Có Hợp Có Tan
Chương 18
Năm ấy tốt nghiệp Đại học, anh chọn đến làm việc ở một công ty của thương nhân nước ngoài tương đối có quy mô, từ tay không mà làm nên, anh nói với cô, trong vòng năm năm anh đã có chức vụ quản lí, thêm năm năm nữa, đã đứng trong hàng ngũ chức vị quan trọng.
Cô tin anh, chỉ cần là anh nói, cô đều tin anh vô điều kiện.
Trên thực tế, chưa đến ba năm anh liên tục được thăng chức. Anh rất liều, cũng rất cố gắng, có lúc nhìn sự mệt mỏi quấn lấy bóng anh, cô thực sự đau lòng, chỉ mong anh đừng ép bản thân quá.
Nhưng anh cười, nói: "Không đánh liều, sao có thể làm cho em hạnh phúc?"
Anh, trên vai đã nhận trách nhiệm gánh vác hạnh phúc cho một người khác.
Sau khi tốt nghiệp được ba tháng, cô tìm được một công việc ở tòa soạn, một tháng sau, có đồng nghiệp nam đưa cô về nhà, một tuần lễ sau đó, đồ đạc của cô bị bạn trai lừa đem về ở chung.
Mẹ cô cười thùng giấm của anh quá lớn, anh khẽ hừ một tiếng, sau đó bùng nổ với cô: "Em nói xem ai đã tố giác với anh?"
"Mẹ?!" Không thể nào? Mẹ vốn là người phê bình con cái rất kín đáo, đấu tranh nội bộ sao?
"Để anh xem em còn muốn đổi người nuôi không."
Chuyện đó cũng là vì anh ba ngày hai bữa cứ đến nhà cô ăn cơm, sau khi ăn xong thì tự động xắn tay áo rửa chén, động tác đó làm xảy ra rất tự nhiên. Thái độ của mẹ vốn dĩ rất kín đáo, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, lại bắn tin cho anh, đúng thật là không có lập trường!
Ngày đó dọn đi cùng anh, cô thu dọn qua loa đồ dùng thường ngày, khi đi ra khỏi cửa phòng, đúng lúc nghe được anh nói với mẹ một câu: "Vãn Vãn chịu ấm ức, con sẽ trách bản thân mình đầu tiên."
Cô rưng rưng, lộ ra nụ cười xúc động, vì biết người đàn ông này quý trọng cô đến nhường nào.
Lần đầu tiên hai người lên gường, khiến cô đau nhức suốt ba ngày, anh đau lòng tự trách, thỏa mãn một trận rồi không dám chạm vào cô nữa. Sau đó, anh nuôi dưỡng một thói quen, sau mỗi lần quan hệ anh xả một bồn nước nóng, thêm vài giọt tinh dầu giúp thư giãn xương cốt, hiệu quả cũng xem như có phát huy.
Cô rất tò mò, làm sao anh biết làm điều này?
"Mẹ em nói cho anh biết."
"... " Anh chạy đi hỏi mẹ chuyện này?! Có thể tưởng tượng ra anh đã xấu hổ đến mức nào.
"Đương nhiên xấu hổ rồi! Mẹ em giống như đang xem anh diễn hài!" Còn không nghĩ đến, người kia là con gái của mình.
Trừ việc này ra, anh tương đối xem trọng môi trường sống ở nhà, hầu như sau mỗi lần ân ái, sẽ đem bộ ra trải giường đi giặt sạch sẽ, mép giường tuyệt đối không có thừa một sợi chỉ, sàn nhà hai ngày lau ba lần, chưa thấy người đàn ông nào sạch sẽ như anh, không chừa một chút không gian cho vi khuẩn sinh trưởng.
"Anh sạch sẽ?! Em có thể có lương tâm một chút không?" Còn không suy nghĩ một chút đây là vì ai? Bị suyễn, người bị dị ừng đường hô hấp không phải là anh!
Anh không tặng hoa, không nuôi chó, không dẫn cô đi xem phim, nhiều chỗ trai gái thường hẹn hò đều không được phép đến, cô biết tại sao, những lúc cô nhõng nhẽo, anh chỉ chán nản trừng cô một cái. "Phấn hoa sẽ khiến đường hô hấp bị dị ứng, em không có khả năng thưởng hoa, muốn hay không anh cũng không mang họa đến cho em đâu! Đã không còn trong cái thời kì tình yêu cuồng nhiệt, cũng sắp nên vợ nên chồng, còn dùng hoa để làm trò lãng mạn? Hôm sau tặng em nhẫn kim cương. Thứ hai là không nuôi chó, anh chỉ muốn nuôi em thật tốt; không ai quy định muốn xem phim phải ra rạp chịu đựng một đám trai gái hôn nhau quấn quýt, chờ ra bản DVD ở nhà xem cũng được vậy, nếu như muốn hôn hay làm gì khác anh cũng có thể hầu hạ."
Sau đó, mùa lễ tình nhân năm ấy, anh tiêu hết nửa tháng tiền lương để mua cặp nhẫn đôi, đem cho thợ khắc, trên nhẫn của nữ khắc chữ "Hàn", còn trên nhẫn nam khắc chữ "Vãn".
Đúng như lời anh từng hứa, anh không nuốt lời cô, thất hứa một lần, cho dù là nhỏ đi nữa, hay hứa bừa một câu, anh đều nhất nhất thực hiện, cô thậm chí còn tin, cả đời anh anh sẽ không bao giờ lừa gạt cô nữa.
Có một lần, khối lượng công việc của anh rất nhiều, áp lực lớn đến nỗi không thèm ăn cơm, cả người gậy hẳn đi, hình ảnh ấy thu vào tầm mắt, lòng đau thắt lại, tìm thời gian tham gia lớp học nấu ăn, kéo mì, học mọi món điểm tâm, đem hết kĩ xảo ra dùng, chỉ mòng anh ăn nhiều hơn một chút.
Anh phát hiện, vừa kinh ngạc vừa cảm động, giọng nói khàn khàn: "Không mệt à?"
"Không." Có thể làm chút gì đó cho người đàn ông mình yêu, sao có thể mệt mỏi được?
"Cảm ơn. Ai dạy em là vừa được lợi ích người, không thể được lợi rồi còn khoe mẽ."
Mỗi ngày anh đều dậy sớm nửa tiếng, ôm đồm công việc nấu ăn buổi sáng, để cho cô có thể ngủ thêm một lát, đây là cách biểu đạt lòng cảm ơn cùng thương xót.
Anh không thêm mayonnaise, nhiều dưa leo, vì đây là món cô thích nhất.
Có đôi lúc anh làm vài chuyện xấu, lúc cô nấu hơi mặn, khi nấu ăn cho cô dùng những thực phẩm có mùi vị nặng, thứ hay dùng đến là hành và tỏi, sau đó liên tục hôn cô thật sâu, nghe cô vừa tức giận vừa trách mắng kêu trời đất: "Hàn Tử Uy! Anh cố ý."
Đúng vậy, anh cố ý, thẳng thắn thừa nhận, cười đùa vui vẻ với tình yêu cháy bỏng.
Anh thích nhất khi cô triền miên trong đoạn cao trào, gọng nói mềm mại ẩm ướt gọi tên anh. "Hàn --" Lúc đó anh lại hôn cô, chặn âm thanh đó lại.
Cô vẫn cứ vẽ anh, bất đồng chính là, vào lúc cô có thể vẽ ở nhà của anh, sáng sớm tỉnh giấc hấp dẫn anh, thỏa mãn dục vọng sau khi đã ngủ đông của anh...
Anh có thói quen nặn kem đánh răng từ dưới lên, sau đó cuộn từng vòng tròn từ phía dưới lên.
Lúc anh suy nghĩ chuyện gì đó, đầu ngón tay sẽ vô thức gõ nhẹ mặt bàn.
Anh có chút thói quen nhỏ khi ăn uống, không ăn đồ ăn sống hay nguội lạnh, nói không với nội tạng của động vật, ghét nhất vị hạnh nhân.
Rút ra nắm đũa, anh sẽ tiện tay gõ mấy cái kết, hỏi thì anh trả lời: "Anh tiện tay." Cho đến thật lâu sau, anh mới nói cho cô biết: "Một lần đánh kết có ba động tác, một vòng tròn, một hình lõm, một hình kéo. Mỗi lần đánh một cái kết ở trong lòng nói một lần -- anh, yêu, em."
Lúc anh hôn cô, sẽ mút cánh môi trước, cho đến khi môi cô ngứa ngáy, thở dốc, mới bắt đầu nụ hôn sâu dây dưa.
Lúc trên giường, bởi vì cơ thể cô vốn mềm mại hơn người khác, anh hết sức kiềm chế, hôn cô rất nhiều, an ủi trước khi hành động, thay thế bằng tình dục khơi thông mãnh liệt bất ngờ, chỉ vì sợ cô hôm sau đau nhức cơ thể mới dừng lại.
Còn cô, không bỏ qua sự kiềm chế của anh, có lúc sẽ liều lĩnh trêu chọc, vì cô biết, hóa ra vào lúc cao trào, anh sẽ bấu chặt lấy eo cô, mất khống chế cắn vào đầu vai cô hiện rõ từng vòng dấu răng.
...
Mỗi một trang cô vẽ, ghi chép phong phú những thứ cô quan sát được, từng thứ nhỏ nhặt thuộc về anh, một chấm một nét cất giữ toàn bộ mọi điều về anh.
Anh hỏi: "Em muốn vẽ đến khi nào, không thấy chán à?"
"Không chán." Cô muốn vẽ, sẽ vẽ. "Vẽ -- ngày không còn yêu!"
Anh trừng mắt nhìn cô. "Vậy thì em nên tỉnh ngộ sớm, cả đời vẽ cũng không xong!"
Thế là hai người ước hẹn, mỗi khi co vẽ xong một quyển, sẽ tự tay đưa cho anh, vẽ đầy mười cuốn, anh phải cầu hôn cô.
Mùa đông một năm nào đó, sức khỏe cường tráng hiếm thấy của anh bỗng nhiên bị dính cảm nặng, bình thường khỏe mạnh thế nào thì khi bệnh đến lại như núi lỡ, bộ dạng sống dở chết dở, nhìn rất đáng thương.
Ai kêu anh ỷ lại thân thể khỏe khoắn, muốn anh mặc thêm vài lớp áo mà như là muốn lấy mạng anh vậy.
Trong lòng cô thầm mắng đáng đời, nhưng tâm can lại đau đến khó chịu.
Mấy ngày đó anh một mực tách phòng, cô vốn dĩ không có cách nào để ngủ, một đêm bật dậy mấy lần, thay khăn cho anh, đem ấm nước nóng đặt trên đầu giường, thế nào cũng phải chắc chắn anh không xảy ra chuyện gì, không tăng nhiệt độ cơ thể hoặc có điểm gì kì lạ.
Trong bóng tối, anh nắm lấy bàn tay mềm đang vuốt trên mặt mình. "Đi ngủ đi, Vãn Vãn, anh không sao."
"Ừ, em biết rồi, anh mau ngủ đi."
Màn đêm tĩnh lặng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt nhau, chỉ thấy đôi tròng mắt kia, trong trẻo khác thường, chăm chú -- "Anh yêu em, Vãn Vãn, rất rất yêu."
Một câu nói, khắc sâu vào tận đáy lòng cô, trọn đời không quên.
Sau khi lành bệnh, cô bắt đầu học đan áo len, từ đó về sau, trong đống đồ giữ ấm của anh, tất cả khăn quàng đều là một tay cô đan, anh không mua thêm bất kì thứ đồ giữ ấm nào nữa...
Nhiều như vậy, nhiều điều tốt đẹp khi sống chung như vậy, nói cũng không nói hết, đã từng quý trọng đối phương như vậy, thế nào cũng không nghĩ tới, cứ như vậy mà tình nghĩa sâu nặng, hạnh phúc tràn ngập, cuối cùng sẽ rơi vào khoảng không bất tận, chỉ còn tiếc nuối.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
11 chương
87 chương
122 chương
55 chương
10 chương
29 chương