Cô Độc Chiến Thần

Chương 41 : Phi mục kỳ minh

- Chư vị huynh đệ, ta là tân nhậm Trưởng quan hậu cần của Đại đội 5, tên của ta là Khang Tư Lôi Luân Đặc, quân hàm Thiếu úy. Khang Tư nói đến đây, liếc mắt quét nhìn mọi người một cái, mấy trăm người trước mặt lúc này đối với hắn mà nói, đơn giản như một bữa ăn sáng. Mấy tên Tiểu đội trưởng trong lòng có ý phản nghịch không phục, bị ánh mắt của Khang Tư liếc qua, trong lòng cả kinh, không dám phỉ báng Khang Tư nữa. - Nếu tất cả mọi người đều đã biết ta, vậy bây giờ liền phát quân lương theo biên chế trung đội, các sĩ quan trực tiếp tiến lên đây. Khang Tư nói xong, hướng năm người trưởng ngũ hậu cần gật đầu. Năm người trưởng ngũ nhận được chỉ thị lập tức dựa theo danh sách hô lên: - Trung đội 1, Tiểu đội 1, binh nhất XXX! Tiền lương hai mai kim tệ, tổng cộng bốn mai kim tệ, tiến lên trước, nhận lương! Mà Âu Khắc cũng đứng lên hô: - Trung đội 1, tiểu đội trưởng tiểu đội 1, Thượng sĩ Kiệt Lạp Đặc, quân lương mười lăm mai kim tệ, tổng cộng ba mươi mai kim tệ! Theo danh sách đọc lên, mọi người đều được nhận, thanh âm của miếng kim tệ va vào nhau, khiến cho tinh thần binh sĩ vốn đang nôn nóng liền vững vàng hơn. Những binh lính đã nhận tiền tụm năm tụm ba lại một chỗ thảo luận xem xài tiền như thế nào, mặc dù khu vực chung quanh đây không có nơi nào có thể tiêu tiền, nhưng bọn hắn vẫn không cảm thấy nhàm chán. Rất nhanh, chiếc rương trở nên trống rỗng, tiền cũng phát hết, đội ngũ một lần nữa tập hợp lại, Khang Tư liếc mắt một cái liền nhận ra tinh thần binh sĩ so với lúc trước đã tốt hơn nhiều. Hắn cao giọng rõng rạc nói: - Chư vị huynh đệ, quân lương vừa nhận, là do ai cấp? Đế quốc! Là Đế quốc trả thù lao cho chúng ta bảo vệ Đế quốc! Vì Đế quốc mà bán mạng! Nghe được lời này của Khang Tư, tất cả mọi người nháy mắt mấy cái, lẳng lặng nhìn Khang Tư. - Bầu không khí ở biên giới gần đây như thế nào, tin rằng tất cả mọi người đều biết, vậy để không cảm thấy xấu hổ với phần quân lương này, bổn Thiếu úy hi vọng các ngươi dưới sự chỉ huy của cấp trên khổ luyện bản lĩnh của mình, thế nào? Có thể làm được hay không?! Khang Tư la lớn. - Có thể! Tất cả binh lính đồng thanh hô to. - Tốt! Bây giờ ta ra lệnh, tất cả sĩ quan ở lại, còn lại giải tán. Khang Tư chào theo quân lễ, binh lính phía dưới đáp lại một lễ, sau đó lập tức giải tán. Một Tiểu đội trưởng ở lại tại chỗ cùng những sĩ quan khác cảm thấy một trận khổ não. Chỉ một chút công phu như vậy, Thiếu úy trước mắt này liền nắm lấy tất cả quyền chỉ huy khỏi tay bọn hắn, khiến cho mấy tên kia căn bản không cần hỏi mình mà chỉ nghe lệnh lập tức giải tán, uổng công trước kia đối xử tốt với bọn chúng như vậy! Thực con mẹ nó! Mà những tiểu đội trưởng khác có tâm tư thì một trận kinh hãi. Thiếu úy này thủ đoạn thực lợi hại! Đầu tiên chính mình phát quân lương, mặc dù đây là tiền do Đế quốc cấp, nhưng người phát tiền là hắn, ở thời đại này, người bình thường có thói quen là người nào phát tiền thì chỉ nghe người đó. Hơn nữa đặc biệt lợi hại chính là, hắn lại vài lần cố ý như vô tình nhắc đến quân hàm của mình, Thiếu úy, chính là sĩ quan cao nhất trong đại đội bây giờ, mặc dù là cai quản hậu cần, nhưng trong quân luật có quy định, khi chủ quan của biên đội không thể thi hành chức vụ, người có quân hàm cao nhất tự động có quyền quản lý biên đội, hiện tại hắn thống lĩnh một đại đội chính là danh chính ngôn thuận, trừ khi có sĩ quan khác quân hàm cao hơn hắn xuất hiện, nếu không ai cũng không làm gì được hắn. Tin rằng đây cũng chính là nguyên nhân mà đám tâm phúc của mình lại nghe lời hắn làm việc như thế. Khang Tư triệu tập những sĩ quan này, cũng không có thể hiện lại mấy cử chỉ thị uy, chỉ nói cho bọn họ cần tăng mạnh huấn luyện binh lính, hơn nữa hỏi một chút những vật tư mà đại đội thiếu, vốn có mấy sĩ quan định phát biểu một chút cảm tưởng của mình đối với Khang Tư, nhưng bị những người khác thao thao bất tuyệt nên đành quên đi, cuối cùng cũng theo mọi người kể rõ vật tư mà tổ đội của mình thiếu. Khang Tư sau khi ghi lại những thứ đó, liền để cho bọn họ rời đi. Sau khi nhìn một chút số lượng vật tư thiếu, Âu Khắc sầu khổ nói: - Đại quan, theo mấy sĩ quan này nói, cơ hồ cái gì cũng thiếu, cần hơn sáu trăm bộ quân phục và giày, hơn ba trăm bộ yên ngựa, móng ngựa, cần hơn một ngàn dây cung, còn cần ít nhất năm trăm bộ binh khí để đổi. Càng quan trọng là, hiện tại lương thực chỉ đủ dùng trong một tháng, theo hậu cần binh nói, trong vòng năm mươi dặm, căn bản không thể thu được bất cứ lương thực gì. Bây giờ chỉ chờ xem ngài có thể yêu cầu số vật tư này từ trên Huyện thành về hay không. Khang Tư đối với vấn đề này cũng rất đau đầu, nhìn một chút vật tư mà mình chuyển về vừa rồi, có thể từ Liên đội yêu cầu thêm nhiều vật tư nữa là chuyện nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Ngay lúc Khang Tư đang khổ não, năm Trưởng ngũ hậu cần nộp danh sách lên, Khang Tư đương nhiên là ném vấn đề này cho bọn hắn. Trưởng ngũ hậu cần cũng cười nói: - Đại quan, ngài đừng nghe mấy tiểu đội trưởng khai loạn, trừ lương thực ra, các vật tư khác yêu cầu cũng giảm nhiều, cái gì cần sáu trăm bộ quân phục và giày, kỳ thật chỉ có mười đến hai mươi người muốn thay đổi quân phục với giày thôi, mà ba trăm bộ yên ngựa và móng ngựa lại càng giả, mấy tháng nay không có bao nhiêu kỵ binh trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mấy thứ này còn chưa có tổn hại gì, dây cung vũ khí cũng đều như thế! Khang Tư sửng sốt một chút, sau đó vỗ mạnh bàn: - Đám gia hỏa này! Lại dám báo sai quân tình! Chứng kiến Khang Tư nổi giận, các trưởng ngũ đều rụt cổ lại, một trưởng ngũ lớn tuổi bạo gan nói: - Đại quan, cũng không thể trách bọn họ, dù sao tất cả mọi người lo sợ bị Liên đội hạn chế cấp vật tư mà chuẩn bị, ước gì có thể dự trữ được càng nhiều vật tư thì càng yên tâm. Nghe nói như thế, Khang Tư thở dài, lắc đầu nói: - Vậy lương thực thì giải quyết thế nào? - Hắc, cái này cũng không cần lo lắng, rất nhanh sẽ có thương nhân đến trấn chúng ta. Các Trưởng ngũ đều nở nụ cười, hơn nữa nụ cười cảm giác có chút dâm đãng. Khang Tư cau mày: - Thương nhân? Chẳng lẽ có thương nhân cố định đi qua nơi này sao? - Không phải thương nhân cố định, đám thương nhân này khứu giác rất linh mẫn, chúng ta mới lĩnh quân lương, không đến vài ngày, bọn họ sẽ theo mùi kim tiền mà tới nhà, đến lúc đó lương thực, ngựa, vũ khí, rượu ngon, phụ nữ, cái gì cũng có, không lôi hết quân lương của chúng ta, bọn họ sẽ không đi! Các trưởng ngũ vừa nói vừa nuốt nước miếng, vẻ mặt rất chờ mong. - Bọn họ là người phương nào? Khang Tư biết đám thương nhân cũng giống như khi ở quân doanh Khi Hồng Quốc, chuyên lấy quân nhân làm sinh ý, chỉ là quân doanh Khi Hồng Quốc có một chi quân đội cố định, không như đế quốc tùy thời có thể thay đổi. Bất quá bọn họ có thực sự linh thông tin tức như vậy? Hay là trong quân có người thông báo tin tức cho bọn họ? - Có từ tỉnh thành, quận phủ, Phi mục kỳ minh, còn có một ít thương nhân lớn mạnh của bản địa, dù sao chính là một tập thể hỗn hợp. Trưởng ngũ vội vàng đáp. - Phi mục kỳ minh cũng có? Không phải nói quan hệ giữa chúng ta với bọn họ đang khẩn trương sao? Chẳng lẽ có thể bán vũ khí cho bọn họ? Khang Tư tò mò hỏi. - Đại quan, Phi Mục Kỳ Minh cũng không phải một chỉnh thể, bình thường lúc đầu có ít nhất hơn trăm người tự lập mục kỳ của riêng mình, đừng thấy những mục kỳ đó đứng dưới cùng một cờ xí, bình thường trong nước bọn họ cũng không phải là đánh sống đánh chết thâu tóm lẫn nhau đó thôi. Cho nên chúng ta bên này mặc dù phong thanh khẩn trưởng, nhưng giỏi lắm là mấy mục kỳ sinh sống ở gần biên cảnh có dã tâm với lãnh thổ chúng ta, còn các mục kỳ ở nơi khác vẫn cùng chúng ta buôn bán như thường, nghe nói sinh ý mỗi lần thực hiện nơi chúng ta, tiền buôn bán thu được cũng đủ cho một mục kỳ bọn họ sinh hoạt đầy đủ trong một năm. Ngay cả vũ khí, bởi vì không có lệnh cấm, đương nhiên có thể bán cho họ. Khang Tư cũng không quá chú ý đến Phi Mục Kỳ Minh có thể mua vũ khí hay không, hắn để ý là chuyện khác: - Ngươi nói là, Phi Mục Kỳ Minh cũng không đoàn kết, bên trong bị chia rẽ? Cho dù xâm lấn, cũng chỉ là một vài mục kỳ? - Đúng vậy, cho nên các sĩ quan cấp trên nơi đây mới có thể không thèm để ý như vậy, bởi vì cho dù phát sinh chiến tranh, cho dù lãnh thổ chúng ta bị xâm chiếm, bọn họ cũng có thể dễ dàng đuổi bọn chúng ra khỏi lãnh thổ, chỉ đáng thương cho những binh lính biên cảnh như chúng ta thôi. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho thượng tầng đế quốc không hạn chế buôn bán vũ khí cho bọn họ. Trưởng ngũ cảm thán nói. Khang Tư lúc này mới thật sự rõ ràng tại sao các sĩ quan lại khinh tâm như vậy. Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là do mỏ vàng, nhưng một địch nhân bị phân tán như thế, tiến công sẽ không quy mô mới là nguyên nhân chính. Bất quá mặc dù trước kia Phi Mục Kỳ Minh là phân tán, nhưng có ai đảm bảo bọn họ bây giờ vẫn phân tán như trước? Quả nhiên như trưởng ngũ hậu cần nói, mới không đến vài ngày thời gian, một nhóm lớn người mặc trang phục dân du mục, dẫn theo hơn một ngàn con ngựa cùng với hơn mười xe hàng lớn đi tới Khố Long trấn. Đám người này cùng có chung ba đầu mục, theo tuổi phân biệt là Lão già, trung niên và thanh niên, là ba đầu mục của một mục kỳ thuộc Phi Mục Kỳ Minh. Bọn họ vừa đến, cũng nhu thuận đưa lên cống tặng cho Khang Tư một tuấn mã đã lắp sẵn một bộ yên ngựa xinh đẹp. Vốn Khang Tư không muốn thu nhận lễ vật, nhưng trưởng ngũ hậu cần lại nhắc nhở đây là tập tục, cũng là quy củ, nếu như chủ quan nơi đóng quân không nhận lễ vật, thương đoàn sẽ hiểu lầm là chủ quan không chào đón bọn họ, ngược lại sẽ đi địa phương khác, nghe nói thế, Khang Tư lập tức cười thu nhận lễ vật, hơn nữa lập tức đồng ý cho bọn họ tổ chức chợ phiên trong bảy ngày. Sau khi Khang Tư đồng ý yêu cầu của bọn họ, Tương Văn lập tức nhắc nhở hắn thể hiện ra là phi thường thích lễ vật bọn họ cống tặng, Khang Tư chỉ có thể bất đắc dĩ trở mình lên ngựa giục ngựa phi như điên. Đưa mắt nhìn Khang Tư đi xa, trung niên đầu mục thấp giọng nói: - Kỹ thuật lên ngựa, quất ngựa tuyệt đối cao siêu, có thể so sánh được với nài ngựa đứng đầu nước ta. Thanh niên đầu mục có chút không phục: - Tên đó lợi hại như vậy? Chỉ là một Thiếu úy mà thôi. Trung niên đầu mục cười cười nói: - Ngươi cần phải cẩn thận nghiên cứu quân chế của Áo Đặc Mạn đế quốc mới được. Quân hàm Thiếu úy này, phải trên tiền tuyến một mình giết chết mười địch nhân mới được thăng chức. Không nên coi thường những sĩ quan của Áo Đặc Mạn đế quốc đi lên từ tầng dưới cùng, bọn họ không có chỗ dựa, đều dựa vào đao kiếm cùng nghị lực của mình mà đi lên. Thanh niên đầu mục vẫn có chút không phục nói: - Ta vẫn không tin hắn có thể so sánh với nài ngựa đứng đầu nước ta. Lúc này lão già đầu mục mở miệng nói: - Thuật cưỡi ngựa của Thiếu úy vừa rồi là từ trên chiến trường luyện tập mà thành, nài ngựa đứng đầu của nước ta miễn cưỡng có thể chống lại hắn. Nghe nói thế, hai người đầu mục trung niên và thanh niên vẻ mặt đều khiếp sợ. - Vậy, có cần dựa theo tục lệ cống tặng hắn mỹ nữ bồi tiếp hắn cho đến khi chợ phiên chấm dứt không? Trung niên đầu mục cung kính hỏi. Thanh niên đầu mục ánh mắt kịch liệt xen vào nói: - Ta phản đối! Đó là sỉ nhục đối với dũng sĩ chúng ta, dũng sĩ thảo nguyên chúng ta, không có thói quen đưa phụ nữ đi hầu hạ người, phải biết rằng chúng ta ngay cả kiếm tiến bằng thanh lâu cũng chưa từng bố trí, tại sao phải đưa phụ nữ cho Thiếu úy kia hưởng? Trung niên đầu mục muốn nói cái gì, nhưng lão già đầu mục đã lắc đầu nói: - Không cần, ta nghĩ hắn không có hứng thú với việc chúng ta tặng nữ nhân. Trung niên đầu mục lập tức vẻ mặt chợt hiểu nói: - Gã sai vặt bên cạnh hắn là trang phục nữ nhân? Khó trách xinh đẹp như thế. Mà thanh niên đầu mục thì lập tức gật đầu đồng ý, hơn nữa vẻ mặt như là hồi tưởng. Cũng khó trách bọn hắn lại nhìn lầm, bởi vì mấy ngày nay Tương Văn cố ý tìm mấy bộ quân phục cao cổ, che đi cái cổ của mình, hắn làm như vậy, chủ yếu là sợ mình đi theo bên cạnh Khang Tư, mỗi khi bị người khác nhìn thấy, những người đó đầu tiên là đánh giá mình, sau đó dùng ánh mắt quái dị nhìn Khang Tư. Để tránh cho xuất hiện vấn đề khó xử, Tương Văn tình nguyện bị nhiều người hiểu lầm là nữ, đến nỗi sau khi chân tướng sự việc này bị tiết lộ, sẽ đưa đến nghị luận như thế nào, cũng không nằm trong vòng lo lắng của Tương Văn. Lão già đầu mục lần nữa lắc đầu nói: - Các ngươi có để ý ánh mắt gã sai vặt không, cảm giác chỉ có nô bộc trung thành với chủ nhân mới có như vậy không? Gã sai vặt đó có thể là được hắn cứu, trừ quan hệ chủ tớ ra, cũng không có quan hệ gì khác, nếu một người tùy thời cũng có thể để một mỹ nữ bên cạnh như vậy, những phụ nữ khác càng không cần phải nói. - Hắc, cũng không biết hắn có phải thiên bản (Hoạn ấy) hay không. Thanh niên đầu mục ác ý đoán. Trung niên đầu mục không nghĩ đến mức như vậy, lập tức chuyển đề tài nói: - Đúng rồi, nếu như bọn họ mua chiến mã, chúng ta có bán hay không? - Bán, bây giờ còn chưa tới thời gian, hơn nữa chúng ta cần một lượng lớn tiền để mua sắm vũ khí cùng lương thực, chiến mã chúng ta có rất nhiều, như thế nào lại không bán? Lão già đầu mục nói, trung niên đầu mục gật đầu thụ giáo. Mà thanh niên đầu mục thì lại cảm thán: - Thật sự đáng tiếc, chúng ta không có cao thủ đánh bạc, nếu không có thể mở sòng bạc thu về số tiền lớn rồi. Lão già đầu mục cười nói: - Sòng bạc cần rất nhiều ám môn cùng kỹ xảo, nếu không cũng không đến lượt ngươi nói, những chuyện đó dân du mục chúng ta học không nổi. Nhưng cũng không nên vọng tưởng một bước lên trời, kiên định thực hiện từng bước chắc chắn từ dưới cơ sở đi lên, so với cái gì cũng muốn đạt được, thì tốt nhất là làm cho tốt chuyện của mình đi. Nghe nói như thế, hai đầu mục trung niên và thanh niên đều cung kính gật đầu kêu " Rõ!". Sau khi Khang Tư giục ngựa trở về, lập tức phái Âu Khắc đi thương thảo với ba đầu mục về việc mua sắm chiến mã. Phi Mục Kỳ Minh quốc là một quốc gia thảo nguyên, nghề chăn nuôi gia súc phi thường phát triển, bất quá lương thực không phải là sở trường của bọn họ, cho nên chỉ có thể mua chiến mã của họ mà thôi. Khang Tư không có chú ý mình tự tiện quyết định sử dụng tiền quỹ của đại đội, hơn nữa tự tiện mở rộng số lượng kỵ binh, kỳ thật chính là vượt quá quyền hạn. Chẳng qua hắn không biết, cũng không ai phản đối, càng không có người nào nhắc nhở hắn, cho nên Âu Khắc với mệnh lệnh của Khang Tư là quy tắc nên lập tức hành động. Sau một phen cò kè mặc cả, thỏa thuận mỗi con giá mười kim tệ, Âu Khắc liền gấp rút quay lại hỏi Khang Tư số lượng cần mua. - Mười kim tệ một con? Tiện nghi như vậy? Khang Tư mặc dù không hiểu giá cả thị trường, nhưng cũng biết với lương tháng Thiếu úy của mình có thể mua hai con rưỡi, như vậy thật sự quá tiện nghi. - Phi Mục Kỳ Minh là một quốc gia thảo nguyên, ngựa có số lượng rất nhiều, một đồ vật nào đó mà nhiều quá sẽ không đáng giá, cho nên mười kim tệ xem như là hợp lý, nếu như không hợp lý, bọn họ cũng không có đồng ý hạ từ mười lăm kim tệ xuống. Âu Khắc có chút tự hào nói. - Chúng ta hiện tại còn bao nhiêu tiền? - Bởi vì ngân tệ và đồng tệ đều phát cho binh lính, chúng ta bây giờ có chừng bốn ngàn kim tệ. - Ừ, mua của họ hai trăm con là được, còn lại để mua lương thực. Ngay lúc Âu Khắc chuẩn bị tuân lệnh đi thực hiện, Tương Văn xen vào nói: - Đại quan, Uy Kiệt mới vừa rồi chạy tới nói, binh lính chúng ta cũng không có tiêu xài trong phiên chợ của Phi Mục Kỳ Minh, ngược lại cẩn thận giữ tiền, nghe nói binh sĩ biết phiên chợ Phi Mục Kỳ Minh không có gì vui để chơi, cho nên giữ tiền lại đợi thương đoàn trong nước tới. - Ừ? Khang Tư không biết Tương Văn nói điều này có ý gì, nhưng là biết không có việc gì cũng không vô cớ nói chuyện đó, không khỏi cẩn thận suy nghĩ một chút. Vừa nghĩ đến cử động của Phi Mục Kỳ Minh liền hiểu rõ, Khang Tư đột nhiên nói: - Phi Mục Kỳ Minh biết rõ không thể kiếm được tiền từ trên người binh lính, nhưng lại vẫn yêu cầu mở phiên chợ bảy ngày, hiển nhiên là muốn bán ngựa cho các thương đoàn trong nước! Có phải như vậy không? Tương Văn cười nói: - Phải, Đại quan anh minh, cho nên thuộc hạ nghĩ rằng, chúng ta có thể lấy hết tiền chúng ta có, mua hết chiến mã tốt của Phi Mục Kỳ Minh mang đến, sau đó lấy giá quốc nội trực tiếp trao đổi với thương đoàn trong nước lấy lương thực và vũ khí, giá cả chênh lệch trung gian cũng rất cao, như vậy không phải kiếm được một khoản lợi nhuận sao? Âu Khắc có chút lo lắng nói: - Thương đoàn trong nước có thể không đồng ý giá cả chênh lệch mà không giao dịch không? Tương Văn mỉm cười nói: - Âu Khắc đại thúc yên tâm, bọn họ buôn bán ở nơi này, chúng ta đóng quân ở nơi này, làm sao cũng phải nể mặt mũi chúng ta, cùng lắm thì giảm giá một chút là được. Suy nghĩ một chút, Khang Tư nói: - Tốt! Làm như vậy đi. Âu Khắc ngươi đi tìm vài kỵ binh am hiểu về ngựa một chút rồi đi chọn ngựa, chọn những con tốt nhất mua lại. - Rõ. Âu Khắc lập tức chạy như điên ra ngoài, có thể chỉ huy quân nhân, nhiều uy phong a, trước kia ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Bởi vì phiên chợ của Phi Mục Kỳ Minh ngoại trừ đấu vật, đua ngựa ra không còn trò gì vui đùa khác, rất nhiều binh lính nhàm chán, nghe được Âu Khắc truyền lệnh, cơ hồ không phải cũng tự xưng là chuyên gia chạy đến chuồng ngựa của Phi Mục Kỳ Minh mà chọn lựa. Dưới trợ giúp của nhiều chuyên gia như vậy, cũng trong tranh cãi của các chuyên gia, chọn ra được bốn trăm con ngựa tốt nhất trong số Phi Mục Kỳ Minh mang đến. Thanh niên đầu mục có chút do dự nói với lão già đầu mục: - Những chiến mã tốt chúng ta mang đến đều bị họ chọn đi, hơn nữa số lượng lại nhiều như vậy, số ngựa còn lại không thể khiến cho thương đoàn tới sau hài lòng. Trung niên đầu mục đột nhiên giậm chân nói: - Không nghĩ tới một đại đội lại có nhiều tài chính như vậy, hơn nữa Thiếu úy cai quản hậu cần này lại lớn mật như vậy, tưởng rằng hắn nhiều nhất chỉ mua chừng một trăm con, không nghĩ tới là bốn trăm con! Bằng một phần ba số chúng ta mang tới. Lão già đầu mục cười nói: - Nơi này hắn lớn nhất, có cái gì mà dám hay không dám? Rồi chỉ Thanh niên đầu mục: - Ngươi lập tức dẫn người đi tới mục kỳ gần đây nhất, mượn ngựa của bọn họ, càng nhiều càng tốt, nếu đi nhanh về nhanh, trong thời gian bốn ngày là có thể trở lại, khi đó phiên chợ còn tới ba ngày nữa. - Rõ! Thanh niên đầu mục cũng không nói nhiều, trực tiếp dẫn người rời đi. Nếu có người nghe được vật tư trọng yếu nhất trên thảo nguyên, lại có thể tùy ý cho mượn, tin rằng đối với lời đồn Phi Mục Kỳ Minh bị chia rẽ, sẽ cảm thấy hoài nghi sâu sắc. Ngày thứ hai, hai thương đoàn trong nước đi tới, một đoàn dẫn theo hơn ba trăm xe ngựa, một đoàn thì hơn năm mươi xe ngựa, mà cổ quái chính là, nhân số của cả hai đoàn là tương đương nhau, đều vượt qua năm trăm người. Cảnh vệ cũng không có buông lỏng cảnh giác, sau khi kiểm tra liền báo cáo với Khang Tư, ba trăm xe vận chuyển chính là lương thực, năm mươi xe vận chuyển chính là vũ khí, trừ số đó ra không có hàng hóa khác. Nghe thế, Khang Tư không khỏi âm thầm nói nhỏ: - Chẳng lẽ bọn họ có ước định cùng nhau? Mà sau khi bọn họ đưa ra yêu cầu tham gia chợ phiên, Khang Tư lập tức xác nhận những thương đoàn đó có quan hệ mật thiết với nhau. Hai thương đoàn này, mang tới vũ khí trao tặng là mười thanh đao được chế tạo thập phần tinh xảo, so với khảm đao mà quân chế cấp cho Khang Tư còn muốn tốt hơn, mà tặng lương thực là một trăm túi trăm cân tinh lương đều cống tặng cho Khang Tư. Tương Văn vốn vẫn đợi bên người Khang Tư lập tức đụng nhẹ Khang Tư, Khang Tư hiểu liền cứ theo kế hoạch mà thi hành. Lần đầu tiên làm loại việc như vậy, Khang Tư vốn là một người gặp chuyện cũng rất bình tĩnh, không khỏi cảm thấy có chút không yên tâm, dù sao chuyện tiếp theo chính là liên quan đến quân lương a. Chứng kiến Khang Tư trầm ngâm không nói lời nào, hai đầu mục thương đoàn vẻ mặt khôn khéo, không khỏi nhìn thoáng qua đối phương, sau khi gật đầu với nhau, đầu mục thương đoàn vũ khí mới đi ra, chỉ thấy là một tên dường như hơi thon thả, sau khi hành lễ nói: - Không biết Trưởng quan gặp phải khó khăn gì? Có thể nói cho hai người tại hạ chia xẻ cùng đại quan không, có lẽ có biện pháp giải quyết? Hai người tại hạ giao du coi như rộng rãi, chính Sư đoàn trưởng tỉnh thành cũng có chút giao tình. Nghe nói như thế, Tương Văn lập tức nhíu mày lại, hơn nữa hung hăng trừng mắt nhin bọn họ vài lần. Hai tên này lại dám uy hiếp Đại quan của mình, thật là ghê tởm! Bất quá Tương Văn không nghĩ tới bộ dáng cau mày của hắn, lập tức làm cho hai đầu mục này lập tức nuốt nuốt nước miếng, sau đó dùng ánh mắt quái dị đánh giá Khang Tư, rồi liếc mắt thoáng nhìn nhau. Không nghĩ tới Thiếu úy này thật đúng là lớn mật, lại để thị nữ giả thành nam nhân mang theo bên người? Mẹ kiếp, môn lộ còn cao hơn so với mình! Xem ra sẽ bị hắn chém một đao rồi! Cuối cùng trong mắt cũng xuất hiện thần thái sầu khổ bất đắc dĩ. Khang Tư cũng không thèm để ý mùi vị uy hiếp trong lời nói của thương nhân, ngược lại cau mày nói: - Ôi, thành thật mà nói, ta dùng tất cả tài chính vốn có của đại đội, mua bốn trăm chiến mã từ trong tay Phi Mục Kỳ Minh, bây giờ chúng ta thiếu lương thực, binh khí, mà vật tư tiếp viện của liên đội lại mới phát không lâu, căn bản không muốn đề nghị cấp trên phát tiếp, cho nên muốn dùng hai trăm con ngựa trao đổi với các ngươi lấy lương thực và vũ khí. Nếu như không trao đổi được, vậy đại đội này chống đỡ không được bao lâu nữa rồi. Những lời này là do Tương Văn cùng Âu Khắc sau khi cẩn thận tính toán mới nói cho Khang Tư, vừa có lời thật, vừa có uy hiếp, thương đoàn hẳn là sẽ đi vào khuôn khổ. Đầu mục thương đoàn vừa nãy nói uy hiếp chỉ là nói một chút mà thôi, bởi vì cống tặng chút chuyện tốt cho chủ quan đóng quân tại địa phương, đã là quy củ hình thành trăm năm rồi. Nếu như muốn dựa vào quyền thế gì đó để không phải cống tặng mà mở hàng thuận lợi, là hoàn toàn không có khả năng, ngay cả đại quý tộc ra mặt tìm Nguyên soái đại nhân, thì Nguyên soái đại nhân cũng không đồng ý. Bởi vì sĩ quan từ tầng dưới chót đi lên, đều trải qua những chuyện đạt được chỗ tốt như vậy, không có bất cứ một sĩ quan nào lại đi phá vỡ tập tục này. Đương nhiên, nếu điều kiện mà thái quá, song phương sẽ tiếp tục bình tĩnh thảo luận để đưa ra điều kiện có thể chấp nhận, nếu không thương đoàn rời đi, chứ không có lựa chọn thứ ba. Từng có thương đoàn bởi vì bất mãn một chủ quan nơi đóng quân quá mức tham lam, dùng quan hệ tìm cách đuổi hắn đi, kết quả tất cả đầu mục nơi đóng quân đều cự tuyệt thương đoàn này, mà vị quan lớn kia bị người khác nghi vấn, hơn nữa cũng rất nhanh bị mất chức. Đương nhiên, chủ quan đóng quân cũng không phải kẻ đần, rõ ràng là quan hệ con gà quả trứng, nên không dại dùng công phu sư tử ngoạm, đạt được chỗ tốt nhất định nào đó là được rồi. Có tập tục này, cho nên đầu mục thương đoàn sau khi suy nghĩ một chút liền nói ra giá cả, vũ khí chính là một chiến mã đổi lấy năm thanh đao, cam đoan so với quân chế thực sự tốt hơn. Lương thực thì một chiến mã đổi lấy năm mươi túi tinh lương, cam đoan không có gạo mốc. Đương nhiên mỗi loại đều đổi một trăm con. Đến lúc có giá cả hồi đáp, Âu Khắc lập tức tính toán so với giá ngựa trong nước cũng mua được số lượng đồ vật như vậy không sai biệt lắm, liền hướng Khang Tư gật đầu, mà Khang Tư cũng nhanh chóng đồng ý yêu cầu của bọn họ. Khang Tư vốn tưởng rằng tới ba thương đoàn rồi sẽ không còn thương đoàn khác tới, lại không nghĩ được theo sát phía sau hai thương đoàn kia, lại tới hai thương đoàn nữa. Một đoàn phía trước có năm mươi xe ngựa, thương đoàn này không cần nhìn, chỉ cần ngửi được mùi thơm cùng nghe được những tiếng nũng nịu nhỏ nhẹ kia, liền biết đây là thương đoàn thanh lâu và sòng bạc. Còn thương đoàn đi sau số xe ngựa lại là khổng lồ, vượt qua sáu trăm xe! Lúc Khang Tư nhận được tin, tổng số xe ngựa các thương đoàn đến trấn Khố Long cũng khiến cho choáng váng. Một đại đội của hắn tổng cộng có bao nhiêu người chứ? Sáu trăm người! Vậy mà hiện tại nơi này lại tập trung hơn một ngàn xe ngựa! Cơ hồ một người hai xe, chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng đám binh lính này có đến ngàn kim tệ để tiêu xài? Cũng không sợ ngay cả lộ phí buôn bán cũng không thu lại được? Sau khi chấn kinh, Khang Tư mới biết được thương đoàn có số xe ngựa khổng lồ kia là thương đoàn đầu bếp, mang theo lượng lớn gà, vịt, trâu, dê, heo cùng một số loại gia cầm nuôi khác, còn có lượng lớn xe ngựa chở rau dưa tươi mới có mui che, còn có mấy trăm bình rượu ngon, càng không ít nguyên bộ phòng bếp và công cụ nấu ăn. Cho nên thương đoàn đầu bếp này số lượng xe ngựa mặc dù lớn, nhưng tính giá trị hàng hóa, còn không bằng một nửa so với thương đoàn vũ khí có năm mươi xe ngựa. Đầu tiên là đầu mục thương đoàn thanh lâu gặp mặt Khang Tư, vốn định cống tặng mỹ nữ, nhưng sau khi chứng kiến bộ dáng Tương Văn, lập tức thay đổi chủ ý, trực tiếp tặng một trăm kim tệ. Khang Tư đối với thương đoàn này không có yêu cầu gì, trực tiếp nhận tiền, gật đầu đồng ý cho xong việc. Mà đầu mục thương đoàn đầu bếp kia thì không có biếu tặng vật gì cho Khang Tư, chỉ làm một bữa cơm tại chỗ mời Khang Tư. Sau khi ăn xong, Khang Tư không nói hai lời, đồng ý yêu cầu của bọn họ là được nhóm lửa bán đồ ăn trong sáu ngày. Khang Tư không có chú ý tới, Tương Văn cùng hưởng thụ chiêu đãi của thương đoàn đầu bếp, lúc chứng kiến tài nghệ đầu bếp hai mắt đã tỏa sáng. Thương đoàn thanh lâu cùng thương đoàn đầu bếp là nhóm thương đoàn cuối cùng tới phiên chợ này, đám binh lính vốn chờ đợi từ rất lâu, lập tức tiêu xài quân lương vào mỹ thực, rượu ngon, mỹ nữ, đánh bạc mấy chuyện vui sướng này. Còn phần hai thương đoàn lương thực, vũ khí sau khi trao đổi hàng hóa với Khang Tư, lập tức tìm được đội Phi Mục Kỳ Minh bàn bạc thủ tục trao đổi vật tư. Trong lúc bọn họ giao dịch Khang Tư không biết, chỉ biết là đến lúc còn ba ngày nữa sẽ chấm dứt phiên chợ, tên thanh niên đầu mục mang tới mấy ngàn con tuấn mã, đám tuấn mã này thậm trí so với số Khang Tư đã mua còn tốt hơn, không khỏi làm cho Âu Khắc một trung niên chững chạc cũng mở miệng mắng to. Phi Mục Kỳ Minh cực độ giảo hoạt! Khang Tư đi dạo phiên chợ một chút, hắn phát hiện, thương đoàn thanh lâu và thương đoàn đầu bếp là đông đảo nhất, binh lính không cần nhắc tới, ngay cả thành viên của các thương đoàn khác cũng đều tụ tập chỗ này, thậm chí cư dân bản địa lâu nay vốn đã không thấy tăm hơi, cũng chạy về rất nhiều. Mà Khang Tư cũng phát hiện, trong mấy ngày này cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng năm người thân vệ đâu, không biết đang làm cái gì. Lôi Đặc, Lôi Khải hai huynh đệ này đi tới thương đoàn Phi Mục Kỳ Minh cùng người ta đấu vật, hơn nữa còn học thuật cưỡi ngựa, Âu Khắc ở trong thương đoàn lương thực và thương đoàn vũ khí, tìm trăm phương ngàn kế hỏi thăm phương pháp làm ra tiền, còn Uy Kiệt thì đi dạo chung quanh tửu quán, thanh lâu, hơn nữa cũng rất nhanh tham gia nhiệt náo cùng đám binh lính này, còn phần Tương Văn cái tên càng ngày càng lộ rõ nữ tính này, lại đang ở thương đoàn đầu bếp theo học nấu ăn. Rõ ràng bọn hắn cũng đang muốn nhanh chóng nâng cao sở trường của mình, Khang Tư không khỏi phi thường hài lòng đối với năm thân vệ này, thậm trí nổi lên ý nghĩ chờ quân hàm mình thăng lên, sau khi số lượng thân vệ được tăng lên, tiếp tục chiêu mộ quan nô làm thân vệ. Trước khi phiên chợ chấm dứt một ngày, Tương Văn đột nhiên mang theo một bộ đồ nấu ăn trở về, Khang Tư không rõ ràng lắm xảy ra chuyện gì, đến lúc chuẩn bị ăn cơm, Tương Văn mang lên một bàn thức ăn toàn bộ mỹ thực đang tỏa mùi thơm. Ăn một miếng, Khang Tư không khỏi kinh ngạc nói: - Ngươi làm? Lại có thể so với đầu bếp hôm trước làm còn ngon hơn, mới mấy ngày công phu đã siêu hơn bọn họ, ngươi thật lợi hại! Tương Văn vốn đang khẩn trương nhìn Khang Tư, lập tức lộ vẻ mặt hạnh phúc. Khang Tư cũng không có để bộ dáng mê người của Tương Văn vào trong mắt, ngược lại vừa ăn vừa nghĩ, chỉ chăm chú ăn cho đến lúc ăn xong, Khang Tư đột nhiên vỗ mạnh bàn, đứng lên hơ quyền hô: - Hay là thế này! Tương Văn, ngươi tìm đầu mục thương đoàn đầu bếp đến đây, ta muốn cùng bọn họ làm một giao dịch. Tương Văn vốn đang bị hù dọa giật mình, lập tức ổn định tâm tình, cũng không hỏi nhiều, lập tức xoay người đi. Chỉ chốc lát sau, một đại thúc vẻ mặt mập mạp vui vẻ đi đến. - Không biết khi phiên chợ kết thúc, tài liệu của các ngươi còn lại bao nhiêu? Khang Tư đột nhiên không đầu không đuôi hỏi. - Lần này mang tới hơi nhiều, bây giờ chỉ còn lại một ngày, khẳng định còn lại rất nhiều. Đầu mục thương đoàn đầu bếp cau mày nói đến đây, đột nhiên nhãn tình sáng lên, vội vàng kích động hỏi: - Đại quan, ngài muốn mua tài liệu còn lại của tại hạ sao? Nếu quả thực như vậy, chúng ta có thể tặng ngài tất cả phụ gia còn lại, còn có thể tặng ngài vài bộ dụng cụ. Khang Tư gật đầu nói: - Không sai, ta muốn mua tất cả tài liệu, phụ gia, dụng cụ, đồ ăn còn lại của ngươi sau khi phiên chợ kết thúc. Tương Văn vốn tưởng rằng Khang Tư là vì mình mới muốn mua tài liệu, nghe thế rõ ràng là vì đại đội, không khỏi không có ý tứ mà mặt đỏ lên. - Ha ha, không thành vấn đề, những thứ đó cũng có thể cho ngài, càng giúp chúng ta quần áo nhẹ nhàng trở về, bất quá giá cả, phải đợi phiên chợ chấm dứt mới có thể tính toán được. Đầu mục thương đoàn đầu bếp vội vàng nói. Khang Tư lắc đầu nói: - Ta không có tiền, ta chỉ có thể sử dụng chiến mã tốt để đổi, thế nào? Đồng ý không? Đầu mục thương đoàn đầu bếp suy nghĩ một chút, cho rằng chiến mã mang về sang tay một lần cũng chính là tiền, lập tức sảng khoái gật đầu: - Đồng ý, đến lúc đó tính toán lại giá trị một chút xem có thể đổi được bao nhiêu. Phiên chợ rất nhanh liền kết thúc, Phi Mục Kỳ Minh mang theo một lượng lớn vũ khí và lương thực về nước, còn thương đoàn vũ khí và thương đoàn lương thực thì đổi thành mục dân, chăn dắt mấy ngàn con ngựa rời đi. Thương đoàn thanh lâu đến như thế nào thì rời đi như thế, bất quá trong xe phát ra tiếng cười vui vẻ, khiến cho mọi người biết rõ bọn họ buôn bán no rồi. Kim tệ lưu thông trên phiên chợ lần này, quá nửa đều chui vào trong túi tiền thương đoàn bọn họ. Còn thương đoàn đầu bếp trở về là nhẹ nhàng nhất, trừ những chiếc xe trống rỗng ra, thêm hơn một trăm chiến mã tốt. Trăm chiến mã này là dùng gần năm mươi đầu thịt trâu, trên trăm đầu thịt heo, gần ba trăm đầu dê, gần cả ngàn con gà vịt ngan còn sống, còn có dụng cụ nấu ăn, đồ ăn, phụ gia để trao đổi. Đương nhiên, bọn họ cũng thu về một mùa thu hoạch, phiên chợ lần này trừ khoản kim tệ bị thương đoàn thanh lâu cướp đi, cơ hồ số còn lại cũng đều vào túi tiền bọn họ.