộ mặt cậu ta cứ như là bắt được vàng, ngửa cổ cười như điên. Mà nhìn kĩ thì...cậu ta coi cũng được đó chứ. Ngũ quan sáng sủa, mắt một mí màu cà phê, hàng lông mi cong vút, chiếc mũi cao và cả mái tóc lệch...rất phù hợp...Í, sao mình lại suy nghĩ kì cục vậy trời? Con chồn hôi dù có lột da thành cũng mang mùi của chồn hôi thôi! Hắn đẹp mắc mớ gì mình!
“Này, cậu ngắm đủ chưa?”
“Hả?”
Tiếng nói của Trường Quân kéo Uyên Linh rớt trở về thực tại. Hóa ra từ nãy tới giờ cô nhìn chằm chằm người ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Xấu hổ chết được!
“Tôi biết tôi đẹp trai nhưng cũng đâu cần ngắm kĩ dữ vậy! Lỡ nó mòn là tôi bắt đền cậu đấy!”
“Nói cho cậu biết, trong từ điển của tôi không có khái niệm “đạp chai” đâu!”
“Này Trần Ngọc Thư!”
“Gì cơ?Cậu gọi ai?”
“Gọi con heo đất nhà cậu chứ ai! Bộ không phải tên cậu à?”
“À...tôi...ừ thì...mắc mớ gì tới cậu hả chồn hôi! Sao lần nào gặp cậu tôi cũng gặp xui xẻo hết vậy hả? Xê ra giùm đi!”
“Tôi có lòng tốt cứu cậu mà còn bị chửi nữa? Đúng là làm ơn mắc oán!”
“Cậu đừng có quên là hứa làm cho tôi ba chuyện đó! Đây là bổn phận đó thôi!”
“Vậy coi như tôi làm cho cậu chuyện thứ nhất rồi còn gì!”
“Hứ, tự mình tìm mình hả? Cũng tại cậu mà tôi bị cảm mấy ngày trời đó. Cậu là con chồn xui xẻo!”
“Tôi đâu có cố ý! Tại vì...ông trời tác hợp đó mà! He he he!”
“Lảm nhảm cái gì vậy?”
“Đi thôi!”
Cửa phòng hội học sinh mở bật ra...
“Trang Như! An Hảo!”
“Hu...hu...hu...Trang Như sợ quá!...Hu...hu...hu...!!!”
Mặt mũi Trang Như tèm lem nước mắt nước mũi, nhỏ chắc chắn là đã trải qua chuyện gì đó rất khủng khiếp. Trang Như ôm lấy Uyên Linh khóc ròng như mưa. Nhìn nhỏ vậy mà nặng khủng, Uyên Linh muốn sụm bà chè tới nơi!
Hết chap 25
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
14 chương
20 chương