… La Thiểu Thiên – nãy giờ vẫn hôn mê không nhúc nhích – giờ bỗng nhiên giật giật, tiếp đó, hắn chậm rãi ngẩng đầu, một đôi con ngươi đỏ tươi như máu mở ra nhìn lại. Chứng kiến ánh mắt kia, La Tiểu Lâu vốn đang định rời đi giật mình ngây ra. Có chuyện gì thế này? Ban nãy La Thiểu Thiên trừ bỏ mê man bất tỉnh, tựa hồ cũng không chịu tổn thương gì quá lớn, nhưng mà giờ thoạt nhìn, tình trạng của hắn nghiêm trọng hơn La Tiểu Lâu tưởng. La Tiểu Lâu lo lắng nhìn con quái vật kia, may mắn là, con thú kia cũng không nhân cơ hội hắn thất thần mà xông lại. Không biết có phải là do 125 đã tấn công tạo thành thương tổn không nhỏ với nó hay không? Nhìn thoáng qua cơ giáp màu lam sậm chắn trước mặt, La Tiểu Lâu túm lấy La Thiểu Thiên, vừa kéo hắn ra một chỗ khác vừa vội vã hỏi “Thiếu Thiên, mắt của ngươi sao vậy?” La Thiểu Thiên cũng không trả lời, con ngươi đỏ cũng chả thèm chớp mắt lấy một cái, nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, hắn nặng nề đứng dậy, con ngươi cũng chẳng chút thay đổi. Đằng sau nơi hai người đứng là bức tường bằng kim loại sáng bóng, phản chiếu rõ ràng hết thảy, có thể thấy, lúc này, ánh mắt của La Thiểu Thiên cùng con quái vật kia giống nhau một cách thần kì. Ngay lúc này, La Tiểu Lâu đương nhiên không có tâm tư đi chú ý cái hình ảnh gì đó xuất hiện trên bức tường đằng sau, kể cả nhìn thấy, hắn cũng tuyệt đối không có bất kì liên tưởng nào. Không đợi được La Thiểu Thiên trả lời, nhưng nhìn ra được La Thiểu Thiên cũng không có biểu hiện đau đớn nào, La Tiểu Lâu không do dự nữa, xoay người lôi hắn chạy đi cùng. Nhưng là vừa kéo, người sau lại chẳng thèm xê dịch. La Tiểu Lâu vừa vội vừa sợ, lòng bàn tay cũng xuất một tầng mồ hôi dày. Hắn xoya người nhìn La Thiểu Thiên, ngồi xổm xuống “Nhanh lên nào, ngươi không đi được thì ta cõng ngươi” Còn chần chờ nữa thì hai người họ, ai cũng không đi được. La Tiểu Lâu vì cấp bách mà công sức cố gắng cũng không phải là vô nghĩa, một bàn tay từ phía sau lưng kéo hắn đứng dậy. Tiếp đó, La Tiểu Lâu giật mình bị xoay người lại, đối mặt với người đằng sau, người kia đưa cả hai bàn tay sờ sờ mặt hắn. Dưới con mắt nghi hoặc của La Tiểu Lâu, La Thiểu Thiên mặt không chút thay đổi sờ sờ cái trán hắn một lát, sau đó thu tay về, con mắt màu đỏ nhìn về phía bàn tay của chính mình. La Tiểu Lâu cũng nhìn theo, phát hiện trên tay La Thiểu Thiên toàn là máu tươi, lúc này mới nhớ ra, ban nãy khi ngã xuống, cái trán của hắn tựa hồ bị bầm dập không nhẹ, nhưng vì quá nguy cấp, hắn cũng chẳng hề có chút cảm giác nào. La Tiểu Lâu kéo hai bàn tay của người kia xuống, sốt ruột nói “Vết thương này chỉ là chuyện nhỏ, ta không sao, chúng ta phải đi nhanh lên, nếu ngươi không đi ngay thì thực sự không còn kịp nữa rồi!!” Nhưng mà, La Tiểu Lâu vẫn như cũ không chạy đi được,,hai tay của La Thiểu Thiên bắt đầu dùng sức mà bóp mạnh bờ vai của hắn, khí lực rất lớn, giống như là muốn tháo cánh tay của hắn xuống vậy. La Tiểu Lâu đau đến nhíu mày, nhưng hắn cũng không để ý nhiều đến cánh tay của mình, chỉ lo lắng nhìn người trước mặt. Một La Thiểu Thiên luôn luôn lãnh đạm thế mà lúc này trên mặt lại xuất hiện vẻ thống khổ cực độ, từng thứa cơ thịt nhỏ trên mặt đều giật giật, thân thể cũng run lên, hơn nữa, sắc mặt xanh lét, như là sắp hết hơi vậy. Là một chiến sĩ cơ giáp cấp S, La Tiểu Lâu hầu như chưa từng thấy được vẻ mặt khó nhịn được của La Thiểu Thiên như thế này, kể cả thương thế có nặng đến đâu, vẻ mặt của hắn vẫn luôn lãnh tĩnh như thường. La Tiểu Lâu không dám tưởng tượng xem La Thiểu Thiên rốt cuộc đang gặp cái loại thống khổ gì. Khi La Tiểu Lâu bắt đầu hối hận bản thân sao lại không mang theo hộp cứu thương trên cơ giáp đi theo, khóe miệng La Thiểu Thiên bỗng nhiên mấp máy, tiếp đó, một ngụm máu đen thâm xì bị phun ra. Mà màu đỏ trong mắt của La Thiểu Thiên cũng nhanh chóng tiêu tán, ánh mắt của hắn trở nên thanh tỉnh hơn, cả vẻ đau đớn thống khổ trên khuôn mặt cũng tùy thời tiêu thất. La Tiểu Lâu kinh hỉ vô cùng, có vẻ đã khỏe lên rồi? Nhưng mà, không đợi La Tiểu Lâu mở miệng hỏi, bên cạnh bỗng nhiên Đoàng một tiếng, cùng đó, là một trận tiếng thét quái dị như tiếng kim loại cọ xát vào nhau. Dưới loại âm thanh quái dị này, La Tiểu Lâu choáng mạnh, cả người lảo đảo ngã xuống, tiếp đó, khóe mắt của hắn nhìn thấy được 125 bị đánh bật ra ngoài, con quái vật nãy giờ đuổi theo họ thì đang chạy nhanh tới bên này. La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc này là, thôi, xong rồi, bọn hắn không kịp chạy trốn rồi!! Đúng lúc này, lực đạo vẫn nắm chặt trên bả vai hắn bỗng nhiên buông lỏng, tiếp đó, hắn bị kéo về phía sau lưng một người. Đảo mắt một cái, hắn đã đứng ở phía sau lưng La Thiểu Thiên. Âm thanh khàn khàn của La Thiểu Thiên truyền tới “Từ giờ ngươi cứ đứng ở đằng sau này” Đi lên trước hai bước, La Thiểu Thiên lại nghiêng người quay nhẹ lại nói “Ngươi yên tâm, chúng ta đều không có chuyện gì đâu” Tiếp theo, La Thiểu Thiên lại bước về phía con quái vật, nghênh chiến. Bóng lưng của hắn đã khôi phục vẻ lạnh lùng sắc bén trước kia, hoàn toàn không có sự suy yếu run rẩy như vừa rồi. Một trận cơ giáp mày xám xuất hiện ở bên cạnh La Thiểu Thiên, đó chính là cơ giáp sinh vật cấp chín mà La Tiểu Lâu đã tặng cho hắn. La Thiểu Thiên phi thân vào khoang điều khiển, con quái vật kia nhanh chóng chặn đường hắn, tốc độ nhanh hơn La Tiểu Lâu tưởng tượng rất nhiều, vừa chạy nó vừa vươn đám xúc tua mò vào trong khoang điều khiển. La Thiểu Thiên cũng chẳng thèm quay đầu, khi xúc tua sắp tiếp cận được mình, cánh tay phải của hắn vung nhẹ ra sau. Điều làm cho La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm chính là, ngay cả “siêu năng ly tử pháo” của hắn đều chẳng thể tạo thành bất cứ thương tổn nào đối với đám xúc tua, vậy mà một động tác nhỏ của La Thiểu Thiên lại có thể làm cho đám xúc tua đó dường như băn khoăn, tạm dừng lại một chút. Tiếp tục quay đầu lại, La Thiểu Thiên đã vào được bên trong cơ giáp. Tiếp đó, cơ giáp màu xám xuất hiện một trận bạch quang nhu hòa, không hề có bất cứ động tác tránh né nào, trực tiếp nghênh đón đòn tấn công sau lưng của con quái vật. La Tiểu Lâu vừa mới nheo lại mắt, trên bầu trời đã không còn bóng dáng của con quái vật lẫn cơ giáp màu xám đâu cả nữa. Sửng sốt, La Tiểu Lâu chạy ra ngoài, khi đến lối ra, một trận cơ giáp màu xanh đậm bay tới. (125) Cuối cùng cũng trèo lên được cơ giáp của chính mình, La Tiểu Lâu mới có thể tạm thời thở hắt ra. 125 cấp La Tiểu Lâu kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, sau đó trị liệu cho cái trán sứt mẻ của hắn. Rất nhanh, miệng vết thương khép lại, cái trắn trắng trẻo không có một chút dấu vết gì về việc vừa bị rách. Dưới mệnh lệnh của La Tiểu Lâu, 125 tìm một vị trí an toàn, dừng lại giữa không trung. Xa xa, là cuộc chiến đầy gay cấn giữa La Thiểu Thiên cùng con quái thú. Tốc độ của song phương đều cực nhanh, trên không trung chỉ có thể thấy bóng dáng mờ mờ, ánh sáng của đạn pháo chớp lóe liên tục, hai màu sắc kia lúc áp sát nhau, lúc thì nhanh chóng tách ra. May mà có hệ thống phân hình, không thì mắt thường căn bản chẳng thể thấy được gì. Ưu thế nghịch thiên ban đầu của con quái vật hình như bị tiêu thất, cơ giáp của La Thiểu Thiên giờ lại có thể ngăn chặn được công kích của nó. Một giây sau, La Tiểu Lâu phủ nhận phán đoán đó của mình. Không, không phải con quái vật kia yếu đi, mà là La Thiểu Thiên mạnh lên. La Tiểu Lâu nhanh chóng động não, ngón tay vừa động, hình ảnh trước mặt đã xuất hiện số liệu phân tích của hai phe… theo con số tăng dần, La Tiểu Lâu trợn mắt há mồm mà nhìn màn hình. Hắn có thể khẳng định, hắn chưa từng thấy qua loại cấp bậc chiến đấu này, vô luận là tốc độ vẫn là cường độ chiến đấu, ngay cả trên thế giới ảo cũng chưa từng thấy xuất hiện. Cái loại tốc độ này, quả thực đã muốn đột phá điểm cực hạn… nếu không phải chính mắt hắn nhìn thấy, hắn quả thực sẽ chẳng dám tin. Cái cơ giáp màu xám kia là do La Tiểu Lâu chế tạo nên, số liệu của nó thì La Tiểu Lâu rõ hơn ai hết … nhưng bây giờ, dưới sự điều khiển của La Thiểu Thiên, tốc độ của cơ giáp còn cao hơn gấp ba lần số liệu hắn đo được lúc chế tạo. “Này, điều này là không thể …” La Tiểu Lâu thất thanh hô. Thanh âm của 125 ở phía sau cũng truyền tới “Đúng là không thể nào, gien của La Thiểu Thiên cũng đang biến đổi nhanh chóng!” “Cái gì biến đổi cơ?” La Tiểu Lâu lập tức truy vấn “Khó mà nói cụ thể tình huống được, khác hẳn với kiểu thăng cấp gien của Nguyên Tích, ta không dò xét được loại biến đổi này … nhưng mà, thoạt nhìn chẳng hề yếu hơn so với Nguyên Tích” 125 chắc chắn mà nói “Nhưng mà dù thế nào đi nữa, đây cũng đều là chuyện tốt” Đương nhiên là chuyện tốt rồi, ít nhất bọn hắn sẽ không có tánh mạng chi ưu – La Tiểu Lâu thầm cảm thấy may mắn trong lòng. Một lúc sau, con quái vật kia bắt đầu xao động. La Thiểu Thiên dù trở nên mạnh hơn đến mức nào cũng chỉ có thể đánh ngang cơ với nó. Con quái vật giết không được La Thiểu Thiên, La Thiểu Thiên cũng vậy, không thể làm gì được nó. Nhưng là, như vậy nghĩa là không thể hoàn thành nhiệm vụ… Ánh mắt sắc bén màu vàng của con quái vật liếc về phía cơ giáp màu lam sậm trên không trung xa xa. Khi La Thiểu Thiên cùng con quái vật lại tách ra một lần nữa, con quái vật bỗng nhiên xoay người 360 độ, không thèm để ý đến công kích của La Thiểu Thiên, bay thẳng tới chỗ La Tiểu Lâu, hơn nữa, vừa bay vừa tạo một khối cầu năng lượng màu đen ở trong miệng. La Tiểu Lâu còn chưa kịp phản ứng, khoang điều khiển đã vang lên một tiếng cảnh báo sắc nhọn, chuyện đó chỉ xuất hiện khi mà 125 phát giác ra điều gì đó cực kì nguy hiểm. “Chạy mau, đó là vũ khí đó!!” 125 hô to. Từ khi xuất hiện đến giờ, đây là lần đầu tiên con quái vật kia dùng đến vũ khí, La Tiểu Lâu đương nhiên chẳng dám lưu lại để kiểm nghiệm uy lực của nó rồi. Con quái vật chứng kiến thân ảnh màu lam sậm đang vội vàng né tránh, trong mắt lóe sáng, cũng không nóng nảy nhả quả cầu ra. Thứ này một khi đã thả ra thì tuyệt đối không thể tránh được, kể cả kẻ bị đuổi giết có sử dụng bước nhảy không gian đi chăng nữa… Nhưng mà, một giây sau, một đạo thân ảnh màu xám bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nó. Cơ giáp của La Tiểu Lâu còn chưa kịp chạy ra xa đã nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa từ đằng sau, rồi một luồng năng lượng lớn nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh… sau khi hắn bấm nút lệnh cơ giáp dừng lại, 125 vẫn bị luồng khí đó thổi ra ngoài một đoạn mới hoàn toàn dừng lại được. La Tiểu Lâu nhanh chóng ngoảnh đầu về phía sau, sau đó không dám tin mà mở trừng mắt… nơi mà hắn vừa mới đi khỏi, toàn bộ kiến trúc đều đã biến mất, trên mặt đất xuất hiện một vòm hồ rộng lớn, trong không khí còn vương đầy mùi khét lẹt (ngồi trog cơ giáp sao lại ngửi thấy đc nhỉ???) Mà ở giữa không trung, con quái vật cùng với cơ giáp của La Thiểu Thiên hoàn toàn biến mất. Trên màn hình, màu đỏ làm người khác ghê sợ đã hoàn toàn iến mất. 125 lắp bắp nói “La Thiểu Thiên đã tiêu diệt được con quái vật kia rồi!! Đây quả thực là điều không thể tưởng tượng được…” Sau vài giây kinh hỉ, rốt cuộc hắn đã nhận ra điều không thích hợp., hắn nhanh chóng mở ra máy liên lạc, ấn gọi La Thiểu Thiên. Một phút đồng hồ sau, La Tiểu Lâu run rẩy hô lên “Mau, mau tìm La Thiểu Thiên đi!!!”