Có Giỏi Thì Đừng Chết
Chương 7 : Kẻ tự sát (phần bốn)
Hách Phúng hiện tại ở nơi nào? Một căn nhà gỗ nhỏ trong rừng.
Ở nơi hoang sơ hẻo lánh này, muốn dùng điện phải có máy phát điện, mấy cái loại như internet có tồn tại không?
Đáp án đương nhiên là không rồi.
Từ sau khi tới đây, Hách Phúng chưa dùng qua, cũng không thấy Lâm Thâm dùng máy tính. Bọn họ gần như sống cuộc sống của người nguyên thủy, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì ngừng. Cho dù Khâu Thước có nói cho bọn họ biết, nó ở trên internet gia nhập vào Hội những người muốn tự sát, và từ đó nhận được lời khuyên đến đây tự sát thì họ cũng không thể điều tra.
Bởi vì nơi này căn bản không có tín hiệu của internet… Từ từ…
Hách Phúng thò tay vào túi quần, lấy điện thoại di động của mình ra.
“Cũng may không bị ướt mưa.” Cậu lầm bầm, khởi động máy, nhìn tín hiệu trên màn hình. Tuy rất yếu, nhưng vẫn là có tín hiệu.
Cảm tạ di động Trung Quốc!
Hách Phúng hỏi thằng bé: “Nhóc nói ở nơi tập hợp mấy kẻ tự… tập hợp những người giống nhóc đó, địa chỉ web là gì?”
Khâu Thước do dự một chút, nhưng mấy đứa con nít rất dễ lừa gạt, cuối cùng vẫn ngập ngừng báo ra một cái tên.
Hách Phúng tay đặt trên bàn phím, bắt đầu search ra.
Lâm Thâm có chút hoài nghi mà nhìn điện thoại trên tay của cậu: “Cái này xài được không đó?”
Hách Phúng cười: “Anh đừng khinh thường internet trên điện thoại, khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển đó.”
Quả nhiên, tuy rằng tốc độ có chút chậm, nhưng vẫn tìm được. Hách Phúng ở trang đầu tiên tìm được trang web như lời Khâu Thước nói.
【 Mặt nước bảo thạch 】
Đây là trang web tụ tập những người muốn tự sát như lời Khâu Thước nói, điều khiến Hách Phúng không ngờ chính là trang web này còn có phiên bản dành cho di động. Thật sự đầy đủ hết mọi công năng tiện lợi… tiện lợi cho những người có khuynh hướng muốn tự sát.
Chọn vào địa chỉ web, trang chủ hiện ra. Trang chủ sắp xếp gọn gàng ngay ngắn, chỉ có khung đăng nhập, background là một mặt nước màu lam bên trên chỉ có duy nhất một dòng chữ màu trắng.
【Thân xác, mặt nước bảo thạch, phần còn lại của cái chai. 】
Một câu thật rời rạc, khó hiểu làm Lâm Thâm xem cũng nhíu mày. Anh nghiêng đầu thấy ánh mắt chuyên chú như ngộ ra điều gì đó của Hách Phúng.
“Cậu biết cái này sao?”
Hách Phúng gật đầu, “Đây là một bài thơ, là di tác của một nhà thơ đã tự sát, tên của nó là “Tự sát giả chi ca” (Bài ca về kẻ tự sát)
Mắt Khâu Thước lập tức sáng lên.
“Chú, chú biết cái này hả? Lúc con vừa đến, chẳng biết nó là cái gì.”
Nhìn trong mắt của nó hoàn toàn sùng bái như kiểu “chú thật lợi hại”, Hách Phúng cong khóe miệng, ra sức vò đầu nó.
“Ha ha, sùng bái chú sao?”
“Dạ.” Khái niệm sùng bái của con nít rất đơn giản, chỉ cần chinh phục được nó là xong.
“Vậy nhóc đưa cho chú tài khoản và mật mã của nhóc đi.”
“Chi vậy chú?”
“Yên tâm, chú không làm gì đâu, chỉ muốn trao đổi với những ‘người bạn’ của nhóc thôi.”
Cuối cùng không biết là do sợ hãi hay do nghe lời của Hách Phúng, bạn nhỏ Khâu Thước ngoan ngoãn khai báo tên đăng nhập và mật khẩu.
Hách Phúng điền vào, nhấn nút login.
Trang web trên di động chạy một lúc rồi đăng nhập vào hệ thống,【 mặt nước bảo thạch 】chính thức từ đáy nước trồi lên, hiển ra trước mặt mọi người.
Nhìn lướt qua, nó không khác gì những diễn đàn của các trang web bình thường. Nhưng chỉ cần nhìn các box thảo luận và đề mục sẽ nhìn ra manh mối.
Những thành viên trên diễn đàn này đều thảo luận về việc phải chết như thế nào, thế giới bên kia sẽ ra sao, cùng với chuyện bất mãn, giận dữ, muốn trả thù đời các kiểu.
Nhìn mấy cái thẻ trên diễn đàn nào là Thiết thụ, Nghiệt kính, Thung Cữu (“) đều là tên ứng với mười tám tầng địa ngục. Hách Phúng kéo lên kéo xuống nửa ngày, thật vất vả mới tìm thấy một topic có vẻ tươi sáng một chút – bàn về thế giới vô ưu (không còn ưu sầu, lo lắng), chuẩn bị bấm vào để xem kỹ hơn thì hệ thống nhắc nhở có tin nhắn mới.
(“) Thiết Thụ Địa Ngục: những ai làm chia rẽ tình ruột thịt anh em, gia đình sẽ bị vô tầng này.
Nghiệt Kính Địa Ngục: tầng này dành cho những ai đã trốn tội cả đời.
Thung Cữu Địa Ngục: những ai phí phạm của ăn thì sẽ vô đây.
Hách Phúng nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên người đứa bé kia, không chút do dự bấm vào nó.
Tin nhắn riêng:
【 Hắc Dạ 】: 【 Tiểu Thước? 】
Hách Phúng suy nghĩ một chút, không biết đối phương có quan hệ thế nào với Khâu Thước, cậu liền tùy tiện đáp “Ừm”.
【 Hắc Dạ 】: 【 Bây giờ em ở đâu? 】
Người quen ở trên internet sẽ bắt đầu câu chuyện như vầy à? Hách Phúng quay đầu lại, nhìn Khâu Thước.
“Ai vậy?”
“Chỉ là một bạn trên mạng bình thường thôi…”
Hách Phúng cho Lâm Thâm một ánh mắt, Lâm Thâm nhìn Khâu Thước, nhẹ nhàng giật ngón tay.
“Là… là lão đại của tụi con. Anh ấy rất tốt.” Khâu Thước giống con thỏ nhỏ bị hù dọa rất kinh hãi, cố gắng chui vào ngực Hách Phúng, né tránh ánh nhìn chăm chú của Lâm Thâm.
“Người tốt?”
Hách Phúng dựa theo lối suy nghĩ khác người của Khâu Thước mà hỏi ngược lại “Chính người này đề nghị nhóc đến rừng Lục Hồ… tìm kiếm giấc ngủ vĩnh hằng à?”
Khâu Thước liên tục gật đầu.
“Anh ta chính là admin của diễn đàn.” Hách Phúng hỏi nó “Anh ta biết nhóc đã xuất phát, chuẩn bị hành động đúng không?”
Khâu Thước trả lời: “Biết, hành trình và kế hoạch đều do lão đại … là admin giúp con lập ra, con cũng nói với anh ấy hôm nay sẽ lên núi.”
Cho nên tên【 Hắc Dạ 】 này khi thấy Khâu Thước – vốn đã tự sát đăng nhập diễn đàn, cảm thấy không đúng, cho nên mới dò hỏi sao? Hách Phúng không xác định được người kia là nhân vật như thế nào, đang do dự không biết nên có tiếp tục trả lời tin nhắn của gã hay không, thì trên trang chủ diễn đàn xuất hiện một tin tức hệ thống.
【 Các bạn thân mến, vào nửa tiếng trước, người bạn của chúng ta – Khổ bất kiến phong, đã thành công bỏ xuống mọi phiền não của nhân gian, đạt được hạnh phúc trong yên tĩnh mãi mãi, chúng ta hãy cùng nhau chúc phúc cho cô ấy.】
Mà người gửi tin nhắn hệ thống chính là【 Hắc Dạ 】.
Không đến năm giây, di động của Hách Phúng không ngừng nhảy lên tin nhắn mới của diễn đàn.
“Chúc mừng!”
“Cô ấy thành công! Cô ấy thành công rồi!”
“Lại một người nữa đạt được sự vĩnh sinh (bất diệt), cô ấy hạnh phúc hơn chúng ta rất nhiều.”
” Thật hâm mộ, không biết khi nào tôi mới có thể giống cô ấy.”
“Sẽ nhanh thôi, chỉ cần chúng ta kiên định.”
Tin nhắn cuối cùng là do Hắc Dạ gửi, Hách Phúng nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu được vai trò của admin này trong diễn đàn, chính là “tốt bụng” vì các thành viên đưa ra những phương pháp thoát khỏi “phiền não trong cuộc sống”, tâm tư tinh tế, lại nhiệt tình giúp đỡ, dĩ nhiên sẽ trở thành idol của mấy kẻ có ý đồ tự sát.
Thật cmn người tốt.
Một người mê hoặc những người tự khác, cũng là kẻ khởi đầu cho cái trang web này. Hách Phúng cau mày nghĩ, nếu gã không phải là một kẻ anh hùng bàn phím, rãnh rỗi sinh nông nổi thì là một thằng điên tâm lý không bình thường. Nhưng nếu từ cách nói và cách làm việc của Hắc Dạ mà phân tích sẽ thấy gã là một kẻ rất đáng sợ.
Là một tên tâm lý rất mạnh mẽ, còn rất lý trí. Theo cách nói của gã, xem ra địa vị của người này trong xã hội không thấp, có năng lực điều kiểu cuộc sống của mình, tính cách cũng không làm cho người ta chán ghét, nói chuyện với gã mọi người cảm thấy như đang ở trong gió xuân.
Một người như vậy lại là admin của diễn đàn tập trung những kẻ muốn tự sát, chỉ có một khả năng – gã tìm thấy khoái cảm từ tử vong của kẻ khác, đạt được cảm giác thỏa mãn.
Hách Phúng nghĩ đến đây, cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Đầu năm nay, không sợ tội phạm bình thường, chỉ sợ tội phạm trí thức, càng thông minh, sức phá hoại càng lớn.
Hệ thống lại nhắc nhở: bạn có tin nhắn mới.
Hách Phúng không thèm nhìn nữa, quyết đoán thoát khỏi diễn đàn.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, nhìn tài khoản Khâu Thước nháy mắt thoát ra, người ngồi trước máy tính nhíu mày, màn hình phản quang trong bóng đêm chiếu sáng gương mặt gã.
Gương mặt tái nhợt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, đăm chiêu nhìn biểu tượng đại diện không còn sáng đèn của Khâu Thước. Thật lâu sau, khóe miệng nở một nụ cười, trong bóng đêm như một đóa hoa bỉ ngạn() đang nở rộ.
(): truyền thuyết kể rằng loài hoa này mọc ở Âm phủ
Lúc Hách Phúng cất điện thoại, Lâm Thâm đã đứng cạnh cửa sổ. Hách Phúng nhìn bóng dáng im lặng trước bão táp kia, lên tiếng hỏi: “Anh đang nghĩ gì?”
Lâm Thâm không quay đầu lại, thật lâu sau mới nói: “Muốn chết… chuyện của người muốn chết.”
Nói nửa câu lại ngừng lại thở, thiếu chút nữa làm cho người ta hiểu lầm. Hách Phúng bất đắc dĩ, không thể đoán được trong đầu Lâm Thâm rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Cậu lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm. Sau đó, chuyên tâm nhìn kỹ những tin tức đó.
Khâu thước ngẩng đầu lên, tò mò nhìn cậu.
Hách Phúng nhưng có cảm ứng, ngẩng đầu cười với nó.
“Muốn xem không?”
Thằng bé do dự một chút, vẫn gật đầu.
Giây tiếp theo…
“A a a a a a a!”
Một tiếng gào thét chói tai vang lên, Khâu Thước sắc mặt tái nhợt chỉ vào điện thoại của Hách Phúng, run rẩy không nói nên lời.
Lâm Thâm đứng trước cửa sổ nghe thấy tiếng gào kia, xoay người nhìn bọn họ.
Hách Phúng mỉm cười, nhìn di động đọc lớn.
“Tin nhanh, buổi tối hôm nay vào lúc sáu giờ ba mươi phút, ở phía Bắc gần trung tâm thành phố Chu Châu, trên tuyến đường sắt cao tốc, tàu lửa đã cán qua một cô gái nằm trên đường ray nghi ngờ muốn tự vẫn, cô gái chết ngay tại chỗ.”
Ngoài tin tức, còn có ảnh chụp.
Trên hình căn bản không thấy cô gái nào, chỉ có hai phần thân người, một phần nằm trên đường ray bên này, một phần văng ra phía đối diện, cực kỳ thê thảm. Trên mặt đất còn lưu lại một thứ sền sệt màu đỏ trắng không rõ là gì, nhìn rất chói mắt.
Hách Phúng còn đang chậc chậc đánh giá: “Ảnh chụp không tồi, thừa dịp hiện trường còn chưa hỗn loạn đã kịp thời chụp lại.”
Khâu thước đứng trước mặt cậu, hai mắt rưng rưng nhìn ông chú kỳ quái này.
Hách Phúng thu hồi di động, cười dịu dàng nhìn nó: “Đây là chuyện hơn nửa tiếng trước, xem ra người này rất có thể là bạn trên mạng của nhóc.”
Khâu Thước ngẩn người.
Chỉ nghe thấy ông chú kỳ quặc tiếp tục nói:
“Nếu vừa rồi nhóc không được chúng tôi mang về, tình trạng của nhóc bây giờ nói không chừng còn đặc sắc hơn cả cô gái kia. Haiz, từng miếng từng miếng thịt đều bị… ”
Ngoài cửa sổ, tiếng sói tru và tiếng rống của dã thú lúc xa lúc gần từ trong mưa truyền đến, kết hợp với nụ cười nửa miệng của Hách Phúng, cực kỳ kinh dị.
Khâu Thước sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên la lên:
“Con không muốn bị ăn thịt. Con không muốn chết khó coi như vậy. Con không … không dám tự sát nữa! Đừng dọa con nữa mà chú… oa oa.”
“Ừ, ngoan, ngoan.”
Hách Phúng trấn an vỗ vỗ lưng thằng bé, đồng thời bắn cho Lâm Thâm một ánh mắt đắc ý.
Thế nào, ngầu chưa. Thu phục mấy tiểu quỷ đang trong giai đoạn phản nghịch như thế này dễ như trở bàn tay.
Lâm Thâm căn bản không muốn để ý đến cái tên đang hí hửng kia. Đúng lúc này, bên ngoài mưa to giàn giụa, thế nhưng lại có tiếng đập cửa dồn dập truyền đến.
Rầm rầm…
Dưới ánh sáng lờ mờ, âm thanh này giữa căn phòng vô cùng vang dội. Mà người kia gõ cửa rất mạnh đến độ làm cả phòng cũng rung chuyển.
Là ai? Trong lúc mưa to gió lớn thế này, ai lại chạy vào trong rừng chứ?
Facebook Comments
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
52 chương
10 chương
36 chương
52 chương
21 chương