Có Hợp Có Tan
Chương 17
“Xin lỗi, Vãn Vãn, anh không biết mình sẽ làm tổn thương em nhiều đến vậy...”
“Xin lỗi, anh xin lỗi, vậy thì quay về bên cạnh em đi...”
“Anh không có cách nào khác...” Giọng nam trầm ấm, mang theo vài phần đau buồn. “Anh không quay về được...”
“Anh gạt em, anh gạt em, anh hứa sẽ chăm sóc em cả đời lại không giữ lời, hứa sẽ nhất nhất yêu em cũng không làm được, bây giờ anh còn muốn lừa em...”
“Xin lỗi, Vãn Vãn, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, nợ em, anh nhất định tìm cách...”
“Hướng Vãn, Hướng Vãn, tỉnh lại!”
“Không muốn, không muốn... Tại sao phải lừa dối em... Anh đã nói, anh đã nói...”
“Hướng Vãn!”
Mở đôi mắt trống rỗng ra, ánh mắt nhìn đối diện với anh, chỉ trong nháy mắt, gương mặt trước mắt này thay cho gương mặt trong mơ, hợp lại thành một.
“Tỉnh chưa, Hướng Vãn?” Dương Phẩm Tuyền hơi lo lắng. Rõ ràng đang nhìn anh, nhưng đáy mắt lại không chứa gì cả, nước mắt vô thức trào ra.
Cánh môi truyền tới cảm giác ấm áp, cô chớp mắt vài cái, hai tay anh áp váo má cô, mắt nhìn mắt, môi chạm môi, giằng co dây dưa.
“Thế nào?” Sau nụ hôn say sưa, cô nhả ra mấy chữ.
“Em cứ khóc mãi.”
“Em khóc?” Sờ gò má ướt đẫm nước mắt. “Tại sao?”
“Anh không biết, cái này phải hỏi em. Em mơ thấy chuyện gì? Ai lừa dối em, khiến em đau khổ đến vậy?” Dương Phẩm Tuyền nhìn cô chằm chằm, gương mặt chăm chú.
“Đau khổ...” Đúng vậy, cô rất đau khổ, cho đến bây giờ, trái tim nơi lồng ngực vẫn cảm thấy đau, thế nhưng --
Đừng mở mắt, phải tránh ánh nhìn xuyên thấu của anh. “Không biết, không nhớ nỗi.” Lần đầu tiên, cô giữ bí mật, không còn nói những giấc mơ cho anh nghe nữa.
Dương Phẩm Tuyền nhìn cô không chớp mắt, rồi sau đó, bật dậy, đột nhiên mở miệng. “Hướng Vãn, em từng nghe chứng mộng du chưa?”
“Có nghe.” Nhưng không biết rõ.
“Chứng mộng du là chứng bệnh khi đang ngủ, bình thường phát triển vào đoạn thứ ba của giai đoạn đầu trong khi ngủ, những người bị mộng du nhẹ thường bị co giật ngay khi chìm vào giấc ngủ, lẩm bẩm mê sảng sau đó lại thiếp đi. Còn những trường hợp đặc biệt, ở trạng thái mộng du có thể đi, ăn uống, mặc quần áo, vân vân... làm các động tác phức tạp khác, chỉ là ánh mắt đờ đẫn, động tác chậm chạp, không thể tiếp nhận tin tức xung quanh, hơn nữa, không thể khống chế hành đông của bản thân, ngày hôm sau tỉnh lại cũng không thể nhớ những gì mình đã làm.”
Anh di chuyển tầm mắt, dừng lại ở cánh tay quấn băng OK. “Khi học ở trường y có nghe vài tin đồn thế này, có vài người là do áp lực tạo thành, cũng có thể là do nhu cầu kiềm chế quá mức, tạo thành cơn mộng du làm những chuyện mà ban ngày bản thân không thể làm. Có nghe một co gái dù giảm cân thế nào cũng không thành công, sau đó phát hiện cô ấy mắc chứng mộng du, trong mơ lại bò dậy tìm đồ ăn. Đây chính là ví dụ điển hình cho nhu cầu cưỡng chế. Dĩ nhiên, còn có chút ưu tư kín đáo, sau khi bản thân có thể tự vượt qua giới hạn chịu đựng, sẽ thoát khỏi chứng mộng du.”
“Sao lại nói chuyện này với em?” Chẳng lẽ muốn nói với cô, cô thật ra trồng hoa vào lúc nửa đêm?
“Không có gì.” Anh xuống giường như chưa có chuyện gì xảy ra, đổi đề tài. “Bữa sáng muốn ăn gì? Hay là bánh mì nướng thêm ít sữa tươi?”
Cô theo sau lưng anh vào phòng bếp, thấy anh mở tủ lạnh ngắm trên dưới một lượt. “Hết sữa rồi, anh làm trước bánh mì nướng cho em, đợi lát nữa đi mua.” Vừa nói, vừa mở bếp lên, động tác nhuần nhuyễn khi cho trứng và thịt xông khói vào chảo.
Lấy dưa leo, sốt cà chua, hai lát bánh mì kẹp lại, để lên đĩa.
Quý Hướng Vãn nhìn từng cử động của anh. “Tại sao anh chưa bao giờ thêm Mayonnaise?” Cô đã muốn hỏi từ sớm.
“Em không thích ăn mà.” Câu trả lời hoàn toàn không cần nghĩ.
Ngay cả cô còn không biết, làm sao anh biết cô không thích ăn?
“Ăn đi, anh đi mua sữa.” Sau khi bưng ra bàn, anh cầm chìa khóa xe đi ra cửa.
“Dương Phẩm Tuyền.” Cô gọi lại khi anh đang thay đôi giày màu đen, ánh mắt chuyển đến cánh tay bị thương của anh. “Vết thương của anh -- “
Anh lắc đầu. “Không có gì nghiêm trọng.”
Anh vốn không nên xuất viện vào lúc này, trời mưa khiến cô có chút sợ hãi, trận mưa này lại kéo dài gần một tuần, anh cũng ở cùng cô một tuần, cho đến hôm nay trời mới tạnh, vết thương của anh không sao thật chứ?
“Mang bánh mì theo mà ăn, sữa mua dọc dường cũng được, chúng ta đến bệnh viện.”
Rất ít khi cô bày tỏ ý kiến bắt buộc, Dương Phẩm Tuyền gật đầu, chiều theo ý cô.
Đến bệnh viện tái khám, bác sĩ nhìn vết thương của anh mà không ngừng cau mày. “Cậu Dương, cậu đừng nói với tôi là cậu không biết vết thương đang trở nên nghiêm trọng đấy nhé!”
“Rất... tệ sao?” Quý Hướng Vãn ngồi bên cạnh nhíu hàng lông mày, anh nheo mắt, cười cười đưa bàn tay kia lên, ngón tay thon dài dịu dàng vuốt hàng mi cau có của cô, hành động này khiến vị bác sĩ tức giận hơn, động tác xử lý vết thương có phần mạnh bạo.
“Vết thương lở loét, vi khuẩn lây lan, khối thịt hoại tử, cậu còn nói không nghiêm trọng à?”
Nghiêm trọng như vậy?! Tại sai anh không nói? Cô có thể tưởng tượng được anh đau nhiều thế nào, mấy ngày sau đó anh ngay cả một tiếng than thở cũng không có, ngày đó anh đến tìm cô, còn ôm cô lên giường...
“Giúp cậu ta làm thủ tục nhập viện, cậu ta phải ở lại đây...”
“Không.”
“Cái gì?!” Hai người ngạc nhiên nhìn chằm chằm.
“Không, tôi không nhập viện.” Dương Phẩm Tuyền giải thích thêm.
Vị bác sĩ bị chọc giận. Anh ta hoàn toàn không tin lại có người cố chấp không thay đổi như vậy. “Cho tôi một lý do. Cậu có biết vết thương của cậu đang trở nên nghiêm trọng lắm không.”
“Tôi không có thời gian.” Câu trả lời hiển nhiên.
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn cả sức khỏe của bản thân?” Gặp rất nhiều người như vậy, suốt ngày bận rộn với công việc, bận chăm lo cho sự nghiệp, kết quả thế nào? Có được tài sản, lại mất gia đình, mất sức khỏe, khiến người ta rất khó nhìn sắc mặt của bọn họ.
“Có.” Anh không muốn nói nhiều, kéo Quý Hướng Vãn đi. “Đi thôi, Vãn Vãn, chúng ta về nhà.
“Chờ, chờ một chút -- Dương Phẩm Tuyền --” Bị lôi đi, cô bước mấy bước loạn nhịp, sau đó nói. “Chuyện gì em giúp anh xử lý. Anh nằm viện vài hôm đã.”
“Không.”
“Nhưng mà -- không đau sao?” Nhìn thấy động tác cố ý của vị bác sĩ, nhưng anh không thanh một tiếng nào.
“Với anh mà nói, cái này còn không được xếp vào bậc đau đớn.”
“...” Trong lòng biết nói gì cũng vô dụng. “Được rồi, anh ra cửa đợi em, em lấy thuốc giúp anh.”
Nhìn vẻ quan tâm tột độ của cô, anh gật đầu đồng ý.
Vậy là cô quay về lấy thuốc, còn hỏi bác sĩ phải chú ý làm những gì, cùng chi tiết khi xử lý vết thương, trước khi đi, bác sĩ như nghĩ ra gì đó, vội vàng gọi cô lại. “Đúng rồi, cô Quý, lần trước hai người cùng được đưa đến bệnh viện, bệnh viện vì muốn cẩn thận, nên đã làm các xét nghiệm, kết quả cũng có rồi, cô rãnh thì xem qua kết quả để biết tình trạng.""
Quý Hướng Vãn gật đầu, lấy tệp kết quả, sau đó đến khoa phóng xạ lấy kết quả xét nghiệm.
Ra khỏi bệnh viện, đầu óc cô ong ong, ánh mặt trời gắt đến độ khiến cô hơi choáng váng.
“Thế nào?” Biểu cảm khác thường thu hút sự chú ý của Dương Phẩm Tuyền, anh chạm nhẹ vào cô, làn da lạnh buốt nhưng trán lại lấm tấm mồ hôi.
Cô hoàn toàn không nghe được anh nói gì, khiếp sợ, hoảng loạn, nghi ngờ, tim đập nhanh, cảm giác rất đau... Không biết cảm giác nào đang xâm chiếm lấy cô.
Cho đến đêm khuya thanh vắng, người bên gối đã ngủ rất yên.
Lời nói ở trong bệnh viện lại vang lên trong đầu cô, cứ thay phiên nhau. “Ung thư xương... chuyển biến thành ác tính... đến giai đoạn cuối rồi... Theo mức di căn của tế bào ung thư thì vốn dĩ không thể sống được đến bây giờ...” Nghi ngờ hồi lâu, bác sĩ nói tiếp: “Dĩ nhiên, kỳ tích trong y học không phải là không có, chẳng qua là đang tiếp nhận điều trị trước đó. Mạn phép hỏi một câu -- anh ấy có từng phẫu thuật không?”
...
Không, anh không hề phẫu thuật, không tiếp nhận chữa trị, nhưng – vẫn sống đến bây giờ.
Cô ngồi dậy, vòng tay bao bọc lấy cơ thể lạnh lẽo đang run rẩy.
Nhìn anh cường tráng, tự tin, phong độ, không có vẻ là người mang bệnh như vậy, nếu nói anh và cô sẽ sống lâu dài bên nhau chắc ai cũng tin, nhưng làm sao có thể, làm sao có thể trở thành người bên vực sống chết thế này...
Thảo nào anh nói, anh không có thời gian.
Cô không biết thế nào là cố chấp với niềm tin, để anh một mình chống chọi đến bây giờ, lý do anh không chịu nằm viện, chuyện quan trọng hơn cả mạng sống -- là chuyện gì? Có thể là chuyện gì?
“Không ngủ được à?” Giọng nói ngái ngủ truyền đến bên tai, sau đó, cô bị kéo vào lòng ngực dễ chịu nhất. Trong suốt một tuần mưa đó, thói quen ngủ đông của anh bị rút ngắn, cô hơi nhúc nhích, anh lập tức tình dậy.
Cô bất động, lắng nghe tiếng đập bên trong lòng ngực anh, trái tim yếu đến mức hầu như không nghe thấy nó nhảy lên.
“Dương Phẩm Tuyền, chuyện quan trọng hơn cả nhập viện, là chuyện gì?”
Như cô dự đoán, anh không trả lời, chỉ vuốt ve cô mấy cái. “Ngủ đi! Sáng mai ngủ dậy, lại là một ngày mới.”
Nhưng, đời người cũng chỉ có vậy thôi sao? Mở mắt tỉnh lại, lại là một ngày hoàn toàn mới?
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
11 chương
87 chương
122 chương
55 chương
10 chương
29 chương