La Tiểu Lâu nằm trên cáng, kiên trì thu hồi cơ giáp vào trước, nguyên do là vì cái đồ không có triển vọng 125 kia cứ gào inh ỏi vào tai cậu là đừng bỏ nó lại. Mọi người chung quanh bất đắc dĩ, chỉ có thể để cậu mang theo một thân đầy máu đi đi lại lại. Sau đó có người đến kiểm tra sơ bộ cho cậu, rồi cậu được khiêng ra ngoài. Suốt từ lúc đó, La Tiểu Lâu có thể cảm nhận được ánh mắt vẫn luôn dõi theo của Nguyên Tích cách đó không xa, nhưng cậu không có gan nhìn lại. Ngược lại, người kiểm tra cho cậu thấy Nguyên Tích vẫn chưa đi, bèn vừa cười vừa nói với hắn: “Không có việc gì, so với những đối thủ khác của cậu, vết thương thế này vẫn còn nhẹ chán.” La Tiểu Lâu đổ mồ hôi lạnh, thế thì còn nặng tới mức nào nữa? Trên mạng không thể hiện ra, Nguyên Tích ngoài hiện thực đối chiến rất hung tàn! Thực tế, nếu không phải trên mạng Nguyên Tích thủ hạ lưu tình, cậu đã không dễ dàng như vậy. Cho đến khi được nhân viên cấp cứu khiêng ra phòng nghỉ, không nhìn thấy Nguyên Tích nữa, La Tiểu Lâu mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm mà hôn mê bất tỉnh, cậu dường như đã mất máu quá nhiều. La Tiểu Lâu và 125 vất vả cay đắng, nơm nớp lo sợ mà giấu giấu diếm diếm, lập kế hoạch làm thế nào để có thể thản nhiên rời khỏi trận đấu, vì bị thương nên tất cả đều kết thúc sớm. Sau khi tỉnh lại, La Tiểu Lâu thấy một chiếc đèn tròn có tạo hình độc đáo treo trên trần nhà màu trắng, có phần thất thần. Đây không phải phòng cậu ở, là một nơi xa lạ, cũng không có hơi thở quen thuộc của Nguyên Tích. Khi ở cạnh nhau, bởi vì đã quá quen thuộc, tựa như việc hít thở không khí nên thường không cảm thấy gì lúc tách ra rồi mới cảm nhận được rõ ràng. Nói đến Nguyên Tích, chờ một chút! Cậu bị thương, hơn nữa là bị thương trong lúc đối chiến với Nguyên Tích, đây có lẽ là phòng điều trị của giải cung cấp. La Tiểu Lâu nhớ ra việc cậu phải nhân lúc Nguyên Tích chưa trở về thì chạy về phòng trước, sau đó vờ ngoan ngoãn làm như đợi trong phòng cả buổi sáng, chờ Nguyên Tích về. Nghĩ tới đây, La Tiểu Lâu lập tức ngọ nguậy muốn vùng dậy, nhưng phát hiện toàn thân vô lực và đau đớn, hơn nữa cực kỳ khát nước. “Cậu tốt nhất là đừng nhúc nhích vội.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc, La Tiểu Lâu máy móc quay đầu lại, quả nhiên là La Thiểu Thiên đang vắt chân, dựa nửa người trên chiếc ghế tựa cỡ nhỡ, đôi mắt đen như mực đang nhìn chằm chằm vào cậu. La Tiểu Lâu đột nhiên cảm thấy mình như con ếch bị con rắn tia trúng, không biết nên phản ứng thế nào. Tại sao lại gặp La Thiểu Thiên ở chỗ này, tần suất xuất hiện dạo gần đây của cậu ta dường như nhiều hơn. Hơn nữa, dựa theo tình huống hiện tại mà nói, chẳng phải là bọn họ căn bản không thể nhận ra nhau đấy sao? Bi kịch hơn là, cậu hiện tại không thể mở miệng nói chuyện với La Thiểu Thiên. La Thiểu Thiên nhìn La Tiểu Lâu một hồi, nhận thấy cậu không có ý định nói chuyện, bèn hỏi: “Cậu thế nào?” La Tiểu Lâu gật đầu. La Thiểu Thiên nhìn thật sâu vào La Tiểu Lâu, cũng không giải thích tại sao mình lại ở nơi này, chỉ quay đầu, nhấc tay cầm một cốc nước bên cạnh đưa cho cậu. La Tiểu Lâu chần chờ một giây, nhưng cuối cùng không thể chống cự lại nổi cơn khát, nhận lấy rồi uống liền. Sau đó, La Tiểu Lâu cúi đầu kiểm tra một phen, trang phục của cậu đã thay đổi, không nhìn ra vết thương trên người, hẳn là đã được xử lí qua. Chỉ là toàn thân đều âm ẩm đau, nhất là bên vai trái. Loại vết thương này, nếu muốn bình phục sớm thì phải đến bệnh viện, thế nhưng, La Tiểu Lâu nhìn đồng hồ, lập tức quyết định về phòng trọ trước. Trèo xuống giường, phát hiện La Thiểu Thiên đang nghi ngờ theo dõi mình, La Tiểu Lâu bèn gượng gạo mà khoa chân múa tay, ý nói cho La Thiểu Thiên biết hiện giờ cậu đã không có việc gì nữa, phải đi về. La Thiểu Thiên cũng đứng dậy, nhìn xuống La Tiểu Lâu thấp hơn cậu ta nửa cái đầu, không nói gì, chỉ quàng tay ra phía sau cậu. Thể hiện rằng cậu ta không hiểu ý của La Tiểu Lâu, nhưng cũng chuẩn bị đi về cùng cậu. La Thiểu Thiên rốt cuộc muốn làm gì? La Tiểu Lâu đau khổ suy đoán, xét thấy mọi tâm nguyện muốn tự đi về của mình đã bị phớt lờ, La Tiểu Lâu chỉ có thể để mặc cái tên tóc trắng kiêu ngạo phía sau mình, kéo theo thân thể suy yếu bước nhanh hơn. Dọc đường đi La Thiểu Thiên cũng không gây phiền phức cho La Tiểu Lâu, lúc cậu bước không vững còn được cậu ta giúp đỡ, cho đến khi vào trong hội quán. La Tiểu Lâu liên tục lé mắt liếc nhìn La Thiểu Thiên bên cạnh, hiện tại cậu cần tìm một chỗ thay quần áo, tẩy ngụy trang. La Thiểu Thiên không để ý đến cậu, khi hai người lên hết một tầng La Thiểu Thiên mới dừng bước, gật đầu với cậu: “Tôi sắp đến nơi rồi, cậu đi trước đi.” La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nõm, chỗ này cách phòng trọ của cậu và Nguyên Tích không xa. Vội vã tìm một nơi bí mật, xóa ngụy trạng, thay quần áo, La Tiểu Lâu cố gắng làm cho bước đi của mình trông thoải mái, về phòng trọ của cậu và Nguyên Tích. La Tiểu lâu tưởng tượng ra cảnh Nguyên Tích có thể đã ở trong phòng, nhưng cậu thật sự không ngờ, cậu phải đối mặt với nhiều người như vậy. Nguyên Tích, Nguyên Nặc, Tô Lan, thậm chí ngay cả Road lần trước bị Thiều Dung tiêu diệt cũng có mặt, ngoài ra, còn có hai người mặc đồ tối đang đứng thẳng người phía sau Nguyên Tích. Điều khiến La Tiểu Lâu xúc mục kinh tâm hơn nữa là, trên người Nguyên Tích có một vệt máu trải dài, trông còn nghiêm trọng hơn người bệnh là cậu. nguyên văn 触目惊心, có nghĩa là nhìn thấy mà giật mình, đau lòng, phát hoảng, kinh sợ. La Tiểu Lâu chưa bao giờ nghĩ tới tình huống như hiện tại, sắc mặt cậu tái nhợt nhìn về phía Nguyên Tích, run rẩy hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?” Khi La Tiểu Lâu mở cửa ra, mọi người trong phòng lập tức không nói lời nào, Tô Lan, Nguyên Nặc và Road thậm chí còn đứng lên, vô hình chặn cậu lại. Từ khi La Tiểu Lâu xuất hiện, Nguyên Tích vẫn hờ hững nhìn thẳng vào cậu, trong ánh mắt chứa đựng một cơn giận dữ im lìm, lạnh buốt, xa lạ, hệt như lần đầu hai người mới gặp nhau. Nhìn vết máu đỏ lòm lóa mắt, La Tiểu Lâu đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cậu không để ý đến những người khác, bước vào phòng đến chỗ Nguyên Tích, mở miệng nói: “Chuyện gì xảy ra vậy, anh bị thương, tại sao không đi gặp bác sĩ trước?” Nguyên Nặc nhìn La Tiểu Lâu, cau mày tránh đường. Còn Tô Lan và Road vẫn đứng chắn trước cậu. Nguyên Tích bỗng mở miệng: “Để cậu ấy qua.” Road do dự quan sát La Tiểu Lâu, rồi dịch sang bên cạnh. La Tiểu Lâu còn nghi ngờ hơn Road, người này tự dưng xuất hiện ở chỗ này, còn tỏ vẻ phòng bị nhìn chằm chằm cậu, chẳng lẽ khi cậu không có ở đây đã có chuyện gì xảy ra sao? Tô Lan vẫn diện bộ mặt không thân thiện nhìn chòng chọc La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu cũng không thèm để ý, cậu cũng đã quen với thái độ thù địch của tụi con gái thầm mến Nguyên Tích rồi, nhưng biểu hiện rõ mồn một ra ngoài như Tô Lan thế này là lần đầu tiên. Nguyên Tích phất tay với Tô Lan, bảo cô nàng để La Tiểu Lâu đi qua, sau đó không đáp lời mà hỏi lại: “Em đi đâu?” La Tiểu Lâu hoảng sợ, ngay cả 125 cũng sợ đến mức run rẩy trong ***g ngực cậu, cậu liền nhỏ giọng nói: “Em ư? Em đi dạo mấy vòng quanh đây.” Khoan đã, hiện tại đâu phải là lúc xét xử mình cơ chứ, La Tiểu Lâu bèn đưa ánh mắt lo lắng lên vết máu trên người Nguyên Tích, quả thực là nặng tới mức có thể chết người, tại sao anh ấy còn ở đây, La Tiểu Lâu liền cất cao giọng, “Anh có chuyện gì vậy?” Nguyên Tích trầm mặc vài giây, nhìn La Tiểu Lâu, nói: “Lúc về có hai kẻ tập kích anh.” La Tiểu Lâu phát run lên, gặp phải ám sát? Nguyên Tích không thể một mình trở về, như vậy hắn có thể bị thương, hai kẻ ám sát đó lợi hại đến mức nào?? “Bị thương có nặng không? Trời ơi, tại sao anh không đi gặp bác sĩ mà còn có tâm tình ở chỗ này —— đang họp hội nghị chắc?” La Tiểu Lâu vừa nói vừa cởi áo Nguyên Tích, nếu cầm máu sơ bộ, trong phòng cậu hẳn là có hòm thuốc di động. Nguyên Nặc và Road trợn mắt nhìn La Tiểu Lâu, trong lúc Nguyên Tích toàn thân tỏa ra hơi lạnh như vậy, thế mà La Tiểu Lâu vẫn còn có thể bình tĩnh được nhường ấy. Nguyên Tích chặn tay La Tiểu Lâu lại, lắc đầu nói: “Vết thương nhỏ này không đáng gì, Nguyệt Thượng đã đỡ hầu hết mọi cú tấn công cho anh, nhưng cậu ấy bị thương rất nặng, hiện đang ở trong bệnh viện.” Mặc dù có chút không độ lượng, nhưng La Tiểu Lâu quả thực không còn thấy quá lo lắng nữa. Hóa ra Nguyệt Thượng bị thương, thảo nào không thấy y. Cảm giác căng thẳng xẹp xuống, La Tiểu Lâu bắt đầu thấy choáng váng, bờ vai của cậu lại âm ỷ đau. Từ sau khi La Tiểu Lâu bước vào, dường như không có ai nói chuyện nữa, lúc này Nguyên Tích bỗng nhiên mở miệng: “Như vậy, Road, anh đưa Tô Lan đến bệnh viện trong coi Nguyệt Thượng, Nguyên Nặc liên lạc với mọi người ở nhà.” Nguyên Nặc gật đầu, Road vẻ mặt cung kính cúi đầu vâng lời, theo sau Nguyên Nặc ra ngoài. Tô Lan hung hăng trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu một cái, bước nhanh ra ngoài, lúc đi ra còn đi sát cạnh La Tiểu Lâu, cố ý đụng vào vai trái cậu. La Tiểu Lâu vô ý thức nhói lên, cậu đã đánh giá sai tình trạng thân thể mình, trong một thoáng đã không tránh ra. Mắt thấy La Tiểu Lâu bị đụng trúng, Nguyên Tích đột nhiên vươn tay kéo cậu xuống, đẩy cậu ngồi lên sô pha. Bước chân Tô Lan cứng đờ, rồi cấp tốc đi ra ngoài. La Tiểu Lâu giật mình, hôm nay thật không hợp ý, dù Nguyên Tích gặp ám sát, nhưng tại sao anh ấy lại lãnh đạm với mình như thế, lúc mới vào phòng vừa nãy nữa chứ, thái độ của đám Nguyên Nặc Road, có khi nào… thân phận dị thú của mình đã bị phát hiện? Không thể nào, có lẽ là, Nguyên Tích đã biết mình tham gia giải thi đấu cơ giáp? Vừa nghĩ như vậy, La Tiểu Lâu hậu tri hậu giác phát hiện Nguyên Tích hôm nay vô cùng lạnh lùng, không kìm được mà lặng lẽ ngồi cách xa Nguyên Tích. Sắc mặt Nguyên Tích vẫn lạnh băng, hắn nói với hai người đàn ông mặc đồ tối phía sau: “Các anh cũng xuống dưới đi.” Hai người liếc nhau, có vẻ ngập ngừng, một người trong đó nói: “Nguyên, thiếu chủ, chúng tôi nghĩ rằng mình nên ở lại ——” Nguyên Tích sầm mặt, không khí lạnh lẽo xung quanh tưởng chừng có thể kết thành băng, cơn thịnh nộ đáng sợ tràn ngập trong mắt, hắn cắt ngang lời thuộc hạ tận tâm trung thành kia: “Không cần, các anh ra khỏi căn phòng này ngay.” Người kia không nói gì nữa, cùng người còn lại lặng yên rời đi, còn tiện tay đóng cửa lại cho bọn họ. La Tiểu Lâu bỗng nhiên bắt đầu tưởng nhở thời gian tất cả mọi người còn có mặt, mặc dù những người này không nhìn cậu thuận mắt, nhưng chí ít cậu cũng không phải một mình gánh chịu cơn thịnh nộ của Nguyên Tích như bây giờ. Dưới tình hình đang len lén phạm tội, thực sự có thể sẽ mất mạng. Nguyên Tích ngồi trên sô pha lạnh lùng nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu. Khi cậu nghĩ rằng Nguyên Tích sắp phát hỏa thì hắn đứng dậy, vào phòng ngủ. Tuy rất sợ nhưng La Tiểu Lâu vẫn đi theo, cậu lấy hòm thuốc ra, tìm máy trị liệu tốt nhất. Cố nén cơn chột dạ, tiến gần đến trước mặt Nguyên Tích. Run lẩy bẩy cởi áo Nguyên Tích, liếc qua vẻ mặt của hắn, La Tiểu Lâu bắt đầu trị liệu cho hắn. Tuy Nguyên Tích nói là vết thương nhỏ, hơn nữa còn khăng khăng không chịu đi viện, nhưng vết thương vừa sâu vừa dài này cũng đủ khiến La Tiểu Lâu thấy cực kỳ kinh khủng. Ánh sáng trị liệu ấm áp lặp đi lặp lại phủ lên miệng vết thương, không bao lâu sau, trên người Nguyên Tích đã không còn nhìn ra vết thương nào nữa. Nhưng với vết thương cỡ này, La Tiểu Lâu nghĩ rằng Nguyên Tích hiện tại hẳn là đang rất đau. Dù có nói thế nào đi nữa, Nguyên Tích cũng sẽ không nghịch thiên đến mức không còn dây thần kinh cảm giác đau nữa đấy chứ. Chính cậu với vết thương nhỏ kia hiện tại đã muốn rầm rĩ tạo phản rồi, càng miễn bàn với vết thương sâu đến tận xương trên bả vai này của Nguyên Tích. Khi La Tiểu Lâu bắt đầu toát mồ hôi lạnh, rốt cục trị liệu cũng hoàn tất, cậu đứng dậy cất máy. Nguyên Tích đưa mắt dạo một vòng trên người La Tiểu Lâu, không mặc áo, ngược lại tiện tay cởi nốt cái quần ra, vừa bước vào phòng tắm vừa nói: “Qua đây kỳ lưng giúp anh.” La Tiểu Lâu vốn chuẩn bị ngả xuống giường, nhưng hiện tại chỉ có thể buồn bực vào phòng tắm. Dòng nước ấm áp bao quanh làn da, vừa thoải mái vừa hết mệt nhọc, sau khi kỳ cọ giúp Nguyên Tích, La Tiểu Lâu chẳng muốn nhúc nhích nữa, đáng lẽ ngâm mình một lát rồi lên giường ngay, kết quả cậu thấy đầu váng vất, bèn nằm úp lên lưng Nguyên Tích mà ngủ. Thấy hô hấp phía sau dần đều đặn và bình ổn, Nguyên Tích liền ôm La Tiểu Lâu ra trước người. Được Nguyên Tích di chuyển, La Tiểu Lâu tự nhiên tìm một tư thế thoải mái ngả vào lòng hắn. Nhìn cậu tựa vào người mình, vẻ lạnh buốt trên khuôn mặt Nguyên Tích từ từ biến mất. Hắn nhìn La Tiểu Lâu thật lâu, sau đó ôm cậu, tựa đầu đặt lên vai trái cậu. La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt và linh hoạt lướt qua chỗ bị thương trên vai trái, tuy không đau nhưng hơi ngứa ngáy, không kìm được khẽ run lên, cảm giác kỳ lạ nơi vai lập tức biến mất. “Em thì không có gì để nói với anh sao?” Giữa cơn loáng thoáng, La Tiểu Lâu thấy bên tai có người nói gì đó.