Chap 6Vậy là cuối cùng nhỏ cũng đã có thể thực hiện đc ước mơ của mình. Hôm nay là ngày khai giảng năm học ms nên tất cả học sinh để tập chung ở đại sảnh để nhận thong báo của hiệu trưởng. Sau khi học sinh đã đến đông đủ thì cô hiệu trưởng ms bước ra. -Chào mừng các en đã đến vs✯ Học Viện Ngôi Sao✯ và tôi là hiệu trưởng của trường. Sau lời giới thiệu của cô hiệu trưởng là những trào pháo tay của học sinh phía dưới. Cô hiệu trưởng dành tặng cho các học sinh thân yêu của mình một bài thuyết trình dài. -Về phần chia lớp thì khối âm nhạc và diễn viên năm nay sẽ đc chia thành 3 lớp chính vì vậy em nào đc đọc tên thì hãy về lớp của mk. Giờ thì các em theo hướng dẫn của giáo viên rồi về lớp của mình. Tất cả học sinh đứng dậy theo sự chỉ dẫn của những giáo viên khác về lớp của mk. Nhỏ cũng đứng dậy đang đi thì nhỏ đụng phải ai đó làm sách vở rơi xuống hết. Nhỏ vội vàng cúi xuống nhặt sách vở lên rồi xin lỗi chàng trai. -Cho tôi xin lỗi.... Đại Phong? -Như Nguyệt? Cả cậu và nhỏ đều rất ngạc nhiên. -Sao cậu lại ở đây? Cậu và nhỏ cùng lúc hỏi nhau rồi lại bật cười. -Mình thật ra là nhận đc học bổng lên ms đc vào học trong trường này. -Cậu muốn trở thành 1 thần tượng? Cậu hỏi nhỏ. -Uk. - nhỏ gật đầuRồi cậu cùng nhỏ đi đến lớp của mình. Trước cửa của 3 lớp đều có 1 giáo viên trên tay mỗi người đều có tên của các học sinh, ai đc gọi tên vào lớp nào thì sẽ là học sinh của lớp đó. -Đại Phong. Tiếng từ cửa lớp A gọi đến, cậu quay ra tamk biệt nhỏ rồi ik vào lớp. -Như Nguyệt. Giáo viên lớp B cũng đã gọi tên nhỏ. Nhỏ vui vẻ bước chân vào lớp.✰✰✰ sang thăm lớp A thui nào✰✰✰Lớp này cũng đã đông đủ các học sinh. Thấy giáo chủ nhiêm cũng đã phổ biến công việc của những học sinh trong học viện ngôi sao◕‿◕. Tiếp theo là phần giớ thiệu của các thành viên trong lớp. đến lượt cậu… -Chào. Tên tôi là Đại Phong. Chỉ ns xong 1 cậu là cậu ngồi xuống ngay. Có vẻ như khi nào ở gần nhỏ thì cậu dịu dàng nhưng khi không có nhỏ cậu ns chuyện vs mọi người 1 cách lạnh lùng. Nhưng chính sự lạnh lùng ấy của cậu đã cướp mất ik trái tim của bao cô gái♥‿♥. ------ chạy sang lớp B chơi-------Chào các bạn mình tên là Như Nguyệt. có chuyện gì mình chưa biết mong các bạn chỉ giáo. Nhỏ cúi người chào, dáng vẻ dễ thương của nhỏ đã khiến cho bao nam sinh phải rớt tim ra ngoài. Người tiếp theo giớ thiệu là Vũ ( ai không biết nhân vật này thì xem lại chap trước nha)-Tôi là Vũ và cũng là 1 người đàn ông lịch làm. Nếu ai muốn giúp đỡ gì thì cứ gặp tôi. Vũ ngồi xuống rồi quay sang nháy mắt vs nhỏ. Cái nháy mắt ấy liến cho bao nữ sinh phải phát điên. -Cậu bị tật ở mắt hả? Nhỏ hỏi 1 cậu vô cùng hồn nhiên vô tư. Vũ sốc quá không thể ns lên lời.` RENG…. RENG… RENG….` những tiết học cuối cùng cũng đã kết thúc. Tất cả học sinh đều ik xuống căn tin để lấy đồ ăn nhưng nhỏ k đi, nhỏ k muốn tốn tiền mà mấy món ở căn tin thì mắc quá, vì vậy mà nhỏ đã chuẩn bị sẵn một hộp cơm mang theo rồi. trước khi ăn nhỏ vẫn muốn tập lại bài vũ đạo vừa rồi. Nhỏ rất tập trung khi đang tập nhảy mà chẳng để ý thấy rằng cậu đang đứng ở đó để nhìn nhỏ. Bỗng nhiên nhỏ bị trượt chân ngã…. tưởng rằng mình sẽ ngã xuống nhưng 1s…2s…3s… mãi mà k thấy có động tĩnh gì nhỏ mở mắt ra… -Đại Phong? Nhỏ k ngờ rằng người đỡ mình lại là cậu. Lúc nhỏ ngã xuống cậu cũng theo phản xạ mà chạy đến… phù may mắn thật là cậu có thể đỡ được nhỏ. -Cậu thả tớ ra đc chưa? Sau 1 hồi hai ng nhìn nhau thì nhỏ lên tiếng… lúc này cậu mới chợt nhận ra. -Ak… um… -Cậu đang làm gì ở đây vậy? -Chỉ là đi ngang qua đây thôi. Vậy còn cậu thì sao k ik ăn cơm trưa ak ? -Ăn ở đó tốn tiền lắm… thay vào đó mình có mang theo hợp cơm rồi. Nhỏ tươi cười rồi lấy hộp cơm từ trong túi ra. -Thế cậu không đi ăn à? Thấy cậu vẫn còn ở đây nhỏ liền hỏi. -Không. -Vì sao? Nhỏ thắc mắc hỏi lại. -Vì mình muốn ăn cơm của cậu. -Không cho. Chẳng phải sang nay mình đã nấu cho cậu rồi sao…. Nhỏ chú môi lên nói… thật là quá đáng à nha nhỏ có mỗi hộp cơm thôi mà thế mà cậu lại đòi ăn… -Mình là cậu chủ đó nha. -Thì sao? -Mau đưa hộp cơm đây. -Trẻ con vừa thôi nha… dù sao đây cũng là ở trường mà… -Vậy bạn Như Nguyệt ơi bạn cho mình ăn cơm cùng nha. Cậu lớn vậy mà cứ như trẻ con vậy đó. Thật sự xa cách bao nhiêu lắm giờ được gặp lại nhỏ cậu cũng vui lắm…được ăn những món nhỏ nấu, được nhìn thấy nhỏ luôn tươi cười điều này làm cậu thật sự rất hạnh phúc… Cũng không còn cách nào nói được cậu nữa nhỏ đành cho cậu ăn cùng. Những tháng ngày xa cách thật sự quá tẻ nhạt…4 năm đối với mọi người thì nó thật ngắn nhưng 4 năm đó đối với 2 người họ nhưng hang mấy trăm năm vậy….