Cô gái đến từ tương lai
Chương 3 : Lăng phong thiên - quán ăn
Sau khi Song Bình đã ổn định việc làm và mức lương, cô bắt đầu bắt tay vào việc làm việc thêm ở ngoài. Thời này là thời phong kiến, rất dễ buôn bán nhất là đem những thứ ở tương lai về sẽ khiến mọi người thích thú và tò mò, từ đó bán được lợi hơn.
Nhưng ban đầu, cô cần phải tìm một số tiền lớn. Giờ chỉ đủ tiền cho Mãn Mãn và Song Bình ăn được bữa ăn qua ngày. Song Bình đang ngồi ở một quán ăn nhỏ cùng Mãn Mãn, đang nghĩ tìm cách để tìm chỗ ở qua đêm thì cô thấy Mãn Mãn không ăn, thay vào đó là tiểu Mãn bỏ tất cả đồ ăn nhanh có thể mang được như bánh bao cậu bé đều bỏ vào trong một cái khăn và chừa lại, chỉ ăn một cái.
Song Bình thấy lạ bèn hỏi Mãn Mãn, Mãn Mãn cười : - Dạ, phần này em đem về cho mọi người. Em ăn một cái là được, mọi người đang chờ em về để ăn, mọi người cũng như em đã đói hai ngày nay rồi.
Song Bình ngạc nhiên và hỏi :- Sao? Mọi người???
Tiểu Mãn trả lời ngây thơ :- Dạ! Là những đứa trẻ bằng tuổi đệ hoặc là nhỏ hơn đệ. Chúng đệ tụ tập lại xin ăn. Nhưng mà vì,....
Song Bình ngạc nhiên và lắng nghe lời Tiểu Mãn, cô hỏi : - Sao? Vì gì? Đệ nói ngay đi. Cô lo lắng hỏi gấp thì đôi mắt của Tiểu Mãn đã ứa ra những giọt nước mắt trên má, cậu bé khóc và kể : - Thật ra là tụi đệ là những đứa trẻ mồ côi cha mẹ bỏ từ nhỏ, phải sống đơn thân độc mã không ai lo phải nương tựa vào nhau mà sống. Tụi đệ lập thành một nhóm để cùng nhau đi xin, song bên cạnh ấy ở phía tây cũng có một nhóm khác bao gồm những người già, trung niên và vài đứa trẻ bên đó thường tranh với tụi đệ, ức hiếp thậm chí là đánh đập tụi đệ để dành chỗ. Tụi đệ chẳng làm gì được. Hai hôm trước, đệ cùng một người bạn đi xin được rất nhiều tiền, chợt bị hai kẻ bên phía tây giành lấy chỗ và lấy hết số tiền của đệ, thậm chí còn đánh tụi đệ. Vì cứu đệ, Tiểu Hàn đã bị đánh chúng bắt lại đến giờ đệ không biết cậu ấy ra sao.... oa oa oa
Mãn Mãn kể lại, vừa kể đôi mắt lại ngấn lệ rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn. Song Bình lấy chiếc khăn tay cho cậu bé lau và nói :
- Tỷ sẽ tìm được bạn cho đệ. Nhưng đệ hãy cho tỷ biết, mặt mũi của đệ đệ ra sao? Song Bình đặt tay lên vai Mãn Mãn nhìn vào đôi mắt vẫn còn vươn giọt lệ nói.
- Tỷ.... có thể giúp đệ sao??? Mãn Mãn nín khóc nhìn Song Bình rất tin tưởng, Song Bình cười rồi sau đó lấy một bảo bối ra. Đó là một chiếc vòng là một chiếc bút với một tờ giấy trắng ra, đó là bảo bối Phác Họa Theo Trí Nhớ. Song Bình đeo vòng trên đầu cho tiểu Mãn rồi đặt tờ giấy và cây bút trên tay. Tiểu Mãn ngạc nhiên với những món đồ này, thật là lạ. Đây là lần đầu tiên cậu thấy nên cậu cảm thấy mơ mơ hồ hồ chẳng biết gì cả, Song Bình biết một người cổ đại như cậu sẽ không hiểu nên không giải thích và nói : - Đệ hãy nhớ lại khuôn mặt của bạn mình rồi sau đó vẽ ra giấy.
Tiểu Mãn chẳng hiểu gì, sau đó nhắm mắt lại. Sau chừng vài phút vài nét vẽ đã phác họa ra một cậu bé rất đáng yêu nhưng lại nhìn khá là lạnh lùng, đôi mắt thật sắc bén. Mãn Mãn mở mắt ra, không ngờ người bạn mình lại hiện ra rõ vậy đến nỗi mà cậu tưởng thật, ôm lấy bức vẽ và cười : "cậu về rồi. Vui quá"
Sau đó, Song Bình lấy ra một khối cầu hình tròn khá giống vệ tinh nhân tạo và một cái máy tính mới lạ, cô đặt bức vẽ vào trong máy tính thì bấm, khối cầu vệ tinh liền bay đi ngay tức khắc. Song Bình kéo Mãn Mãn lại gần, Mãn Mãn ngạc nhiên và tò mò định hỏi thì Song Bình lại nói : - Có phải cậu bé này không?
- Tiểu Hàn! Cậu ... cậu.... tiểu Hàn, tớ sẽ đi cứu cậu. Mãn Mãn xúc động sau đó định chạy đi thì Song Bình nắm tay lại và nói : - Đệ nhìn thấy chứ? Xung quanh bao nhiêu là người phía tây. Bạn của đệ bị thương chưa nguy hiểm tính mạng đâu. Nếu mà đệ mà vào chẳng khác nào đưa đầu cho cọp, không cứu được bạn mình mà còn bị nguy hiểm. Song Bình chỉ cái sai cho Mãn Mãn và cú vào đầu cậu khi cậu cãi lại.
- Vậy phải làm sao? Tiểu Hàn... cậu ấy là bạn thân nhất của đệ, là người chăm lo và bảo vệ nhất cho tụi đệ khi bị tụi phía tây ức hiếp. Huhu, xin tỷ, xin tỷ hãy cứu bạn của đệ, đệ nguyện làm trâu ngựa báo đáp. Mãn Mãn khóc lóc cầu xin Song Bình, Song Bình ký đầu của Mãn Mãn : - Đồ ngốc! Làm trâu là ngựa cái gì. Làm người không làm sao phải làm trâu làm ngựa. Đệ đừng nghĩ hay lo lắng gì nữa. Tỷ sẽ cứu bạn của đệ ra và đưa về nơi đệ ở. Giờ thì đi.
Song Bình đứng dậy mặt không quay đầu lại khiến Mãn Mãn cảm thấy buồn : - Đệ xin lỗi.....
- Lời xin lỗi chấp nhận! Đi mau! Chúng ta không còn thời gian đâu! Song Bình nắm tay Mãn Mãn cùng đi cứu tiểu Hàn.--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại nơi bọn phía tây ở, - Cuối cùng chúng ta cũng bắt được thằng nhóc hỗn xược, cầm đầu bọn nhóc phía đông rồi. Giờ chúng ta làm gì nó đây? Một tên ăn xin quần áo xốc xếch, đầu tóc rũ rượi khoảng trung niên đạp vào đầu một đứa trẻ mặt mày đen đuốc nhưng đôi mắt thì đầy sát khi liếc kẻ đạp mình.
- Sao? Mày nhìn gì hả oắt con? Nhìn nè, nhìn nè. Tên ăn xin đó lại lần nữa đạp cậu bé đó khiến cậu hộc máu ra.
- Dừng tay lại! Bọn khốn các người. Mãn Mãn đá tung cửa ra khiến mọi người bên trong hoảng hồn nhìn ra, bên cạnh còn có Song Bình. Tiểu Hàn nhìn thấy người bạn của mình thì lên tiếng mắng : - Cái cậu ngốc này! Còn quay lại chi! Đi đi! Đừng quay lại! Cậu bé vốn đã im lặng từ đầu giờ lại lên tiếng nói rất tức giận.
- Tiểu Hàn... tớ đến cứu cậu đây. Cậu đừng lo, có tỷ Song Bình. Tỷ Song Bình sẽ cứu được cậu. Mãn Mãn đôi mắt sắp khóc nhìn tiểu Hàn, khóe miệng còn dính máu khiến lòng cậu đau như ai khứa.
Chợt một tiếng cười vang lên thật man rợ, một người trung niên xấu xí, mặt mày lỗ lỗ, râu thì xùm xà nhìn như một thủ lĩnh. Song Bình đoán chắc đây chính là trùm ở đây. Cô kéo Mãn Mãn lùi lại : - Nhóc con ngoan! Rất khôn ngoan vì đã dâng hiến một cô gái đến cho ta.
Nghe mà mình mẩy của Song Bình nổi da gà, thật khiếp quá đi, Mãn Mãn quát to : - Ngươi đừng mơ! Tỷ ấy sẽ cho ngươi bài học.
Chợt hắn lại cười : - Với thân của một đàn bà yếu đuối sao? Ngươi đang chọc ta cười sao? Hắn vừa nói vừa lại gần Song Bình, nhưng chưa đụng một ngón vào thân thể của Song Bình thì hắn đã la lên :
- Á ngón tay ta! Con tiện nhân này, sao ngươi dám.... Hắn tức giận chạy lại định tát một tát vào mặt Song Bình thì một cú đá vào bụng, vào mặt hắn liên tiếp mấy cú khiến hắn ngã khuỵu sùi bọt mép.
Bọn người của hắn thì bu lại kêu "đại ca, đại ca tỉnh lại. Đại ca, ngài không sao chứ?" Ngay lập tức, chúng nhìn Song Bình với vẻ mặt tức giận, sau đó rút kiếm ra chạy lại đâm Mãn Mãn và Song Bình : - Ngươi chết với ông! Chết đi!
Song Bình nhanh tay cầm một khúc cây sau đó trụ và dùng chân liên tiếp đá vào mặt và người từng tên, chỉ trong vài phút thì bảy người đã ngã hết bảy người. Mãn Mãn cười : - Woa, võ công của tỷ cao quá à? Những chiêu này lạ quá. Tỷ có thể chỉ cho đệ không? Để đệ trừng phạt họ. Cậu bé vui mừng nắm cánh tay của Song Bình nói.
Song Bình xoa đầu Mãn Mãn nói : - Tiểu Mãn. Học võ không phải để đánh người mà là để phòng vệ. Nhớ không?
- Vậy sao?? Đệ hiểu ý tỷ rồi. Vui quá, à... A Hàn. Quên nữa, tớ sẽ cởi trói cho cậu. Mãn Mãn vui mừng sau đó định chạy lại cởi trói cho tiểu Hàn thì một tên trong số đó tỉnh lại, cầm thanh đao phi thẳng vào đầu của Mãn Mãn. Song Bình nhanh chân chạy lại nhưng không kịp và thế là.....
Keng! - Tiếng âm thanh hai kim loại vang lên!
Cô mở mắt ra thì thấy một chàng thanh niên cỡ chừng mười bảy, mười tám tuổi dáng người cao chừng 1m80 hay 90 gì đó vận một y phục trắng tinh và một miếng ngọc bội thắt ngang hong cùng với một thanh sáo. Mái tóc xõa dài màu đen mềm mượt như mực chỉ buộc một sợi vài như làn gió thổi bay. Và càng ấn tượng hơn bởi khuôn mặt như bàn bàn nhập họa, đôi máy đen láy như vực sâu thăm thẳm, đôi phượng mâu dày, đậm rõ ràng. Khuôn mặt tuấn mỹ đến nỗi chỉ dùng ba từ : Quá Hoàn Hảo! Mà trong đầu Song Bình nghĩ ra.
Người đó nhanh chóng chặn đường kiếm ấy và khiến nó chệch hướng, làm rơi xuống vài sợi tóc dài đen mượt ấy. Chiếc y phục từ màu trắng tinh đã nhuốm màu đỏ trên vai nhưng người đó vẫn đứng thắng. Đôi mắt người đó hướng về phía bọn ăn xin khiến chúng chạy loạn đi mất, đem theo cả đại ca của chúng đi.
Song Bình chạy lại ôm tiểu Mãn vẫn còn chưa hoàn hồn và xốc cậu bé dậy : - Tiểu Mãn, tỉnh dậy! Qua rồi, có tỷ ở đây. Đừng sợ nữa.
Song Bình xoa đầu Tiểu Mãn, chỉ trong chốc lát thì cậu bé đã tỉnh lại và khóc lóc trong lòng của Song Bình. Song Bình xoa đầu cậu rồi sau đó đứng dậy, để cậu và tiểu Hàn nói chuyện với nhau, còn cô thì đi đến cảm tạ ân nhân của mình. - Cảm tạ ân nhân đã cứu đệ đệ của tôi! Không biết làm gì có thể báo đáp được ân nhân?
Người đó không nói gì cả, quay đầu đi nhưng đi vài bước, do mất máu quá nhiều nên đã khuỵu xuống. Song Bình chạy lại hỏi : - Vết thương của anh đang ra máu nhiều! Để tôi cứu chữa! Chỉ vài phút sẽ liền lại, sẽ không có sẹo đâu.
Nhưng anh ta hất tay Song Bình ra và nhìn cô với khuôn mặt sát khí : - Đừng đụng vào ta! Sao ngươi dám.
Song Bình hơi ngạc nhiên nhưng cũng có chút giận : - Tôi chỉ báo đáp ân nhân cứu mạng đệ đệ của tôi. Chứ tôi có làm gì anh đâu mà anh làm gì ghê thế? Hừ, vết thương đó sẽ để lại sẹo đấy, sẽ không bao giờ xóa được đâu. Tôi đảm bảo chắc chắn đấy. Song Bình đứng dậy khoanh tay quay đi. Nhưng cậu bé Tiểu Hàn liền chạy ra và xem vết thương : - Phụ thân, vết thương người rất sâu! Nếu để mẫu hậu biết, sẽ rất phiền toái. Cô nương có ý giúp chúng ta, chúng ta phải nhận chứ.
Song Bình ngạc nhiên lắp bắp " Cái gì... cha....con... ăn xin.... mẫu hậu... " thì Tiểu Mãn chạy lại kéo váy của Song Bình và nói : - Đúng vậy! Đệ quên nói, cậu ấy là con của đương kim hoàng thượng Lăng Phong Thiên. Đùng! Trong đầu của Song Bình nổ vang lên. Cái gì.... Lăng Phong Thiên.... đến đúng cái thời điểm... thời kỳ của ông vua được mệnh danh là tàn bạo nhất lịch sử và chết trẻ nhất lịch sử đây ư????? Mình không lầm chứ? Trong đầu Song Bình mơ mơ hồ hồ ba chữ " Lăng Phong Thiên" cho đến khi Tiểu Mãn kéo cô về hiện tại thì cô đã thấy Lăng Phong Thiên đã ngã gục xuống vì mất máu quá nhiều với tiếng khóc của tiểu Hàn.
Song Bình trở lại, sau đó xem vết thương. Cô cùng tiểu Mãn và Tiểu Hàn kéo lên một chiếc giường gỗ cũ kỹ và bắt đầu vào việc. Cô lấy "Dụng Cụ Cứu Thương Cấp Tốc" thì phán đoán được người này bị mất máu quá nhiều là một phần và đang bị bệnh lao rất nặng. ( Bệnh Lao được xem là căn bệnh vô phương cứu chữa của thời đó) Song Bình ngừng cái và nghĩ " Liệu mình có nên cứu anh ta không? Nếu cứu.... lịch sử sẽ thay đổi vì mình... và...." nhưng lại nghe tiếng khóc thảm thương của tiểu Hàn khiến cô bỏ qua ý nghĩ ấy và cứu Lăng Phong Thiên dứt bệnh hoàn toàn.
Mãi đến khi Lăng Phong Thiên tỉnh dậy,... - Ơ... đây là đâu? - Phụ thân. Người tỉnh dậy rồi. Vui quá. Hài nhi vui quá. Lăng Phong Thiên mở mắt thì Tiểu Hàn đã ôm chầm lấy và vui mừng. - Con ngoan. Lăng Phong Thiên xoa đầu của Tiểu Hàn nhẹ nhàng, nét mặt tuấn mỹ thật dịu hiền khác hoàn toàn với lúc nãy, như một thiên thần giáng xuống, xinh đẹp tựa ánh ban mai.
Tiểu Hàn đứng dậy sau đó kéo tay Song Bình cùng Mãn Mãn đi đến và cười : - Người này đã cứu phụ thân ấy!
Đôi mắt từ dịu hiền của Lăng Phong Thiên chuyển thành ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường, sau đó anh vạch xem vết thương chẳng còn một dấu vết, anh đứng dậy và quay đầu đi và nói : - Đa tạ! Nếu có dịp, tại hạ sẽ báo đáp. Còn đây, số ngân lượng này sẽ đủ cho cô dùng được một tháng. Tiểu Hàn định lên tiếng thì Lăng Phong Thiên quay đầu lại nhìn : - Lần sau không được làm chuyện ngu ngốc. Nếu lần sau con còn làm thế, cha sẽ trừng phạt con.
Sau đó phóng đi ngay để lại ba người ở đây. Tiểu Hàn rất buồn rồi cũng cùng Song Bình và Tiểu Mãn đi về khu phía Đông.
Ở phía đông, theo như Mãn Mãn nói đúng là ở đây, trẻ em đa số là trai và chúng đều ốm và nhỏ, cơ thể đầy vết xước. Ban đầu Song Bình định tìm một ngôi nhà nào đó thật rẻ, sau đó sẽ sửa sang lại và buôn bán nhưng giờ lại có nguyên cả một căn nhà lớn nhưng mọi thứ đều mục nát. Nhưng đối với cô, việc sửa lại là một chuyện rất nhỏ.
Chỉ trong vài phút, robot lau dọn đã sửa sang thành một khu bán hàng kiểu cổ xưa trùng với thời điểm này, còn bọn trẻ thì được ăn mặc, tắm rửa làm chúng khoái chí và vui mừng, gọi cô là " Bậc thần tiên tái thế" . Cô thở dài, thật là hết cách rồi may là chúng không hỏi chi tiết nếu không chắc cô sẽ bệnh vì giải thích rằng cô đến từ một nơi cách đây mấy ngàn năm.
Ngôi nhà được trang trí lại theo lối cổ xưa phù hợp, cả những dụng cụ cũng vậy và bên ngoài sân thì có hai cây hoa anh đào, sân rộng và đẹp có tiếng chim hót líu lo. Khắp cả sân cô trang trí thành những bàn ghế gỗ nhỏ và chừa lại một lối ra vào cho khách. Bên trong lại càng đẹp hơn, được trang trí cổ xưa rất hoa mĩ còn có vài bức vẽ và bức thơ cho người xem. Thậm chí cô còn dạy những cô bé gái học đánh đàn, bọn chúng rất thông minh. Chỉ cần một lần đã thuộc, cô còn dạy chúng hát và múa. Chúng quả thật có năng khiếu. Đại đa số những đứa trẻ ở đây đều là trai xinh gái đẹp và tài giỏi thông minh, tại sao cha mẹ chúng lại bỏ chứ? Thật vô tâm.
Những đứa trẻ khác thì cô dạy chúng học cấp tốc cách tiếp khách. Chúng học rất nhanh và nhiều việc nhẹ khác.
Cô còn đặc biệt làm một phòng nấu ăn, cả phòng ngủ đều thay đổi theo từng kiểu khác nhau và bên ngoài thì là vườn hoa nở bốn mùa, do cô bố trí và còn làm một cái bồn tắm nước nóng theo kiểu Nhật dưới mỗi cây hoa anh đào nằm phía Đông vì ánh sáng sẽ buổi sáng rất tốt. Sẽ giúp khách cảm thấy thoải mái hơn và nhiều thứ khác....
Việc trang trí hoàn tất, chỉ cần việc đặt tựa đề mời khách, quảng cáo làm sao thôi? Cô suy nghĩ một lát thì nghe tiếng của Mãn Mãn và những đứa trẻ vui vẻ vui đùa. Cô liền nãy ra ý và đặt tên bảng hiệu là Nụ Cười! Cô hài lòng và tiếp theo là dẫn khách, cô dùng mèo câu dẫn khách, việc này cô không chắc thành công hay không nhưng không thử sao biết.
Nhưng một lát sau, có hai ba vị khách đứng trước cửa và nhìn, Song Bình mời vào thì ba người đó từ bực tức biến thành thoải mái và cảm thấy ấm áp, họ lắng nghe tiếng đàn, tiếng hát và đi vào. Gọi món ăn. Chỉ trong vài phút, họ ra với vẻ mặt vô cùng vui vẻ và ngạc nhiên.
Chỉ vài phút sau, hàng loạt khách đều đi vào và cũng đều vui vẻ khi đến đây và ăn những món ăn ngon. Ai nấy đều vui vẻ hết. Và mỗi người khi bước ra đều nói " Quả giống cái tên. Đúng là hạnh phúc! Tôi sẽ mời thêm người nữa đến. Thức ăn rất ngon và rất lạ" Sau đó đi....
Chỉ vài tháng sau, quán ăn Hạnh Phúc đã trở thành nơi nổi tiếng khắp cả kinh thành, vang danh bốn bể, cả những khách nước khác cũng đều đến và vô cùng vui vẻ vì món ăn, vì cách tiếp khách..... mọi thứ đều làm họ rất hạnh phúc. Có người còn kêu Song Bình về nước, nhưng cô từ chối. Ai ai cũng biết đến cô và thân với cô, cô có rất nhiều bạn và mối làm ăn từ trong nước cho đến nước ngoài là lớn nhất, ngay cả những hoàng thượng, vương hậu từ nước khác và trong nước đều rất kính trọng cô. Cô còn mở lớp dạy học và chữa bệnh. Tất cả trường học, nơi chữa bệnh đều biết cô và liên kết với cô rất chặt chẽ, cô còn tuyển những thầy cô giáo về dạy nữa.
Cho đến một buổi tối, khách đã bớt đi vì cô sắp đóng cửa vì quá giờ làm. Mấy ngày nay bọn trẻ làm quá sức, nhưng may là nhờ có bảo bối của cô nên chúng làm việc nhanh hơn, cấp tốc và ít mệt mỏi hơn ai nấy đều vui vẻ hết. Khách cũng đã ngủ hết. Cô bảo Mãn Mãn ra đóng cửa, cô thì đang ngồi tỉnh sổ sách, mấy đêm nay cô chẳng ngủ được gì cả vì thức suốt đêm để tính toán. Cô ngủ gục thì chợt nghe tiếng hớt hải của Mãn Mãn cùng tiểu Hàn chạy vào nói : - Tỷ tỷ ơi! Hoàng thượng và Hoàng Hậu giá lâm! Tỷ mau thức đi!
Song Bình mở mắt, nghe chúng kể lại cô lập tức đứng dậy đi ra tiếp khách. Người đang ngồi dưới gốc cây anh đào đẹp tựa đóa hoa đang đắm mình vào từng cánh hoa rơi, đẹp đến diễm lệ và người đang đứng kế bên đẹp hoàn mỹ, nét đẹp lạnh lùng, băng lãnh nhưng mà đôi mắt lại chất chứa nhiều nỗi buồn, người ấy là Hoàng Thượng Lăng Phong Thiên và hoàng hậu Triệu Tử Thuyền - đệ nhất mỹ nhân nước Lăng.
Song Bình ra khấu kiến thì hoàng hậu Triều nhìn cô và nói : - Cuối cùng cũng gặp được cô. Thật khó làm sao nga.
Song Bình cười : - Đêm tối đã khuya, hoàng hậu tìm nữ nhân có gì ạ?
Triệu Hoàng Hậu cười sau đó nói : - Chỉ là dạo này ta bị chứng mất ngủ. Không thể ngủ được. Liệu cô nương có cách nào chữa cho ta không?
Song Bình thầm nghĩ sau đó nói : - Mời hoàng hậu và hoàng thượng theo nữ nhân. Mạn Mạn, tiểu Hàn đệ mau đi chuẩn bị phòng.
Tôi quay sang Mạn Mạn và tiểu Hàn nói, nhưng mà tiểu Hàn lại nhìn chằm chằm người nữ nhân rồi đi cùng Mãn Mãn. Song Bình hiểu nhưng không nói gì. Lăng Phong Thiên thì đi theo.
Đến nơi, Song Bình rót ly sô cô la nóng cho hoàng hậu và hoàng thượng, khiến họ ngạc nhiên và hỏi đây là gì, tôi ngơ nhưng lại nói : - Dạ. Đây là loại trà mà mẹ thần đã chế ra. Người thấy thế nào ạ?
- Ta thấy nó rất ngọt và ngon, lại rất ấm nữa. Thật ngon quá đi. Sau đó uống tiếp vui vẻ nói, Song Bình cười : - Đa tạ hoàng hậu đã khen. Nhưng trong lòng lại thở phào vì không bị hỏi chi tiết. Khi đó, Lăng Phong Thiên đang cứ nhìn cô mà cô chẳng biết gì, từ khi vào cho đến giờ anh ta không nói câu gì và chỉ nhìn Song Bình lâu lâu lại có chút kinh ngạc, suy nghĩ gì đó rất sâu xa...
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
21 chương
35 chương
380 chương
108 chương
84 chương