Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
Chương 110
Ngày hôm sau khi mở mắt ra, Nguyên Tích đã đi mất. La Tiểu Lâu lầm bầm một tiếng ngồi dậy, trên vai đau đớn một trận dữ dội, cậu lập tức rên rỉ. 125 vội chạy tới đỡ lấy, bứt rứt: “ Nguyên Tích đã đi hơn một tiếng rồi, tôi đã kiểm tra, vết thương của cậu không khép lại, chúng ta phải tới bệnh viện ngay.”
La Tiểu Lâu dè dặt chạm lên vai, không có cảm giác, nhưng đụng vào thì lại đau. Cậu nhìn chằm chằm cửa phòng hai giây, rồi lắc đầu nói: “Hôm nay không đi.”
125 vểnh đuôi ôm lấy cánh tay La Tiểu Lâu, lo lắng hỏi: “Không phải cậu đang bị thương sao? Tôi thấy bác sĩ của đại hội cũng bảo cậu phải vào viện ngay lập tức mà. Cậu cứ như thế này không ổn, tôi là người được mẹ cậu giao phó phải chăm sóc cậu thật tốt đó.”
La Tiểu Lâu xoa mái đầu to tròn của 125, nở nụ cười, “Tao lại thấy mày đòi hỏi tao nhiều hơn đấy.”
Ngày hôm qua, ánh mắt của những người kia, vừa nhìn là biết đã có chuyện. Hôm nay có lẽ sẽ có người theo dõi cậu, dù muốn đi bệnh viện những cũng không thể quang minh chính đại mà đi như thế này.
La Tiểu Lâu nói: “Mai tao sẽ nghĩ cách đi bệnh viện, mày thế nào? Có bị thương không?”
125 không ưng ý lắm mà chân trái chà chân phải, ấp úng: “Tôi vốn là chiếc cơ giáp ưu tú, không bị thương, chỉ là, chỉ là lúc thấy Nguyên Tích thì tâm lý tôi trở nên căng thẳng, phân bố năng lượng phòng ngự có phần không cân bằng, bởi vậy lúc đó mới nảy sinh tổn hại, vì phạm vi không lớn nên tôi đã tự chữa rồi.”
Căng thẳng?! Nói thật thì, là một bộ não nhân tạo, tâm lý của mày thừa hưởng năng lực yếu đuối đột ngột rồi đấy.
La Tiểu Lâu không lo lắng cho 125 nữa, cũng không dự định ra ngoài, cậu dứt khoát gọi phục vụ phòng, làm tổ trên ghế sô pha xem đấu trận hôm nay. Hôm nay là 93 lên 46, trong top 100 tất cả đều đã là những cao thủ trong cao thủ của các tinh cầu, thi đấu sẽ kịch liệt và ngoạn mục hơn.
La Tiểu Lâu theo thường lệ chuyển sang trận đấu của Nguyên Tích. Nhìn chiếc cơ giáp màu đen kia, cậu không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt, đang trong trận đấu quan trọng, vậy mà đổi cơ giáp?
Hơn nữa, không biết có phải do ảo giác hay không, vốn Nguyên Tích rất lợi hại, giờ đây trên sân đấu lại tỏa ra một luồng sát khí ác liệt rõ ràng, hầu hết mỗi trận đều không kéo dài quá lâu, hơn nữa đối thủ bị thương vô cùng thê thảm.
Đến cuối cùng, La Tiểu Lâu thật sự cảm thấy trận đấu của Nguyên Tích là một thử thách với trái tim cậu, vì vậy dứt khoát chuyển sang trận đấu của người khác, đợi khi nào hết chột dạ thì xem băng ghi hình.
Nhóc con Nguyên Nặc cũng đang thi đấu, Athes và Mộ Thần cũng vậy. Phong cách chiến đấu của Nguyên Nặc có phần tương tự Nguyên Tích, có lẽ là học tập theo anh họ không ít. Còn Athes thì càng ngày càng khiến La Tiểu Lâu nhìn bằng con mắt khác, tưởng thằng bạn này là người tùy tiện, vậy mà trong trận đấu lại rất nghiêm túc cẩn thận, tuy thời gian kéo dài, nhưng chỉ cần bắt được nhược điểm của đối thủ là sẽ tìm được thời cơ một kích mất mạng ngay.
Mộ Thần cũng không thua kém, đánh với cao thủ khác rất khó tìm ra được ưu điểm rõ rệt của cậu ta. Dù thành tích trước đây của cậu ta hầu hết là do sau khi thắng được hai trận mới thăng cấp, rất ít khi thắng cả ba trận. Nhưng trận đấu của ngày hôm nay, Mộ Thần bi kịch lại đụng độ trúng La Thiểu Thiên và thiếu niên mặt búp bê kia. Thấy búp bê khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, tinh thần La Tiểu Lâu liền phấn chấn hẳn lên.
Mộ Thần nhanh chóng bị bại dưới tay La Thiểu Thiên, cuối cùng là đấu với thiếu niên mặt búp bê. Nếu lần này thua, cậu ta sẽ phải rời khỏi giải đấu.
Trong mắt La Tiểu Lâu, Mộ Thần tuyệt nhiên không có khả năng chiến thắng, trận đấu sau đó của búp bê cậu cũng đã xem qua, tuy thiếu niên này đại đa số thời gian đều dùng mánh khóe rất ác liệt, dường như luôn làm ngáng chân đối thủ, nhưng cậu ta tuyệt đối là một cao thủ.
Bởi vậy, khi Mộ Thần thắng, La Tiểu Lâu và những khán giả có mặt đều ngây dại. Ngay cả búp bê cũng có phần không phản ứng nổi, cậu ta mà bị thua.
Thật ra thực lực của búp bê cao hơn Mộ Thần, chỉ là Mộ Thần luôn bình tĩnh nhìn thấu mọi cạm bẫy mà cậu ta bày ra. Hơn nữa, ngay từ lúc bắt đầu chiến đấu, Mộ Thần đã tạo nên một tốc độ ảo giác với búp bê. Từ giây đầu tiên cho đến giây cuối cùng, cho dù trong lúc nguy cấp, tốc độ của Mộ Thần cũng tuyệt đối không thể nói là nhanh.
Khi búp bê ra tay thêm một lần nữa, cơ giáp của Mộ Thần dường như đã không còn khả năng tránh né.
Kết quả như đã thành định luận, sau đó, trong nháy mắt, tốc độ của Mộ Thần đột nhiên tăng lên, xoay người lại, dùng súng hạt nhân kết thúc trận đối chiến.
Nói đến thiếu niên mặt búp bê, cậu ta cũng rất oan uổng, không phải cậu ta thua ở thực lực, mà là thua ở sự tự tin, về sách lược đối chiến, rõ ràng Mộ Thần lặng lẽ cao hơn một bậc.
La Tiểu Lâu không khỏi vui mừng cho Mộ Thần, đồng thời có chút hả hê, thiếu niên mặt búp bê nhất định là bực tức đến hộc máu.
Lúc này, hầu hết các trận đấu trên sân đều kết thúc nhanh chóng, hôm nay là 93 lên 46. Ngày mai 46 tuyển thủ sẽ cạnh tranh top 10, hơn nữa sẽ chia ra làm trận sáng và trận chiều. Ngày kia là trận chung kết của top 10, quyết định thứ tự của 10 vị trí đầu tiên.
Quả nhiên, khi Nguyên Tích trở lại, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, thái độ quá khác biệt, La Tiểu Lâu mất tự tin, không dám hỏi. Cơm tối gồm có Nguyên Tích, cậu, cộng thêm Nguyên Nặc cùng ăn trong phòng. Tô Lan và Nguyệt Thượng không xuất hiện, nghe nói vết thương của Nguyệt Thượng rất nặng, phải mất một ngày mới có thể khôi phục, nhưng hôm nay y vẫn kiên trì tham gia thi đấu, đến tối lại tiếp tục vào viện trị liệu.
Ăn xong cơm tối, Nguyên Tích lạnh mặt đuổi cổ Nguyên Nặc. Sau khi Nguyên Nặc đi, Nguyên Tích liền cho La Tiểu Lâu một ánh mắt ‘tự cầu an lành đi’. La Tiểu Lâu mới thực sự thấy bất an, theo lý cậu căn bản không để lại kẽ hở nào.
Rốt cuộc anh ấy đã biết cái gì? Biết rồi sao còn chưa hỏi? La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích quay người lại tản ra sát khí ngồi xuống sô pha, không dám ho he gì, xoay người vào phòng tắm mở nước.
Điều duy nhất khiến cậu an tâm là, dù Nguyên Tích trước đây có tức giận, hắn cũng chưa bao giờ thực sự tổn thương cậu.
Buổi tối hôm nay, Nguyên Tích không để ý cũng chẳng chạm vào cậu, thậm chí đến lúc đi ngủ, Nguyên Tích cũng mặc cho La Tiểu Lâu một mình nằm co người bên cạnh trên chiếc giường rộng lớn.
Ban đêm, La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy trong phòng càng lúc càng lạnh.
Hôm sau, khi tỉnh dậy thì đã đến trưa, bi kịch hơn, La Tiểu Lâu nhận ra mình đang phát sốt. Có lẽ ngoài lí do thời tiết siêu lạnh còn thêm nguyên nhân áp lực tâm lý quá lớn. Hơn nữa, khi La Tiểu Lâu khẽ chạm lên vai trái, lập tức trào lên một trận đau đớn khủng khiếp, không biết có phải bị nhiễm trùng rồi không.
Hôm nay là 46 lên 10, thời gian sẽ kéo dài hơn so với mọi ngày, vậy nên Nguyên Tích có lẽ sẽ không về quá sớm. Kiên trì được hai ngày rồi, vậy hôm nay đến bệnh viện?
“Hiện tại sao rồi?” La Tiểu Lâu quay đầu hỏi 125 đang xem đến mức nhập thần bên cạnh.
125 nói: “Cơ bản tất cả đều bình thường, nhưng Nguyên Tích đã thua một trận, Vân Tiêu không thể dùng được nữa.”
La Tiểu Lâu kinh ngạc, tưởng như mình đang nghe lầm, “Mày nói cái gì? Nguyên Tích thua? Vậy anh ấy có bị thương không?” Từ lúc giải đấu bắt đầu tới giờ, Nguyên Tích là chiến binh cơ giáp duy nhất chưa từng thua một trận nào, ở giải lần này, hắn đã trở thành một thần thoại bất bại. Hơn nữa, cơ giáp của Nguyên Tích là cấp tám, bản thân trình độ đã cực cao rồi, ai có thể đánh bại hắn chứ?
125 khẽ nói: “Bị thương nhẹ, ngài ấy không sao. Tuy không thấy cái khác, nhưng tôi cảm thấy mấy ngày nay ngài ấy thực sự rất đáng sợ, tôi cũng chẳng dám lộ diện trước mặt ngài ấy nữa.”
La Tiểu Lâu vẫn còn đang bàng hoàng không thể tin nổi, nói: “Đấu với ai? Nhanh, phát lại cho tao xem.”
125 liền tua lại trận đấu Nguyên Tích bị thương. Trên màn hình điện tử, Nguyên Tích đang cùng một người một trước một sau vào sân thi đấu. Nguyên Tích mặc một bộ quần áo màu đen đơn giản, còn người đứng bên cạnh hắn thì mặc quân trang.
Nhìn kỹ lại, người này rõ ràng là vị sĩ quan trẻ tuổi La Tiểu Lâu gặp ngày đầu tiên. Sinh viên đang học đại học mà có thể làm sĩ quan cũng không phải không có, chỉ là cực kỳ ít, hơn nữa nhìn số sao trên vai anh chàng sĩ quan này, cấp bậc không hề thấp.
Khán giả quan tâm tới giải đấu cũng không thiếu những người thích xem người đẹp, hai người vừa bước ra sân, khán giả ngay lập tức bắt đầu trở nên kích động, reo hò ầm ĩ.
Sau khi hai người triệu cơ giáp, La Tiểu Lâu chỉ quan sát mấy lần, Vân Tiêu màu trắng, còn của sĩ quan là một chiếc cơ giáp màu vàng. Sau đó La Tiểu Lâu tập trung hết đường nhìn lên Vân Tiêu, trong mắt cậu, không ai có thể so sánh với Nguyên Tích.
Hai ngày nay cậu không dám nhìn Nguyên Tích, nhân cơ hội này có thể quang minh chính đại nhìn bằng cả hai mắt rồi.
Tốc độ của hai người đều vô cùng nhanh, trên sân đấu hầu như chỉ nhìn thấy hai cái bóng một trắng một vàng, những động tác kỹ thuật cao khiến khán giả xung quanh không ngừng phát ra tiếng kêu sợ hãi.
La Tiểu Lâu xem một hồi, nghi ngờ cau mày lại, thấy thế nào mà Nguyên Tích không hề kém cạnh hơn vị sĩ quan kia, thậm chí còn chiếm được thế thượng phong.
Vân Tiêu lại một lần nữa lặng lẽ kề sát chiếc cơ giáp màu vàng rồi vung kiếm lên. Chiếc cơ giáp màu vàng cực nhanh tránh khỏi công kích của Vân Tiêu, tuy di chuyển gọn ghẽ nhưng có chút miễn cưỡng. Hơn nữa cánh tay phải của anh ta rất khó thoát khỏi phạm vi tấn công của thanh nhuyễn kiếm của Vân Tiêu.
Đúng lúc này, chiếc cơ giáp màu vàng thình lình như muốn vứt bỏ cả chiếc cánh tay cơ giáp của mình, gập tay lại, hung hăng đâm vào Vân Tiêu.
La Tiểu Lâu bỗng nhiên mở banh mắt, trên màn hình cũng đang chiếu cận cảnh cú va chạm, từ khuỷu tay của chiếc cơ giáp màu vàng đâm vào Vân Tiêu, trong nháy mắt chợt bật ra một đoản kiếm, sau đó đâm mạnh vào Vân Tiêu.
Đó là —— đó chính là linh kiện cấp tám cậu đã chế tác! Là chiếc quản lí Cao đã nhờ cậu chế tác.
Trong khoảnh khắc đó, lòng La Tiểu Lâu chợt dâng lên một cảm giác vừa đau đớn vừa sợ hãi, còn mang theo một chút hối hận.
Cậu bật nhảy xuống giường, bất chấp cơn sốt cao, chân trần chạy đến gần màn hình điện tử, Vân Tiêu rơi xuống, trận đấu kết thúc.
Khi ra ngoài, trên quần áo của Nguyên Tích có chút máu, nhân viên y tế đã chạy vào, có điều, Nguyên Tích không phối hợp mà đi thẳng vào phòng nghỉ.
Khi một y tá nắm áo Nguyên Tích lại, Nguyên Tích khó chịu bảo cô buông tay ra, kết quả cô nàng sống chết không chịu buông. Nguyên Tích liền dứt khoát cởi áo ném lại, sau đó cũng không ngoảnh đầu mà đi vào phòng nghỉ.
Nhân viên y tế ngẩn tò te, còn khán giả chung quanh thì nhiệt tình hò hét rầm trời, trong mắt bọn họ, như thế mới là chiến binh cơ giáp chân chính.
Còn cô nàng y tá đang ôm ấp chiếc áo của Nguyên Tích kia thì đỏ mặt, dáng người của Nguyên Tích thực sự là quá đẹp, vai rộng eo hẹp, cứng cáp rắn chắc, hơn nữa ngũ quan tuấn mỹ đường hoàng, mái tóc đen ẩm ướt rối bời, gợi cảm đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
La Tiểu Lâu chú ý tới vết thương trên người Nguyên Tích đầu tiên, phát hiện chỉ có cánh tay và lưng là có vài vết cắt, không đến nỗi quá nghiêm trọng, nhưng vẫn cần phải băng bó một chút.
Sau đó La Tiểu Lâu mới nhận ra những ánh mắt mê muội xung quanh, cậu nắm chặt tay. Ngoại trừ tính cách, cậu dường như chưa bao giờ gặp người nào hoàn mỹ hơn Nguyên Tích. Nhưng sự hoàn mỹ của hắn luôn bị tính kiêu ngạo ngang ngược che giấu, bởi vậy, dù ngưỡng mộ nhưng rất ít người dám tiếp cận Nguyên Tích, đó vẫn là điều khiến La Tiểu Lâu thầm vui mừng. Hiện tại, La Tiểu Lâu buồn bực phát hiện ra ham muốn chiếm giữ của mình dường như càng ngày càng tăng, cậu không muốn người khác dùng ánh mắt đó nhìn Nguyên Tích.
La Tiểu Lâu bưng mặt, trong khi Nguyên Tích bị thương, cậu lại xoắn xuýt nghĩ đến chuyện này.
Cậu không muốn nhìn cảnh này nữa, giây phút chứng kiến Nguyên Tích bị thương, cậu thực sự rất khó khăn để tiếp thu được.
Việc cậu có thể trợ giúp Nguyên Tích không nhiều, nhưng cậu có thể chữa trị Vân Tiêu cho hắn. Khoan đã, ngực La Tiểu Lâu bỗng nhiên run lên, Vân Tiêu bị tổn hại, như vậy, cậu có thể cường hóa cơ giáp lần thứ hai cho Nguyên Tích?
Tâm trạng của La Tiểu Lâu chợt thả lỏng, có điều, thể trạng hiện tại của cậu có thể không làm được. La Tiểu Lâu cấp tốc trở về bên giường, mặc quần áo, vừa vào phòng tắm vừa nói với 125: “Đợi lát nữa chúng ta ra ngoài, mày tìm giúp tao bệnh viện gần đây nhé, tốt nhất là có thể tra được lộ tuyến.”
“Cậu nên đi từ lâu rồi, vết thương nặng như vậy, thật không biết đang nghĩ cái gì nữa…” 125 càu nhàu, bắt đầu kết nối mạng của tinh cầu Camille.
Ra khỏi phòng tắm, ăn tùy tiện một chút đồ trên bàn, La Tiểu Lâu mới mở cửa đi ra ngoài.
Vừa mới ra cửa, cánh cửa đối diện cũng mở ra, Tô Lan vẻ mặt cảnh giác nhìn cậu.
Hơn nữa còn cấp tốc chặn La Tiểu Lâu lại, giọng điệu không thân thiện: “Anh muốn đi đâu?”
La Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn Tô Lan, hỏi: “Em làm gì vậy? Tôi nghĩ là, Nguyên Tích có lẽ không nhờ em giám hộ tôi.”
Tô Lan chần chừ hai giây, tức tối thấp giọng nói: “Đừng cho là chúng tôi không biết anh đang làm gì, anh chột dạ, muốn chạy trốn đúng không?”
La Tiểu Lâu nhíu mày, “Tôi muốn làm gì không cần phải báo cáo với cô, tránh ra.” Tô Lan ghét cậu cũng không phải mới ngày một ngày hai, nhưng trong lúc này, cậu không muốn mất thì giờ ở đây.
Tô Lan muốn ngăn lại, La Tiểu Lâu bèn thuận tay không khách khí đẩy con nhóc sang một bên, đi ra ngoài. Lại nói, vì giải đấu lần này nên cậu vẫn luôn rèn luyện thể lực. Đối phó với một người như Tô Lan, tuyệt đối không thành vấn đề.
Tô Lan tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai, bình thường vẫn đi theo Nguyên Tích và Nguyệt Thượng, căn bản chẳng có người nào dám bất kính với nó, cũng bởi do mặt mũi của nó, nên những tên con trai xung quanh nó không tán tụng cũng phải cưng chiều.
Tô Lan cắn răng đứng tại chỗ, nhưng phải cho người đi bắt La Tiểu Lâu sao? Nguyên Tích thật sự không nói giam giữ hay cấm hắn ra ngoài.
Sau khi La Tiểu Lâu xuống dưới lầu, một chiếc xe huyền phù cực kỳ bình thường đang đỗ ven đường. Đây là xe do 125 thuê trên mạng, vào xe, La Tiểu Lâu nói địa chỉ cho người máy phía trước, xe nhanh chóng rời khỏi hội quán của hiệp hội cơ giáp.
Giữa đường, để không cho ai theo dõi, La Tiểu Lâu còn cố ý cho xe đi vài vòng.
4h chiều, La Tiểu Lâu đã nằm trên giường bệnh được hơn ba tiếng. Cậu lại nôn nóng nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ nghiêm túc nói: “Vết thương khác không sao, nhưng trên vai rất nặng, đáng lẽ nên tới sớm hơn, nếu cậu mà chậm thêm hai ngày nữa thì có thể tạo thành di chứng vĩnh viễn rồi, trừ khi cậu định thay một cánh tay mới.”
“Lần sau cháu sẽ đến bệnh viện đúng lúc, nhưng cháu thực sự rất vội, bác xem lúc nào thì có thể xong?” Cơn sốt cao của La Tiểu Lâu đã giảm, nhưng mồ hôi đang không ngừng tuôn chảy trên mặt cậu.
Qua hai mươi phút, cuối cùng bác sĩ cũng nói: “Được rồi, tuy cậu còn trẻ, sức khỏe vốn có không tệ, nhưng nếu lại xảy ra trường hợp này nữa —— ”
“Theo lời bác, cháu sẽ nhập viện kịp thời.” La Tiểu Lâu đè lại vai, hoàn toàn không còn thấy đau đớn nữa, chuyển phí trị liệu từ máy thông tin, sau đó cậu vội vã chạy ra ngoài cửa.
Nhảy lên xe, La Tiểu Lâu chạy về hội quán.
Mở cửa ra, Road cùng hai người giống bodyguard đứng đằng sau Nguyên Tích hôm qua đang đi ra. La Tiểu Lâu ló đầu nhìn vào, Nguyên Tích đang ngồi trên ghế sô pha, cầm ly rượu, chậm rãi uống.
Road nhìn thật sâu vào La Tiểu Lâu, rồi đi lướt qua cậu.
La Tiểu Lâu bất chấp khó khăn bước vào cửa, kiềm chế đôi chân muốn đi vào phòng trong, ra ghế sô pha.
Nguyên Tích rõ ràng còn chưa thèm để ý đến cậu, La Tiểu Lâu bèn quyết định chìa cành ôliu ra trước, nói lời xin lỗi.
Ngồi phía bên kia sô pha, tổ chức lại một chút ngôn từ, La Tiểu Lâu nói: “Ừm, em xem trận đấu của ngày hôm nay, thấy Vân Tiêu xảy ra vấn đề, thực sự là rất đáng tiếc.”
Nguyên Tích lạnh lùng liếc nhìn La Tiểu Lâu, lắc ly rượu trong tay, hoàn toàn không có ý định mở miệng.
Người này rốt cuộc muốn như vậy đến bao giờ nữa đây! Cậu đã ngả mũ trước như vậy, vậy mà cũng không thèm trả lời.
La Tiểu Lâu chỉ có thể nói tiếp: “Ừm, em có thể giúp anh.”
“Không cần, mức độ tổn hại quá lớn, anh đã tìm người khác sửa rồi.” Nguyên Tích lạnh lùng nói.
“Hả?” La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn Nguyên Tích.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
43 chương
36 chương
92 chương
55 chương
167 chương
13 chương
45 chương