Đầu tháng mười hai, vào một buổi sáng chủ nhật, Lâm Thanh Vũ rời giường sớm, sau khi đi dạo một vòng chợ mưa thức ăn, về đến nhà lại chạy đông chạy tây trong phòng bếp phụ giúp mẹ nấu cơm trưa. Cô tự đầu lên trên vai Hoàng Mỹ Hoa, làm nũng như cô bé con, "Mẹ, buổi trưa hôm nay con không thể ăn cơm với mẹ được rồi! Con phải đến chỗ Lăng Y linh." "Cái con bé này, phải đi chơi nhiều vào chứ, mỗi khi nghỉ con đều ở nhà làm sao có thể tìm được bạn trai? Yên tâm đi! Một mình mẹ không sao cả." Tình cảm mẹ con rất tốt hai người bình thường vẫn luôn ôm ôm ấp ấp, từ hai năm trước sau khi cha mất, Lâm Thanh Vũ vốn đang công tác ở Đài Bắc dứt khoát quyết định trở về Đài Nam, nói cái gì cũng phải ở bên cạnh mẹ. "Ha ha! Con muốn sống chung với mẹ cả đời." Cọ cọ làm nũng trong lòng mẹ, khiến Hoàng Mỹ Hoa không thể hiểu rõ sự tình, đuổi cô trở về phòng mình, một mình thanh tĩnh. Chuẩn bị mọi thứ không hết nửa giờ đồng hồ, còn cầm máy uốn tóc, Lâm Thanh Vũ thoả mãn nhìn mình trong gương, "Ừ, có thể ra cửa." Mở cửa chiếc xe con rùa Beetle màu vàng yêu quý của mình ra, nhanh chóng đi tới khu nhà cao cấp Sâm Lâm, sau khi gọi điện thoại thông báo cho Lăng Y Linh, bạn tốt của cô lập tức xuống lầu chỉ cô lái xe vào một bãi đỗ xe riêng. Trong bãi đỗ xe đã có ba chiếc xe, ngoại trừ chieeusc Swift màu trắng của Lăng Y Linh, còn có một chiếc Audi R8 màu trắng, cùng với một chiếc Lamborghini LP560 màu cam. Sau khi đỗ xe xong, Lâm Thanh Vũ đi đến trước chiếc xe Lamboghini kia, cẩn thận đánh giá xem xét, quay đầu hỏi Lăng Y Linh: "Chiếc xe thể thao vô cùng khoa trương này là của ai?" "Tớ cũng chưa nhìn thấy bao giờ, chắc là của Cổ Hựu Hiền, cái màu trắng kia chính là của Hàn Mộc Thâm." "Hừ, lái một tòa nhà cấp cao đi trên đường cái, thật đúng là tác phong của anh ta." Lâm Thanh Vũ cười nhạt nói. Đi theo Lăng Y Linh lên lầu, đi vào nhà Hàn Mộc Thâm, trong phòng quét dọn tương đối sạch sẽ, bài trí cũng rất đơn giản, thể hiện chủ nhà là người đơn giản, rất thực tế. Cô có chút hiếu kỳ, một người như vậy sao có thể mua chiếc xe thể thao trị giá ngàn vạn. "Tiểu Vũ, cậu cứ ngồi ở phòng khách đời trước đi, tớ đi hỗ trợ." Lăng Y Linh nói xong lập tức đi thẳng vào bếp. "A, người kia chính là Hàn Mộc Thâm! Ha, hai người này thoạt nhìn còn vô cùng ăn ý với nhau đấy!" Nhìn hai người ăn ý mười phần giúp đỡ nhau trong phòng bếp, Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng cười. Mỗi lần nói đến cảm tình ngày xưa với bạn thân, Lăng Y Linh đặc biệt yên lặng, chỉ nhẹ nhàng bang quơ nói về quá trình hẹn hò với cậu bạn trai nhỏ hơn cô ấy 5 tuổi, cái khác thì không nhiều lời, mà cô cũng không truy vấn. Nhưng thái độ cự tuyệt người theo đuổi từ xa ngàn dặm của bạn thân khiến cho cô không khỏi có chút lo lắng. Cho nên, từ sau khi Lăng Y Linh nhắc đến người tên Hàn Mộc Thâm này, cô lại có chút chờ mong với Hàn Mộc Thâm, thực sự là càng lo lắng hơn, lo lắng anh sẽ lại đi vào vết xe đổ giống người bạn trai trước của Lăng Y Linh. . . . . . "Ơ! Lâm tiểu thư, tôi đang nghĩ có phải là cô không." Phía sau truyền đến tiếng nói trong trẻo, Lâm Thanh Vũ chậm rãi xoay người, nhìn thấy Cổ Hựu Hiền đi ra từ thư phòng. Thân thể Cổ Hựu Hiền cao lớn cân xứng đứng cách chỗ của cô không xa, cô đứng dậy dùng nụ cười yếu ớt trả lời anh, "Cổ tiên sinh, xin chào." Muốn nói Lâm Thanh Vũ có gì bất đồng so với thời đại học, chính là bây giờ cô có thể mắng một đống thô tục người trước mắt này ở trong lòng nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười ngọt ngào, hơn nữa càng làm cô chán ghét, nụ cười của cô lại càng sáng lạn, hoàn toàn bất đồng với trước kia, tất cả vui giận đều biểu hiện ra mặt. Cũng bởi vì năng lực này của cô mà cô đã trở thành người chuyên môn ra mặt xử lý khách khó tính trong ngân hàng, được gọi là “ tổ trưởng xử lý” bất kỳ một người khách nào đang nộ khí đằng đằng sau khi nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười đẹp như thiên tiên của cô, tức giận cũng đã vơi đi hơn nửa, lại trải qua ngôn ngữ trấn an của Lâm Thanh Vũ, tất cả tức giận đều tiêu tan. Cổ Hựu Hiền cảm thấy khá bất ngờ khi nhìn thấy người phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng chanh chua hôm trước lại lộ ra khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, trong sáng như vậy, gò má trắng nõn điểm thêm chút phấn hồng nhàn nhạt, một đôi mắt hoa đào tràn ngập vui vẻ hấp dẫn người khác, đôi môi đỏ hồng hơi cong tươi đẹp, ướt át như thế, mặc một bộ trang phục màu hồng phấn, dáng người mặc dù có chút nhỏ nhắn xinh xắn nhưng tỉ lệ cũng rất hoàn mỹ. Sauk hi nghe cô nói câu "Quý nhân hay quên sự" kia, anh thường lục lại trí nhớ, nhưng không tìm thấy hình bóng nào của cô. Đối với một cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao anh lại không thể nhớ được mình đã gặp cô ở đâu? "A, Lâm tiểu thư, tôi đã suy nghĩ lại nhiều lần rồi, một cô gái xinh đẹp như cô, tôi làm sao có thể quên, cô có thể nhắc nhở tôi một chút được không, tôi nhất định có thể nhớ ran gay lập tức." Cổ Hựu Hiền ngồi bên cạnh Lâm Thanh Vũ trên sô pha, lộ ra vẻ mặt ngại ngùng nhẹ nhàng hỏi. "Người có gia thế tốt như Cổ tiên sinh đây, tại sao lại có ấn tượng với một nhan viên ngân hàng làm trong bộ phận ngoại hối bé nhỏ như tôi đây chứ, có thể trước kia khi tôi đến gặp Cổ Bá Chương tiên sinh trùng hợp nhìn thấy anh thôi! Ta nghĩ, anh cũng không cần suy nghĩ nhiều quá." Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng cười nói. "Là thế này phải không. . . . . ." Cổ Hựu Hiền gãi đầu, trong lòng cảm thấy quái dị. "Cơm trưa chuẩn bị xong rồi! Mau tới nhà ăn đi!" Lăng Y Linh bưng khay cơm đi về phía phòng ăn, cùng với Hàn Mộc Thâm hai người ra ra vào vào rất nhanh đã sắp xếp xong một bàn ăn giống như một bữa tiệc lớn vậy. Lâm Thanh Vũ trợn to mắt cẩn thận dò xét Hàn Mộc Thâm, không khỏi cười một tiếng, hóa ra ba an hem nhà họ Cổ này lớn lên cũng có điểm giống nhau, cùng có dáng người cao ngất, mày kiếm, mắt sáng, bộ dáng tuấn tú lưu lại ấn tượng tốt cho người khác, mà Cổ Bá Chương và Cổ Hựu Hiền hai người anh em ruột này thì càng giống nhau, đều có một đôi mắt một mí, còn em họ Hàn Mộc Thâm thì có một đôi mắt hai mí xinh đẹp, huyết thống này thật là kỳ diệu. "Tôi tự giới thiệu, tôi là Hàn Mộc Thâm, vị này chính là Cổ Hựu Hiền." Hàn Mộc Thâm lôi kéo Cổ Hựu Hiền giới thiệu. "Vị này chính là bạn tốt của tôi Lâm Thanh Vũ." Lăng y Linh cũng giới thiệu bạn tốt của mình cho hai người. "Lăng Y Linh 010, Lâm Thanh Vũ 075. . . . . . Một cặp số đẹp của hai chị em, quá mãnh liệt, ha. . . . . ." Cổ Hựu Hiền nghe xong không nhịn được cười rộ lên. Cái tên đáng chết này. . . . . . Lâm Thanh Vũ âm thầm cắn răng, nét mặt tươi cười đã ảm đạm đi nhiều, cái tên Cổ Hựu Hiền không có dây thần kinh kia, nhìn cô một lúc lâu thậm chí cũng không nghĩ ra cô đã từng ném anh ta qua vai, càng đừng nói đến chuyện anh ta nghe thấy tên của cô sẽ có phản ứng gì, nhưng mà anh ta không nhớ nổi cũng tốt, miễn cho sau này gặp mặt lại xấu hổ, chỉ là cái khuôn mặt tươi cười vô sỉ kia nhìn thật sự rất chán ghét! "Đến đây, ngồi xuống trước đã!" Lăng Y Linh lôi kéo Lâm Thanh Vũ đi về phía bàn ăn. Một bàn thức ăn như thế này đủ để so sánh với nhà hàng đồ ăn Nhật cao cấp, Lâm Thanh Vũ Hàn càng thêm khâm phục Mộc Thâm. Trên bàn cơm, mấy người vui sướng buôn chuyện việc nhà, nồi đá nhỏ nóng hổi trước mắt vừa mở ra, xông vào mũi là mùi thơm cao nhã, làm cho Lâm Thanh Vũ hồi tưởng lại mấy năm trước cha đưa cả nhà đến Nhật Bản du lịch từng ngủ lại ở một khách sạn tương đối nổi danh ở kinh đô “Nhạc Viên”, bữa ăn đêm đó để lại cho cô một ấn tượng rất đặc biệt, trong đó họ cũng dùng một chiếc nồi nhỏ bằng đá như thế này để nấu cơm, cơm rất mềm dẻo khiến cho khó có thể quên được. "Cái này nồi cơm này nấu rất ngon, thật sự không tồi." Tuy bên trong cũng không mềm lắm, nhưng loại hương vị cao nhã này đúng là mỹ vị cô nhớ mãi không quên, rốt cuộc là phải có trù nghệ tốt như thế nào mới có thể nấu ra loại hương vị này? Cô không thể không mở miệng hỏi Lăng Y Linh ngồi bên cạnh, "Tiểu linh, Hàn tiên sinh thật sự là kiến trúc sư theo lời cậu nói, mà không phải đầu bếp?" Trả lời cô không phải Lăng Y Linh, mà là Cổ Hựu Hiền ngồi đối diện với cô, "Ha ha! Em trai tôi hiện tại là kiến trúc sư đắt giá đấy! Nhưng mà, sau khi nó trở về từ Nhật Bản thì đã có thêm một danh hiệu nữa là đầu bếp rồi, trong ba an hem nhà họ Cổ chúng tôi, thì em ba được xưng tụng là thiên tài toàn năng đa tài đa nghệ hình đấy." Lâm Thanh Vũ giữ im lặng nghe Cổ Hựu Hiền phát biểu, trong lòng nghĩ thầm về truyền thuyết cảm tình hòa hợp giữa ba anh em nhà họ Cổ, quả nhiên là sự thật. Nói đến ba anh em nhà này, khiến Lăng Y Linh bắt chậm rãi phát biểu, nghe những lời nói của cô, Lâm Thanh Vũ cũng sắp cười ngất, cô ấy không hổ là chị em tốt của cô, lời nói dí dỏm, hình dung quá chuẩn xác! Mấy người vui vẻ vừa dùng cơm vừa nói chuyện phiếm, thật lâu mới chấm dứt bữa cơm trưa này. "Chúng tôi đi thu dọn bàn đây!" Lâm Thanh Vũ lấy khuỷu tay đẩy đẩy bạn tốt. Hai người đứng lên dọn dẹp, thu dọn bàn ăn vào phòng bếp. Có máy rửa bát hỗ trợ, chén bát nhiều đến làm cho người ta nghĩ rơi lệ cnhanh chóng được rửa xong, hai cô gái đứng trong phòng bếp bề bộn trò chuyện, sau khi thu dọn phòng bếp xong đi ra, lại thấy Cổ Hựu Hiền đánh về phía Hàn Mộc Thâm, khoa trương nói: "Mộc Thâm, anh thật muốn đưa em về làm vợ, mỗi ngày nấu cơm cho anh ăn!" Lâm Thanh Vũ lạnh lùng lời nói "Ngây thơ", Hàn Mộc Thâm thật đúng là đáng thương, có người anh trai đức hạnh như thế này, chắc hẳn làm em trai nhất định rất vất vả, cô nhìn hai người dàn ông to lớn đẩy kéo đẩy kéo mà chỉ biết lắc đầu. Lúc này, điện thọa di động của lăng Y Linh đặt trên bàn trà trong phòng khách đột nhiên vang lên khúc “ Đế quốc khúc quân hành” trong bộ phim đại chiến những vì sao, chỉ thấy cô ấy vội vã cầm lấy điện thoại, đi về phía hành lang ngoài cửa sổ nghe. Chỉ chốc lát sau, vẻ mặt Lăng Y Linh hưng phấn đi vào vui vẻ thông báo với ba người trong phòng khách một câu "Tớ đi trước đi xử lý một vì chuyện, các cậu cứ trò chuyện trước đi", rồi sau đó lập tức chạy trốn không thấy bóng dáng. Lúc này phòng khách đột nhiên trở nên thật yên tĩnh, Lâm Thanh Vũ đang muốn đứng dậy chào tạm biệt hai an hem nhà họ Cổ thì lại nghe thấy Cổ Hựu Hiền nói: "Cha nói em có ý với Lăng tiểu thư, thật hay giả?" Ôi! Người này không phân biệt được cái gì có thể nói, cái gì không thể nói sao? Lâm Thanh Vũ thật muốn đâm đầu vào vách tường, không nghĩ tới tâm trí Cổ Hựu Hiền trải qua nhiều năm như vậy vẫn không có tiến bộ, thật ngây thơ! Hàn Mộc Thâm không nói một câu, trên mặt cũng không có bất luận biểu lộ gì, ngay cả người am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện như Lâm Thanh Vũ cũng không thể phỏng đoán ý nghĩ của anh. Kế tiếp lại nge thấy Cổ Hựu Hiền kinh ngạc, lên tiếng, "A! Không nói lời nào chính là chấp nhận, oa, anh thật sự có chút kinh ngạc đấy! Không thể tưởng tượng được em lại vừa ý một người như thế này, khuôn mặt thì còn tạm được, nhưng một chút dáng người cũng không có. . . . . ." "Này!" Lâm Thanh Vũ không khách khí trừng mắt nhìn Cổ Hựu Hiền nói: "Anh thật sự rất ngây thơ đấy! Hàn tiên sinh yêu mến ai tại sao phải báo cáo với anh." Cổ Hựu Hiền boongc cảm thấy bực bội, từ nhỏ đến lớn anh luôn ôn hòa khách khí với nữ sinh, chẳng biết tại sao sau khi gặp cô, luôn không thể nào cố gắng giữ tỉnh táo, "Cô đột nhiên phát điên cái gì vậy! Liên quan gì đến cô." "Thế chuyện này có liên quan gì đến anh, tôi thật sự rất ghét anh, dựa vào cái gì mà anh dám phê bình bề ngoài của người khác." Cổ Hựu Hiền lên tiếng thật sự khiến cho cô phát điên. Cổ Hựu Hiền nhất thời bị cô kích thích lý trí hoàn toàn biến mất, "Miệng là của tôi, tôi muốn nói gì cô quản được tôi sao? Hơn nữa những gì tôi nói chính là sự thật, bạn tốt của cô đúng là làm gì có ngực." Lập tức, hình ảnh long trời lở đất ở hội học sinh năm đó lại trở lại trong đầu Lâm Thanh Vũ. Cô gẩy lọn tóc xoăn dưới vạt áo trước, vẻ mặt khinh miệt nhìn Cổ Hựu Hiền nói: "Thì ra anh không chỉ ngây thơ mà còn rất hạ lưu, nhìn anh lớn lên đẹp trai như vậy thế mà trong đầu đều là đồ bỏ đi." "Mẹ, hôm nay phải chửi nhau rồi!" Cổ Hựu Hiền tức giận không kiềm chế được đi đến trước mặt Lâm Thanh Vũ, lần trước ở nhà khách đã làm cho anh mất hết mặt mũi trước mặt các công nhân viên cấp dưới, hôm nay lại không biết khống chế mắng anh như vậy, làm thế nào anh cũng không thể nuốt nổi cơn tức này! "Lần trước cô phá tan mặt mũi của tôi, tôi vẫn không tính sổ với cô, tôi cũng chẳng ưa gì cô đâu! Mẫu Dạ Xoa, nếu ai cưới cô chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, xui xẻo cả đời." Lâm Thanh Vũ kiềm chế suy nghĩ xúc động muốn đánh anh ta, lộ ra khuôn mặt trong suốt sáng long lanh trắng nõn nay lại tức giận đến đỏ bừng, "Trời ạ! Nhà họ Cổ sao lại có thể sinh ra một người như anh, anh cả nhà họ Cổ và Hàn tiên sinh đây đều rất có tài, cá tính lại ổn trọng, còn anh, trước đây rất lâu tôi đã cảm thấy anh chỉ là một người thích dựa vào sự bao che của cha mẹ, thật làm cho người khác nghi ngờ rốt cuộc anh có hoài nghi ngươi rốt cuộc đầu anh có phát triển bình thường không!" Nói xong, cô còn duỗi ngón tay ra gõ gõ huyệt thái dương của mình. "Mẹ, người phụ nữ này thật sự đáng đánh đòn. . . . . ." Ngón tay của Lâm Thanh Vũ khiêu khích như thế đã đốt cháy hoàn toàn chú lý trí còn sót lại của Cổ Hựu Hiền, anh cúi người xuống gần như dán vào mặt của cô, đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ. "Ai sợ ai!" Vốn muốn bắt được cánh tay của anh ta, lại lần nữa quật anh ta ngã bốn chân đều chổng lên trời, khiến anh ta đau chết, có thể cô đột nhiên nhớ tới mình đang mặc âu phục, thế là kiễng mũi chân tựa đầu dùng sức húc vào trán Cổ Hựu Hiền. "Ô. . . . . ." Cú húc này khiến Cổ Hựu Hiền bị đâm cho nổ đom đóm mắt, anh tự ôm lấy trán, thật sự rất muốn đánh ngã người phụ nữ trước mắt này, nhưng mà anh vẫn cố gắng nhịn xuống, "Phụ nữ là để thương yêu, không phải là để đánh" những lời này cho dù là khi anh đang nổi giận như bây giờ vẫn phải nhớ kỹ. Hàn Mộc Thâm đứng bên cạnh quả thực sợ ngây người, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Cổ Hựu Hiền thô bạo gầm rú với con gái như thế, càng kinh ngạc khi nhìn cô gái là bạn tốt của Lăng Y Linh lại nói chuyện sắc bén như thế, chuyện này là thế nào vậy, chẳng lẽ hai người đã quen nhau trước rồi sao? Mắt thấy một nam một nữ này sắp đánh nhau, anh vội vàng tiến lên kéo Cổ Hựu Hiền ra, "Đủ! Đủ!" Lại quay đầu về phía Lâm Thanh Vũ nói: "Lâm tiểu thư, cô đến nha Lăng Y Linh trước đi, hai người đều cần yên lặng một chút." Cổ Hựu Hiền liều mạng giãy dụa chỉ muốn thoát khỏi kiềm chế của Hàn Mộc Thâm, muốn chạy đến chỗ Lâm Thanh Vũ, may là điện thoại trong túi áo anh vừa vặn vang lên, đành phải lấy điện thoại di động ra, phẫn nộ đè xuống nút trả lời, "Làm gì vậy!" "Xảy ra chuyện gì? Cơn tức lớn như thế." Giọng nói của Cổ Chấn Viễn truyền đến. "A! Cha, không chuyện gì đâu! Con đang ở nhà em trai." Anh cố gắng đè nén lửa giận ngập đầu. "Cha vừa đi với Tiểu Lâm đến Thiên Âm một chuyến, phát hiện màu sắc của phòng ngủ chính hình như không giống với thiết kế của các con, có phải là đặt sai hàng rồi không, con có muốn đến đây xem thử hay không." "Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ, cha, Cha yên tâm, con lập tức đến đó xử lý." Cổ Hựu Hiền nghiêm túc nhìn về phía Hàn Mộc Thâm, nói: "Dự án bên kia xảy ra chuyện, anh đi trước." Anh nhanh chóng cầm áo khoác của mình lên, lúc mở cửa chính ra lại quay đầu lại trừng Lâm Thanh Vũ, khắc sâu gương mặt mỹ lệ nhưng mang theo khinh miệt kia vào trong lòng, "Người phụ này đừng để tôi gặp cô ở bên ngoài." Sau khi sẵng giọng với cô xong lập tức đóng cửa lại rời đi. Nhìn hành vi của anh hai nhà mình như của một tên du côn, Hàn Mộc Thâm xấu hổ không thôi, "À." Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt. "Hàn tiên sinh, thật không không biết xấu hổ, để anh chê cười rồi." Lâm Thanh Vũ thay đổi gương mặt, cười yếu ớt rộng rãi nói. "Đừng nói như thế, tính tình của Hựu Hiền tôi sẽ giải thích, anh ấy nói chỉ là nói nhảm mà thôi, xin đừng chú ý." "Không sao, tôi tin tưởng anh ấy cũng không làm gì tôi." Lâm Thanh Vũ chậm rãi đi về sofa ngồi xuống, nhìn Hàn Mộc Thâm cười đến xấu hổ, nhẹ nói câu: "Tôi lại muốn nói chuyện cùng với anh." Cô quyết định làm ột chuyện gì đó thỏa đáng cho bạn tốt. Tháng 12, người đi trên đường đều mặc áo khoác dày để tránh rét, nhưng đối với với Lâm Thanh Vũ, người làm ở quầy ngoại hối lầu hai trong ngân hàng mà nói, cô tuyệt đối không cảm thấy lạnh, thậm chí bởi vì bận rộn mà toàn thân nóng lên, bởi vì hôm nay tỉ suất hối đoái dao động trên diện rộng, bắt đầu từ phiên giao dịch trên thị trường hối đoái buổi sáng đã tiếp không hết điện thoại. "Linh. . . . . ." Điện thoại trên bàn lại vang lên, cô nhanh chóng tiếp nhận điện thoại, "Xin chào quý khách, đây là bộ phận ngoại hối, tôi họ Lâm, rất hân hạnh được phục vụ quý khách." Cho dù có bận như thế nào, cô vẫn không thay đổi giọng nói ngọt ngào, mềm mại. Đầu bên kia điện thoại đặc biệt yên lặng, qua ba giây, cô lại nói qua điện thoại một lần nữa: "Ngài khỏe chứ, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài ?" Đầu bên kia điện thoại vẫn là trầm mặc, điều này làm cho Lâm Thanh Vũ bận rộn một ngày đã mất rất nhiều kiên nhẫn thật sự cảm thấy bực bội. "A lô. . . . . ." Lần nữa nói chuyện qua điện thoại, đầu bên kia vẫn không có đáp lại, cô lập tức cúp điện thoại. Mẹ, vội muốn chết, rốt cuộc là ai đã gọi cuộc điện thoại quái qủy này! Tiếp tục vùi đầu trước bàn xử lý hồ sơ, lia bút viết thật nhanh, rất nhanh điện thoại trước bàn cô lại vang lên, "Xin chào quý khách, đây là bộ phận ngoại hối, tôi họ Lâm, rất hân hạnh được phục vụ quý khách." Lại không có tiếng trả lời điện thoại, lần này Lâm Thanh Vũ nhẫn nại, thân thiết nhắc nhở đối phương, "Nếu ngài không nói chuyện, tôi sẽ tắt điện thoại đó!" "Đừng treo. . . . . ." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói trong trẻo. "Tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì không?" Đối phương cuối cùng cũng đáp lại, Lâm Thanh Vũ dùng giọng nói ngọt ngào hỏi. "A. . . . . . Là tôi." "Anh là ai?" Không đầu không đuôi nói một câu, khiến cho Lâm Thanh Vũ cảm thấy không vui, giọng nói này nghe có vẻ giống cái người đáng ghét kia. "A, tôi là Cổ Hựu Hiền!" Thật sự là anh ta, điều này cũng làm cho Lâm Thanh Vũ không ngờ tới, cô đè thấp thanh âm, "Người vừa gọi điện thoại tới nhưng không trả lời cũng là anh sao?" "Vừa rồi tôi có chút khẩn trương! Cho nên mới không nói chuyện." Cổ Hựu Hiền một lòng bất ổn, không thể tin được mình cũng sẽ có một ngày một ngày chân tay luống cuống chân tay như thế này. "Cổ tiên sinh, anh chó chuyện gì sao?" Lâm Thanh Vũ tương đối có lễ phép mà hỏi thăm. "Cũng không có chuyện gì đâu!" "Vậy anh cố ý gọi điện thoại đến đây làm loạn sao? Hiện tại tôi bề bộn nhiều việc, xin anh đừng gọi điện đến đây làm phiền nữa." Ngữ khí cà lơ phất phơ của anh ta, thật sự làm cho cô muốn mở miệng mắng người. Từ sau khi xảy ra xung đột với anh ta ở nhà Hàn Mộc Thâm, đã qua ba, bốn ngày, người này thật đúng là đang làm hành động trả thù rồi, lại chọn lúc cô bề bộn trở mình không kịp, loại điện thoại này không thể nghi ngờ là đã mang đến cho cô phiền phức tương đối lớn. "Tôi không đến làm loạn , tôi thật sự có chuyện tìm cô." Cổ Hựu Hiền vội vàng giải thích, rất sợ Lâm Thanh Vũ lại cúp điện thoại. "A! Cổ tiên sinh, ba giờ chiều tôi đang bận, nếu như muốn tìm tôi đi ra ngoài một mình thì 5, 6 giờ hãy gọi điện thoại lại." Cô thật sự không có kiên nhẫn nói chuyện tiếp với anh ta, lập tức cúp điện thoại, tiếp tục công việc trong tay. Cổ Hựu Hiền ngược lại tương đối thức thời, trước khi đến năm giờ vẫn không gọi điện thoại lại, đến đúng năm giờ, điện thoại trước bàn Lâm Thanh Vũ đúng giờ vang lên. "A lô." Ngân hàng quy định điện thoại không thể vang lên qúa ba tiếng, cô mau chóng tiếp điện thoại, nhưng giọng nói ân cần thăm hỏi đều giảm đi. "Tiểu Vũ sao? Tôi là Hựu Hiền, cô rảnh rỗi không?" Tiếng nói ôn hòa của Cổ Hựu Hiền truyền đến. "Tiểu Vũ? Tôi với anh cũng không có quen thuộc đến mức có thể gọi thẳng nick name, hay là anh gọi tôi Lâm tiểu thư cũng tốt lắm. Cổ tiên sinh, xin hỏi anh có chuyện gì?" Lâm Thanh Vũ cũng không muốn để cho Cổ Hựu Hiền chiếm được một chút tiện nghi nào, lạnh lùng nói. "Tiểu Vũ, tôi muốn mua Đô-la, nghe anh trai tôi nói gần đây mua sẽ kiếm được tiền." Làm một nhân viên trong bộ phận nghiệp vụ tiêu thụ, điều đầu tiên chính là da mặt phải dày, Cổ Hựu Hiền da mặt tự nhiên cũng sẽ không mỏng chút nào, thậm chí còn được xưng tụng là ba quả bom nguyên tử đánh cũng không thủng. ". . . . . ." Chẳng muốn tranh chấp tranh chấp với anh ta về vấn đề xưng hô nữa, "Cổ tiên sinh, anh có tài khoản ngoại tệ không?" "Hình như tôi có rất nhiều tài khoản trong ngân hàng các cô, có tài khoản ngoại tệ hay không tôi cũng không biết." "Vậy trước hết anh cung cấp số chứng minh thư cho tôi, tôi tra máy tính một chút." Nếu là khách đến thăm, công và tư rõ ràng, Lâm Thanh Vũ theo lẽ công bằngmà xử lý. Sau khi đưa chứng minh thư của Cổ Hựu Hiền vào máy tính, màn hình lập tức xuất hiện một trang tài khoản rõ ràng chi tiết, phía sau còn có ba trang dày đặc! Quá khoa trương đi! Nhìn kỹ, tuyệt đại đa số đều là tiết kiệm ổn định, mười tài khoản đầu đều là một trăm mười vạn, liên tục hai mươi tài khoản sau đều là bảy mươi vạn, cuối cùng là hai tài khoản một trăm bốn mươi vạn. Cô nghĩ thầm, vợ chồng ông chủ Cổ thật sự là người làm việc có kế hoạch, hàng năm chi tiêu cho việc biếu tặng còn chia đều tài sản cho ba người con trai, xem ra hẳn là Hàn Mộc Thâm được nhận nuôi cũng có phần, thật sự là làm cho người ta vô cùng kinh ngạc. Mà cô càng kinh ngạc hơn chính là, Cổ Hựu Hiền người duy nhất có tài khoản bình thường, trong tài khoản cũng có tới hơn ba nghìn vạn, xem xét chỉ biết Cổ Hựu Hiền là người hoàn toàn không để ý tới quan niệm tiền tài, lại bày đặt có nhiều tài khoản nhiều tiền nhưng không có lợi tức gì như thế. "Cổ tiên sinh, anh không có có tài khoản ngoại tệ, phải mở trước mới có thể mua bán được!" "Ngày mai tôi đến chỗ cô mở tài khoản được không?" Cổ Hựu Hiền vừa nghe được đã vui vẻ nói. "Không cần phiền phức như vậy, Y Linh của ngân hàng chúng tôi chuyên môn phục vụ quý công ty, dù sao cô ấy cũng thường chạy tới công ty anh, tôi nhờ cô ấy ngày mai đến công ty anh giúp anh mở tài khoản được không?" Lâm Thanh Vũ vừa nói vừa cầm lấy hồ sơ mở tài khoản bên cạnh lên, nhàn nhạt nói. "Không cần . . . . ." Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến câu này, làm cho cô có chút ngoài ý muốn, người này thật là đến lộn xộn. "Tôi còn có một vài chuyện liên quan đến ngoại hối muốn hỏi cô, anh của tôi nói năng lực về ngoại hối của cô rất mạnh." Trong điện thoại ngừng lại một lát, "Bằng không như vậy đi! Thứ bảy này, chị em tốt Lăng Y Linh của cô sẽ đến xem chỗ dự án Thiên Âm của chúng tôi, cô đi cùng với cô ấy đi. Bốn giờ rưỡi chiều, Thiên Âm đối diện với tòa thị chính của thành phố. . . . . ." Sau khi nghe giọng điệu Cổ Hựu Hiền mang theo hưng phấn nói rõ chi tiết về vị trí xong, trong nội tâm cô không khỏi nổi lên nghi ngờ, lần trước anh còn tỏ vẻ hung thần ác sát dọa cô, chẳng lẽ anh ta đang thiết kế một cái bẫy nào đó chờ cô sao? Tốt lắm, người này nếu dám làm ra chuyện gì, cô vừa vặn có thể mượn cơ hội mới này mà giáo huấn anh ta một phen! Lâm Thanh Vũ cười cười, đáp ứng yêu cầu có chút kỳ quái của Cổ Hựu Hiền.