Trong một gian phòng khác. "Anh nói việc gấp chính là cần phải đổi phòng ngủ cùng với em sao?" Hàn Mộc Thâm mặc bộ quần áo ngắn tay nhẹ nhàng, lông mày nhíu chặt nói. Anh thấy sắc mặt Cổ Hựu Hiền bối rối, cúi người nhấc hành lý lên giúp anh, còn lộ ra một nụ cười thật sâu, "Hựu Hiền, chuyện của mình tự mình giải quyết, Linh đã ngủ rồi, anh mau cút trở lại gian phòng của anh hộ em!" Nói xong liền lập tức đẩy cả Cổ Hựu Hiền và hành lý của anh ra ngoài cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hàn Mộc Thâm dựa cửa cười mỉm nói: "Đêm mai về nhà có lẽ phải nấu cháo đậu đỏ chúc mừng anh nhỉ?" Trở về bên cạnh Lăng Y Linh đã ngủ say sưa, kéo cái ghế dựa lẳng lặng nhìn cô. "Mộc Thâm, rốt cuộc em ăn không nổi nữa. . . . . ." Cô nằm mơ. Nghe thấy cô nói mớ, trái tim Hàn Mộc Thâm tràn đầy hạnh phúc nồng đậm, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt ngủ say của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Kéo theo hành lý đi qua đi lại ngay trước cửa phòng mình, trong lòng như có mấy ngàn con sâu nhỏ đang ngọ nguậy. "Thảm, thử thách khiêu chiến này quá khó khăn . . . . . ." Cổ Hựu Hiền không ngừng lầm bầm lầu bầu, nghĩ thầm gần đây chỉ cần nắm tay Tiểu Vũ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của cô cũng đã biến thành một loại khiêu chiến lớn lao, hôm nay lại ở cùng một chỗ với cô thì mỗi giây mỗi khắc đều khiêu chiến ý chí nghị lực của anh. "Ta van ngươi! Bên trong cũng không phải là mãnh thú! Giống như người đàn ông được không?" Cổ Hựu Hiền dừng bước lại tự đấm vào ngực mình, tuy nhiên hiện tại dù anh lo lắng mình sẽ biến thành dã thú, nhưng vẫn ấn chuông cửa. "Hừ, em còn tưởng rằng anh muốn đứng ngoài đó thêm mấy tiếng nữa, mau đi tắm rửa đi!" Lâm Thanh Vũ cười ngọt ngào mở cửa nghênh đón anh, sau đó lập tức xoay người đi ra sân thượng, ngồi trên chiếc ghế gỗ dài khắc hình hoa văn tinh xảo ở ban công, tiếp tục thưởng thức cảnh đêm xinh đẹp của trường học. Nhìn thấy Lâm Thanh Vũ mặc quần áo ngắn tay thoải mái nhàn nhã ngồi ở trên ban công, Cổ Hựu Hiền cười nhạo mình suy nghĩ nhiều quá, tâm trạng cũng thả thoải mái tắm nước nóng, thay một bộ quần áo ngắn tay thoải mái vừa người, cầm lấy khăn mặt lau khô tóc. Anh đi đến chỗ Lâm Thanh Vũ, "Nhìn cái gì mà mê mẩn như thế?" "Trước kia, khi nhớ đến trường học thì sẽ nghĩ đến mây mù vùng núi mềm mại bay lượn giống như bây giờ, làm cho người ta cảm thấy giống như đi vào tiên cảnh, loại không khí thanh tĩnh và thản nhiên này cũng chỉ ở đây có." Cô nhẹ nhàng cười nói với anh, tiếp nhận khăn mặt trên tay lau giúp anh. "Anh lại không có loại tâm tư giống như em, chẳng qua nếu như nơi này là tiên cảnh, em chính là tiên nữ đẹp nhất trong tiên cảnh." Cổ Hựu Hiền say mê nhìn cô gái đang lau tóc giúp anh, tại sao cô lại làm anh rung động như thế, làm cho anh muốn chạm vào như thế.phuonganhlqd "Câu chán ghét này cũng chỉ có anh mới nói ra được." Tiếng cười của cô như tiếng chuông bạc làm cho anh say mê, vòng tay ôm lấy cô, làm cho cô ngồi dạng chân ở trên đùi mình, hai người ôm nhau thật chặt. "Tiểu Vũ, em thật thơm. . . . . ." Cổ Hựu Hiền một tay ôm cô, một tay rút chiếc trâm cài đầu trên đầu cô ra, làm cho mái tóc dài của cô rũ xuống tự nhiên. Ánh mắt dừng lại trên đôi mắt hoa đào to đen láy, đôi môi hồng kiều diễm ướt át, khuôn mặt trái xoan của cô hoàn mỹ như thế, chỉ cần nghĩ tất cả hết thảy đều là của mình, khiến cho anh vui mừng tột đỉnh. Nhẹ nhàng hôn đôi môi anh thèm thuồng đã lâu, anh nhịn không được, nói: "Anh yêu em." Khuôn mặt trắng nõn của Lâm Thanh Vũ dần dần ửng hồng, kinh ngạc nhìn Cổ Hựu Hiền đang dùng đôi mắt thâm tình nhìn mình chăm chú, người đàn ông cô yêu mến luôn không keo kiệt chút nào, luôn biểu đạt tình cảm yêu thương đối với cô, biểu đạt thâm tình một cách trực tiếp không giữ lại chút nào như thế khiến cô cảm động. Tâm tình vốn đang vui vẻ nhàn nhã, rất nhanh đã chuyển biến thành tình dục, trong cơ thể cũng khô nóng lên. "Hựu Hiền, em cũng vậy, rất yêu anh . . . . . ." Sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn với anh, khi anh còn chưa kịp phản ứng đã cong chiếc lưỡi nhút nhát lên, mút lấy thật sâu, lần nữa chăm chú dán lên thân hình nóng rực của anh, hai tay không ngừng dao động trên cơ thể rắn chắc của anh. Lâm Thanh Vũ nhiệt tình hôn, đơn giản như vậy nhưng lại nhen nhóm lên ngọn lửa trong Cổ Hựu Hiền cấm dục đã lâu, một cảm giác tê dại khó tả lan tràn khắp toàn thân. Bàn tay to đang ôm cô thật chặt cũng bắt đầu dao động lên trên, luồn vào trong mái tóc mượt mà của Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve, tay kia thì theo tâm tình nhộn nhạo vỗ về đôi chân trắng noãn đang để trên đùi mình. Cảm nhận được Cổ Hựu Hiền đang nhẹ nhàng vuốt ve, trong nội tâm cô rung động, thanh âm mềm mại trong cổ bật ra. Cổ Hựu Hiền càng hưng phấn, nhiệt tình mút hôn vành tai của cô sau đó là đến cần cổ tràn ngập mùi hương. Lâm Thanh Vũ rung động bắt đầu khẽ vuốt thân thể rắn chắc của anh, nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh làm cho cô càng thêm ý loạn tình mê, khó có thể kiềm chế thân thể giãy dụa. Trong tiếng thở dốc dồn dập của Cổ Hựu Hiền còn mang theo đè nén, nhưng đối với Lâm Thanh Vũ mà nói lại cực kỳ hấp dẫn. Cuối cùng, anh dừng lại động tác hôn môi và vuốt ve, kiềm chế nói bên tai cô: "Tiểu Vũ đừng. . . . . . Em đừng xoay qua xoay lại nữa, thật sự. . . . . ." "Tại sao?" Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng phả hơi thở nóng bỏng về phía lỗ tai của anh, không chút hoang mang liếm láp, khẽ cắn vành tai anh. "Tiểu Vũ, đừng làm loạn." Anh lắc lắc đầu, ham muốn mãnh liệt không ngừng xâm nhập, ngay trong lúc loạn trong giặc ngoài, anh vuốt hai tay Lâm Thanh Vũ, cách xa công kích của cô với đôi tai của mình một chút, choáng váng nói: "Anh thật sự rất yêu em, cũng rất quý trọng em, trước đây chỉ cần có thể trông thấy em mỗi ngày là đã đủ hài lòng, nhưng dần dần nhìn thấy em cũng không đủ, muốn nắm tay của em, muốn ôm em thật chặt vào trong ngực, muốn hôn emi, muốn áp đảo em, nghĩ xâm phạm em một lần lại một lần, càng muốn biết rõ khi em ở dưới người anh sẽ phát ra tiếng kêu mỹ diệu như thế nào, mỗi ngày anh đều nhịn đến sắp nổi điên rồi! Tiểu Vũ, em là người đầu tiên khiến cho anh không thể kiềm chế dục vọng của mình, cho nên, em đừng cố ý khiêu chiến cực hạn của anh. . . . . ." "Nhưng mà biểu hiện của anh lúc này giống như là không muốn, hơn nữa. . . . . ." Đôi mắt kiều mị của Lâm Thanh Vũ long lanh như nước dụ hoặc anh dán chặt vào mặt anh, hơi xê dịch thân thể, bất ngờ sờ đến dưới bụng Cổ Hựu Hiền, "Trong lúc này cũng vậy, còn dùng sức đẩy em như thế." Cô nhẹ nhàng vuốt ve dục vọng sớm đã phấn chấn bừng bừng của Cổ Hựu Hiền. "A —— đừng có sờ, em thật sự không biết anh nhịn rất thống khổ!" Khuôn mặt Cổ Hựu Hiền đỏ đến sắp nhỏ máu, bối rối đẩy cô ra, nhanh chóng đứng dậy đi về một chỗ khác trên sân thượng. Lâm Thanh Vũ đứng dậy đi theo ôm lấy anh từ phía sau, hơi tiếng nói trẻ con nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Hựu Hiền, anh không cần nhẫn nại, bởi vì em cũng rất muốn anh." Cô nhu tình như nước làm cho Cổ Hựu Hiền khó đè nén cảm xúc hơn nữa, xoay người, nhìn vào đôi mắt câu hồn của cô, một tay ôm lấy người con gái làm cho anh cuồng loạn không thể khống chế được, từng bước một, kiên định đi vào trong phòng