Cô gái đến từ tương lai
Chương 10 : Nam nhân tử trúc - con đường về nhà
(Đông Phương Tử Trúc và Đông Phương Mãn Mãn)
Sáng sớm tinh mơ, từng tia sáng trong veo chiếu tới cái hang động nhỏ kia từ từ làm sáng bừng cả không gian chỉ trong vài giây.
Tiếng chim ríu rít tinh mơ, tiếng gió lay thổi mát vào buổi sáng sớm.
Song Bình thức dậy sớm nhất, cô đi nấu cơm, dọn dẹp, lau dọn, làm đồ ăn,... như một bà bảo mẫu để nuôi bốn con heo =O= đang nằm ườn ra đến giờ vẫn chưa dậy.
Cô lau giọt mồ hôi, nghĩ đến cô và tiểu Hàn, tiểu Mãn và Phong Thiên ở gần một tháng, không biết cái quán ăn Nụ Cười thế nào?huhu.
Nhưng mà, theo như Nhã Lâm nói thì có người giúp xuống đây tất nhiên sẽ có cách lên đó, cô phải hỏi kỹ Nhã Lâm cơ mà... bốn con heo ngủ nướng kia làm máu xông tới tận đầu Song Bình.
Song Bình cầm một cái chảo và một cái cây dậm chân đi đến gần giường của bốn con heo đang nằm ngủ nướng kia, cô đưa cái chảo lên và tay kia chuẩn bị chạm cái cây vào chảo và....
Choang choang choang “ Thức dậy đi thôi ba con heo ngủ nướng kia, không thì bà cho nhịn đói đấy!!”
Nghe vậy, cả bốn “con heo ngủ nướng” bật dậy và chỉ vài phút bước ra, mặt người nào người nấy tươi rói ngồi xuống bàn ăn toàn món ngon, mọi người ăn ngon rất ngon lành.
“ Đây là món gì vậy? Lần đầu tiên ta biết đấy” – Nhã Lâm hớp miếng canh cảm nhận vị ngọt ngào đầu lưỡi ấm áp buổi sáng, thật là ngon quá.
Nhã Lâm húp liên hồi món canh này, vì nó ngọt ngon rất dễ ăn. Nhã Lâm đặt đũa xuống cùng lúc ba người kia cũng đặt đũa xuống, vỗ bụng, cô cười :
“ Đây là lần đầu tiên ta ăn những món lạ thế này đấy. Nó ngon quá đi à, ta ước gì cô ngày nào cũng nấu những món lạ này cho ta ăn” – Nhã Lâm vừa nói, bóc một miếng nho điểm tâm rồi ăn ngon lành cảm nhận vị chua ngọt “Ngon quá đi! Toàn những món ăn kỳ lạ mà lại rất ngon, sao cô biết những món này thế?”
Nghe Nhã Lâm nói vậy, Tiểu Mãn bóc một miếng táo ngọt bỏ vào miệng, nói : “ Tỷ tỷ không nói đâu. Đây là những món mà chỉ có chị ấy biết, những món ăn này được đệ và tiểu Hàn đặt là “ Món ăn thần tiên” ấy, bởi lạ mà lại ngon” vừa nói, tiểu Mãn ợ cái rồi cười tươi.
Tiểu Hàn cũng cầm trái chuối rồi cắn cái, cười “ Tỷ tỷ phải nói là cái gì cũng biết hết, cả những cái mà chúng ta chưa từng biết. Nhất là nấu ăn và chữa bệnh là chị ấy nhất luôn ý.” – Tiểu Hàn đưa cho Phong Thiên miếng chuối, Phong Thiên cầm lấy ăn.
“ Ừm, đúng vậy đó! Tiểu Bình là nhất, cái gì cũng biết luôn đó” – Vừa nói, mọi người nhai ngoàm ngoằm rất ngon.
Khi đó, có ai kia nãy giờ đầu muốn nổ tung vì được khen tâng bốc tận trời cao đến nỗi mặt đỏ lên, chẳng nói nên lời.
“ Oa, thế hay quá. Tiểu Bình, cô có thể dạy ta những món lạ này không?” – Nhã Lâm tươi cười, quay sang Song Bình tay chắp cầu xin.
Song Bình ngạc nhiên “ Cô là tiểu thư...”, thì bị Nhã Lâm phắt tay đi, Nhã Lâm nhăn mày “ Không được. Xin cô đấy, hãy dạy ta ta sẽ trả công cô xứng đáng”, bị cầu xin quá nên Song Bình đành thở dài “ Được, nhưng mà tôi muốn hỏi cô điều này, cô giúp nhé”
Nghe vậy Nhã Lâm tươi cười gật đầu, Song Bình nói “ Người mà đã giúp cô xuống đây đấy? Có nói gì khác không và người đó như thế nào? Có nói gì về cách lên không?”
Song Bình như ăn trộm, chụm đầu lại với ba đứa kia và Nhã Lâm nói.
Nhã Lâm đặt ngón tay dưới cằm, suy nghĩ rồi nói “ Hình như người đó... mặc đồ đen, không thấy mặt mũi. Nhưng anh ta nói, khi nào có những người cô gặp dưới đây hỏi về cách lên đó thì hãy nói là vào đêm trăng tròn ta đi theo bờ sông có màu xanh lá hướng Đông ta sẽ chờ ở đó, đưa mọi người lên trên. Người đó chỉ nói vậy thôi rồi biến mất” – Nhã Lâm kể lại khiến tất cả mọi người phải đâm ra suy nghĩ.
Song Bình dựa lưng vào bàn, khoanh tay nhắm mắt suy nghĩ “ Vậy là... chỉ cần đến con sông màu xanh lá hướng Đông, nhưng làm gì có chuyện tốt đến thế cơ chứ. Có khi... người đó muốn giết Phong Thiên và tiểu Hàn không chừng... cơ mà... không thử sao biết. Có gì mình sẽ dùng đạn khói gây mê rồi giúp mọi người chạy thoát là Ok. Vậy đi”- Song Bình đứng dậy, nhìn bốn con heo đang tranh giành trái táo cuối cùng -_- Và cái làm Song Bình phải bó tay hơn là tiểu thư... Nhã Lâm
“ Của ta... của ta! Bỏ ra, ta cắn” – Vừa nói, Nhã Lâm đưa hàm răng ra cắn những người giành táo với cô rồi bỏ vào miệng nhai ngon lành, làm ba anh chàng kia phải buồn tiếc vô cùng.
=O= Vâng, tiểu thư đấy ạ.
Thế là, theo như lời Nhã Lâm nói họ lên đường dọn đồ đạc hết để chuẩn bị đi đến con sông màu xanh lá hướng đông.
Con đường khá gian nan, họ gặp những chặng đá gềnh khó đi và những con suối chảy xiết, tuy vậy họ rất là vui vẻ và cũng dừng mấy lần để nghỉ ngơi, ngồi ăn rồi kể chuyện dường như họ hoàn toàn trở thành một gia đình thật sự.
Cho đến khi sáng sớm mặt trời ló dạng chưa hết,
Tiểu Mãn ngồi dậy khi mọi người chưa thức, cậu đến gần một con sông nhỏ rồi rửa mặt lau cơ thể.
Lúc đó, trời vẫn còn tờ mờ vẫn chưa rõ mọi vật, cậu nhìn phía xa xa thấy ngọn núi cao che khuất ánh sáng đang lên dần, những ánh sáng như bị ép sắp nổ tung đến nơi đang tung ánh sáng tứ phía và chỉ chốc lát, khắp nơi đã sáng hẳn, gió thổi lùa mát mẻ “ Ưm, mát quá đi!”
Cậu tiếp tục lau cơ thể, rồi sau đó đứng dậy “ Mát quá!” rồi quay đi bỗng nhiên khựng lại “ Hình như... màu xanh...gì đó...”, cậu bèn quay lại thì thấy một con sông rộng lớn màu xanh lá như Nhã Lâm nói, cậu run run và hét to “ Mọi người ơi, ta tới rồi!”
Mọi người nghe vậy, mở mắt to và chạy lại thì thấy con sông màu xanh lá lấp lánh đẹp đến kì diệu đang hiển hiện trước mắt họ.
“ Cuối cùng... ta cũng đến rồi, mọi người ơi” – Song Bình vui vẻ la lên
Mọi người cũng vì vậy vui vẻ la lên.
Dưới một cây cổ thụ lớn gần con sông, có một nam nhân mặc áo đen đang mỉm cười, khẽ nói khiến tất cả mọi người quay lại “ Cuối cùng, các ngươi cũng đã tới! Ta đợi các ngươi rất lâu đấy!”
Nhã Lâm vui mừng chạy lại “ Ngươi là người đã giúp ta đến đây, thật đa tạ ngươi”, Nhã Lâm đỏ mặt nhìn nam nhân mặc áo đen. Nam nhân kia cười “ Cô nương đừng quá khách khí, đó là việc một người cần phải làm khi họ cần giúp”
Nghe vậy, Nhã Lâm đỏ mặt e thẹn “ Ừm...ừm...”
Ở đây, Song Bình và tiểu Hàn, tiểu Mãn đang bàn tán
“ Này, hình như tiểu thư Nhã Lâm thích người đó mặc dầu không biết là ai? Có thể là ông già 80 chăng?”
“ Không không phải đâu tỷ à, giọng nghe rất trẻ cỡ hai mươi mấy tuổi à”
“ Đúng vậy, dáng người lại nhìn chẳng có gì gọi là lớn tuổi cả”
Cả ba bán tán xì xào, Lăng Phong Thiên nhìn thấy nam nhân mặc áo đen đó có một vết xăm hình mặt trăng ngay cổ, bỗng hình ảnh gì đó hiện về.
Nhưng chốc lát lại biến mất!
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
21 chương
35 chương
380 chương
108 chương
84 chương