Cơ Giáp Chiến Thần
Chương 5 : Đoạt người (1)
Cúp điện thoại Du Du suy tư một hồi lâu rồi quyết định đi về hướng Trần Lạc cười nói:" bạn học Trần Lạc hân hạnh được làm quen ".
Trần Lạc chưa kịp trả lời thỳ Phong Dương vọt lên trước bắt tay Du Du cười nói:" hân hạnh, bạn học Du Du làm quen con khỉ đột đó làm gì mình tên Phong Dương, ngưỡng mộ đại danh của mĩ nữ đã lâu, bạn có thể cho mình số điện thoại được không, cho thêm tài khoản Lôi Đài Cơ Giáp càng tốt, à có gì cho mình địa chỉ nhà để đến chơi được không ".
" Khách, Khách ", Cô bật cười.
Một bên khác Trần Lạc nhìn Phong Dương với ánh mắt khinh bỉ khi thấy người đẹp quên đồng đội, đang định đẩy Phong Dương sang một bên thì nghe Du Du nói một câu mà Trần Lạc không tin vào lỗ tai mình.
Du Du đột nhiên nói:" Trần Lạc bạn có thể cho mình số điện thoại được không? ".
Toàn trường lạnh ngắt như tờ, vô số anh mắt hình hung thú như muốn cắn xé mục tiêu bất cứ lúc nào nhìn thẳng về phía Trần Lạc thêm đôi mắt khinh bỉ của Phong Dương khi thấy nữ thần xin số điện thoại.
Phong Dương trợn mắt há mồm nhìn về phía Trần Lạc trong lòng khỉnh bỉ: " thảo nê mã, tẩm ngẩm tầm ngầm mà bắn chết voi, Trần Lạc hôm nay tao muốn quyết đấu với mày, anh em hôm nay phải khai đao với loại cầm thú như mày ", vừa nói Phong Dương vừa sắn tay áo làm điệu bộ chuẩn bị lao vào Trần Lạc.
Trần Lạc cũng ngạc nhiên nhìn Du Du không ngờ lại đi xin số điện thoại mình, đang lúc phân vân có nên cho hay không thì đột nhiên bầu trời tối đen, trên không một chiếc máy bay quân sự to lớn phủ kín cả bầu trời đang dừng lại trên trường học, đuôi máy bay mở rộng có một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ từ trong bay ra hạ cánh xuống sân trường. Cùng lúc đó ở phía cổng sân trường một đoàn xe cơ giới bộ đội cũng phi thẳng vào, hai đoàn người xuống xe đứng đối diện nhìn nhau.
Trên phi thuyền một người đàn ông lớn tuổi, tóc hoa râm bước xuống theo sau là bốn người cảnh vệ bên vai trái có phù hiệu cảnh vệ cao cấp chuyển bảo vệ các quan chức lãnh đạo của Địa Cầu.
Trong đoàn xe cũng đi ra một người đàn ông trung niên trạc bốn mươi năm mươi tuổi đi ra, phong thái hiến ngang nhưng khi thấy ông lão thì hai mắt giật mình, mặt suy tư như đang nghĩ điều gì.
Đột nhiên Du Du chạy về phía người ông lão hô:" Ông nội, sao ông đến nhanh vậy ".
Ông lão nhìn Du Du âu yếm nói:" Bảo bối của ông gọi là ông phải đến ngay ", sau đó ông lão nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc quân trang nói: " ranh con, quân bộ hết việc à mà kéo cả đoàn người đến đây làm gì, diễu hành à, hay bắt cướp, không có việc gì làm thỳ lên tiền tuyến mà đánh giặc, không thấy làm cháu gái bảo bối của ta sợ à ".
Người đàn ông trung niên mặt nhăn nhó lòng thầm nhủ:" Mình mới đi xe mà bố mang cả phi thuyền cấp S đến, giờ còn nói người khác ".
Người đàn ông mặc quân trang là cha của Du Du, vô tình cơ sĩ đến trường Du Du giảng bài là thủ hạ của ông ta, nhận được thủ hạ báo cáo vội vàng bỏ công chuyển một đường đến để chứng thực lời thủ hạ nói đúng hay sai.
Người đàn ông trung niên nhìn Du Du nói:" ở trường không học hành tử tế sao gọi ông nội đến làm gì, ông còn bận việc ở quân bộ ".
Du Du đang định lên tiếng thỳ ông lão quát:" Sao giờ tôi đi thăm cháu gái cũng phải xin phép anh à, giờ làm tướng quân một phương nên coi tôi là không khí à, lão tử đi đâu còn phải xin phép à ".
Bố Du Du hoảng sợ trả lời:" không, không, bố bình tĩnh con chỉ không muốn bố đi lại mệt mỏi ".
" Anh đang mặc quân trang phải gọi thủ trưởng, trong quân đội không có cha con ".
" Vâng, thưa thủ trưởng ".
Du Du một bên cười khanh khánh nhìn ông vs bố nói chuyện, bên kia thỳ các bạn học sợ ngây người, còn Phong Dương vs Trần Lạc cùng nhìn nhau nghĩ: " Gia đình cực phẩm a ".
Mọi người đang nhìn một già một trung niên cãi nhau thì giáo quan từ ban giám hiệu chạy ra chỗ ông lão và bố Du Du, một thân đứng thẳng, tay phải nắm ngón tay khép chặt đưa tay lên đầu nhìn về ông lão và bố Du Du nói:" Cơ sĩ cấp ba Lý Nhất thuốc bộ đội cơ giáp tiểu đoàn ba, trung đoàn 1, sư đoàn cơ giáp đặc biệt báo cáo ".
Cả ông lão và bố Du Du quay mặt nhìn về Lý Nhất quát:" im miệng, có gì báo cáo riêng ".
Bố Du Du đột nhiên cướp lời:" thưa thủ trưởng có thể cho thuộc hạ nói chuyện với thủ hạ riêng tư một chút không ".
Ông lão quát:" nói gì cũng phải báo cáo lãnh đạo cao nhất ở đây ".
Toàn trường tất cả bạn học lẫn Lý Nhất đều nhìn về hai người với ánh mắt tò mò rốt cục có việc gì mà hai người lại manh động vậy. Chỉ có Du Du một bên vẫn đứng cười không nói gì.
"Bố, ông nội hai người đang ở trường học của con đấy".
Hai người động thời thu hồi khí thế, ông lão nhìn Du Du nói: " người cháu gái muốn giới thiệu với ông là ai nào ".
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
1334 chương