(*t/g: đau lòng đau lòng ta đã ngồi suốt để đánh chap mới vậy mà trong phút chốc lỡ tay mà xóa mất giờ phải đánh lại TT*) Chuyến lưu diễn của LNPN đã được hơn một tuần, số vé từ các buổi biểu diễn của họ bán ra mang con số không hề nhỏ. Một phần là do có sự hâm mộ từ Fan của Mỹ Lệ và cũng nhờ khuân mặt điển trai của hai anh chàng nhà ta mà những tấm poster bán ra rất đắt. Cũng trong cả tuần đó nhỏ luôn tránh mặt cậu liệu có phải là do chuyện tối hôm đó nên mới khiến nhỏ như vậy, không nói chuyện không cười đừa mà chỉ là cơn gío nhẹ thoáng lướt qua nhau hay chỉ đơn giản là câu chào buổi sáng. “ Liệu có phải do khoảng cách giữa tôi và em quá xa hay do thế giới chúng ta ở là hoàn toàn không thuộc về nhau...em với tôi vẫn chỉ cách nhau một bức tường nhưng sao cảm giác nó lại xa xôi đến thế...tôi chỉ muốn nhanh chóng chạy tới bên em, muốn nghe em gọi tên tôi,muốn thấy nụ cười của em và nói với em rằng Tôi Yêu Em!” Tâm tư của con người ta khi yêu thật khó đoán nó như một sợi dây. loàng ngoàng. 4 con người, 4 trái tim, 1 chuyện tình... nếu như đã không hề thuộc về nhau, nếu như người đó không hề yêu mình thì đừng chờ đợi, đừng níu kéo để rồi chính ta là người cảm thấy đau nhất. ” Luôn tự cho rằng cậu mãi là người bạn thân nhất, luôn tự nhắn rằng thế giới của chúng ta khác nhau...bên cậu tôi cảm thấy thật ấm áp, thật bính yên khi xa cậu mọi thứ thật trống trải tôi chỉ biết vùi đầu để làm việc chỉ vì bất cứ lúc nào hình ảnh cậu vẫn luôn hiện hữu trong đầu tôi...cảm giác đó rốt cuộc là gì?” Tình yêu nó đẹp lắm, được bên cạnh người mình yêu thật là một điều tốt nhưng khi chỉ vừa mới xa người đó thì cảm giác thương nhớ lại trỗi dậy, ngày ngày mong ngóng người đó trở về bên cạnh mình. ” Anh là người con trai đầu tiên em yêu, ánh mắt anh tran chứa tình yêu thương nhưng nó lại không thuộc về em...không em không chấp nhận sự thật đó, anh nhất định phải là của em của riêng mình em... nếu em đã không có được anh thì đừng hòng có kẻ nào cướp được. Em nguyện trở thành ác quỷ để có được anh.” Nhưng đôi lúc tình yêu cũng trở thành cơn ác mộng, là nỗi đau mà ta sẽ không thể nào xóa hết được vì quá yêu mà người ta mất hết lí chí chọn nhầm con đường không nên đi. ☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆★★★★★★★★★★★★★★★★★ Ngày hôm nay, LNPN sẽ có một buổi chụp hình cho hãng thời trang nổi tiếng, họ sẽ mặc những mẫu thiết kế mới nhất của nhà thiết kế Thiên Như. Từng mẫu thiết kế lần lượt khóac lên người đều tôn lên vẻ đẹp của họ. Quan sát cả buổi chụp hình hôm đó bà Như thì thầm to nhỏ gì đó với cô quản lí. Khi kết thúc buổi chụp hình người quản lí đi tới thông báo với nhóm LNPN. - Bà Như có nói với tôi các cô cậu đều làm rất tốt trong buổi chụp hình hôm nay, bà ấy rất mong được hợp tác với các cô cậu và ngày mai bà Như mong LNPN sẽ tới chụp hình cho thiết kế mới nhất bộ sưu tập Đông- Xuân. Cơ hội lớn cứ thế kéo nhau tới không ngờ không chỉ một lần mà tới hai lần được chụp hình cho hãng thời trang nổi tiếng đứng đầu giới thời trang này. Đối với nhỏ điều này như ước mơ vậy. - Mọi người có tin được không, chúng ta sẽ có buổi chụp hình thứ hai với S.A đó! Nhỏ vui vẻ bước vào trong xe. - Vui đến vậy sao? Cậu nhìn nhỏ ánh mắt ân cần, dịu dàng. - um, cả đời tôi chưa bao gìơ nghĩ rằng sẽ có ngày được mặc trên mình trang phục của S.A không những một lần mà là hai lần! (*t/g: từ nay Nguyệt sẽ xưng hô với Phong là cậu- tôi nha!*) - Đâu có gì đâu thiết kế của S.A tôi đều đã mặc qua. Cô khoe khoang, đối với gia thế của cô mặc trang phục của S.A cũng chẳng có gì là khó. - Nhưng tôi lại không quen với chất liệu vải bà ấy đang dùng nó làm tôi cảm thấy hơi ngứa ngáy... - Thì tất nhiên người quê mùa như cô đâu hợp để mặc những bộ đó. Cô lên lời chế giễu. - Mỹ Lệ tiểu thư có vẻ cô không nhận ra chiếc túi xách da cô vẫn thường hay dùng là hàng giả nhỉ. Hắn nhìn chiếc điện thoại giọng nói đầy sự coi thường. - Chiếc túi này chỉ có duy nhất 2 chiếc cái đầu tiên là do chính tay tôi mua. cô khăng khăng quả quyết. - Hãng cô mua tên là FD đúng không? cách đây không lâu hãng thời này đã bị tố cáo là dùng hàng giả để đưa ra thị trường. Chủ tịch viì quá tham lam đã sử dụng vật liệu kém chất lượng để sản xuất. Nếu cô không tin hãy thử đốt chiếc túi đó rồi sẽ biết tôi nói đúng hay sai. Sau lời nói của hắn cô đỏ mặt xấu hổ không biết nói gì, nhỏ thì bịt miệng cố gắng không phát ra tiếng cười. Đúng là ông bà ta vẫn luôn có câu “ cười người hôm trước hôm sau người cười” ♚♚♚♚♚♚♚♚♚♚♚♚♚♚♚♚