Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
Chương 270
Dưới sự tìm kiếm của cả ha, bọn họ cuối cùng cũng tìm được bộ hài cốt của cơ giáp màu xám dưới đống đá vụn đổ nát. Cơ giáp cấp chín! Dưới vũ khí tấn công của con quái vật kia … lại chẳng thể chữa trị nổi nữa…
La Tiểu Lâu run rẩy mở ra cửa khoang điều khiển, phát hiện được La Thiểu Thiên cả người đầy máu ở bên trong.
Bọn họ phải nhanh chóng đưa ra quyết định, trọng thương, hơn nữa không hề có thiết bị cấp cứu nào trong tay … La Thiểu Thiên nhất định phải đưa đến bệnh thất để được tiếp nhận trị liệu.
Khi La Thiểu Thiên được La Tiểu Lâu cố gắng kéo ra, cõng trên lưng đưa đi, ánh mắt hắn giật giật, tỉnh lại trong phút chốc, lấy tay kéo kéo La Tiểu Lâu “Cứ đem ta đặt ở trước cửa lớn là được, ngươi phải rời đi trước …” Nói xong rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Khi La Tiểu Lâu đang tính lên cơ giáp rời đi, trên đầu bỗng vang lên những tiếng gầm rú của một phi thuyền thật lớn, một giọng nói theo loa truyền tới
“Người ở phía dưới, không được nhúc nhích, toàn bộ không được nhúc nhích! Hành tinh M5, chi huy cao cấp của nơi này, tướng quân La Thành Vận sẽ lập tức tới đây. Các ngươi đã gây cho hành tinh M5 sự hư tổn cùng tổn thất quá lớn, nhất định phải ở nguyên chỗ, nhận sự thẩm tra”
La Tiểu Lâu cứng đờ người, lập tức tiến về hướng chiếc phi thuyền kia vừa đáp xuống mà đi tới, chẳng trách sao La Thiểu Thiên lại chọn cái tinh cầu này, dù cho trợ binh của con quái vật kia có đến, La Thành Vận cũng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc con của mình bị giết chết. Mà câu nói ban nãy của La Thiểu Thiên, bảo hắn rời đi, là tựa hồ cũng vì biết La Tiểu Lâu hắn không nguyện ý đối mặt La Thành Vận… Nhưng giờ là lúc nào rồi? La Tiểu Lâu cũng đã bất tất cả.
Hắn hoàn toàn coi thường đám binh lính đang giương vũ khí vào mình, trực tiếp hướng tới người đang bước chậm từ trên phi thuyền xuống.
Một vài sĩ quan phụ tá tiến lên để chặn La Tiểu Lâu lại, không cho hắn bước tiếp nữa, La Thành Vận lại đột nhiên khoát tay. Đám sĩ quan phụ tá nọ kinh ngạc há miệng thở dốc, lui xuống.
Bước nhanh đến trước mặt La Thành Vận, La Tiểu Lâu thở phì phò, lo lắng mà run rẩy nói “Cứu cứu hắn, mau cứu hắn!!”
La Thành Vận lạnh lùng nhìn xem tình trạng của La Thiểu Thiên, sau đó quay đầu nói với một người bên cạnh “Ngươi lưu lại đây, hiệp trợ tổ sinh hóa tìm kiếm thi thể của sinh hóa thú, tuyệt không được sơ suất”
Người bên cạnh cung kính nghiêm lệnh.
Ngay sau đó, La Thành Vận xoay người quay lại phi thuyền, không hề đón lấy La Thiểu Thiên đang hôn mê trên tay La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu cũng chẳng thèm để ý đến điều đó, chăm chú nhìn vào La Thiểu Thiên rồi bước theo ông ta.
Trong lúc hốt hoảng, La Tiểu Lâu thậm chí chả thể hiểu được là mình làm thế nòa mà đã đến được tổng bộ của hành tinh M5. Hắn xốc lại tinh thần, đưa La Thiểu Thiên đến phòng trị liệu theo chỉ dẫn của La Thành Vận.
Nhẹ nhàng đặt La Thiểu Thiên – vẫn đang tái nhợt – lên trên giường trị liệu, dưới sự thao tác của y sinh, tất cả các dụng cụ cần thiết bắt đầu bu lại trị liệu. La Thành Vận cởi bỏ nút thắt trên chiếc áo quân phục của mình, đem nó vứt cho sĩ quan phụ tá, sau đó tiếp nhận một ống kim tiêm từ tay y sinh, lấy một ít máu của chính mình rồi đưa lại cho người kia.
Y sinh đem ống kim máu kia tới một cái máy, sau đó khom người nói “Tướng quân, nơi này không còn việc gì của ngài nữa, ngài yên tâm, La Thiếu tá nhất định sẽ khôi phục lại”
La Thành Vận ừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, tới cạnh cửa, ngoảnh lại, nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu vẫn còn đang ngẩn người nhìn La Thiểu Thiên trị liệu, lạnh lùng nói “Ngươi, đi theo ta”
La Tiểu Lâu lúc này mới phát hiện hoàn cảnh của chính mình, cứng đờ người, đi theo La Thành Vận ra ngoài. Giờ tất cả mọi người đều đã nhìn thấy hắn đi cùng với La Thành Vận đến nơi này, nên dù La Thành Vận có tính toán gì đi nữa, chắc hẳn cũng chẳng dám làm gì hắn đâu … La Tiểu Lâu vừa đi vừa cố gắng tự an ủi mình.
Rất nhanh, La Thành Vận dừng lại trước một cánh cửa, sau khi mở cửa đi vào, tất cả trợ thủ đều bị lưu lại ngoài cửa.
La Tiểu Lâu do dự một chốc, mới không tình nguyện bước vào theo.
La Thành Vận đã nhàn nhã mà ngồi xuống, gương mặt lãnh đạm kia có vài phần giống với La Thiểu Thiên, hơn nữa nhìn kĩ thì vẫn còn cực kì trẻ, vừa anh tuấn vừa lãnh đạm, lại mang theo cả khí thế uy nghiêm khiến người nhìn đều run sợ …
Chỉ ở một mình cùng La Thành Vận có xíu thế này thôi mà La Tiểu Lâu đã có vài phần sợ hãi, thấy La Thành Vận không nói gì, La Tiểu Lâu cố gắng trấn định mà mở miệng “Tướng quân, nếu không có chuyện gì…”
La Tiểu Lâu chưa nói xong, La Thành Vận đã nhíu mày nhìn hắn, đứng dậy bước tới, đi đến đằng sau La Tiểu Lâu, đẩy hắn một cái.
La Tiểu Lâu thậm chí không kịp chạy trốn, ngã xuống một cái ghế.
Hắn cả kinh, vừa định đứng lên, La Thành Vận đã nhanh tay nhấn một cái nút dưới ghế của hắn, trên lưng dựa của ghế cùng tay vịn đã xuất hiện hai thanh kim loại, đem La Tiểu Lâu trói chặt lại.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
75 chương
298 chương
22 chương
23 chương
50 chương
97 chương