Cô Độc Chiến Thần

Chương 145 : Toàn thắng lớn

Mà đám thân vệ tâm thần so ra kiên định hơn lập tức rống to cử đao vọt lại đây, nhưng vòng quanh thi thể Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ và chiến mã qua lại mấy vòng cũng không phát hiện được chút vấn đề gì, tất cả thân vệ xung quanh đều sững sờ, hoàn toàn không có bóng dáng thích khách, nhìn cảnh ấy cho dù là thân vệ có tâm thần cứng rắn như đá tảng cũng không kìm nổi ớn lạnh cả người. - Ác ma! Đại nhân bị ác ma giết chết rồi! Đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, chẳng những thức tỉnh đám thân vệ, cũng khiến tin tức Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ bị giết chết rất nhanh truyền đi khắp toàn quân. Đám thân vệ đưa mắt nhìn nhau, trên mặt ai nấy đều tái xám. “Chủ tướng bỏ mình, toàn thể thân vệ xử quyết.” Quân quy này tuy rằng là quân đế quốc đặt ra, nhưng gần như tất cả các thế lực đều sử dụng quân quy đó, vì thế đám thân vệ đều biết vận mệnh của mình sẽ thế nào. Gần như chỉ trong nháy mắt, thân vệ liền chia ra hai bộ phận, một phần quay đầu ra sau bỏ chạy thoát thân, bộ phận kia thì gầm rú phóng lên tuyến trước. Mà các sĩ quan còn lại thì toàn thể động tác thống nhất, rút đao giục ngựa hò hét cổ vũ binh sĩ xông lên tuyến trước. Bọn họ cũng không phải kẻ ngu ngốc, tình hình chiến đấu đã sớm nghiêng về quân địch, chính mình xông lên chính là đi chịu chết. Nhưng cũng không có cách nào khác, nếu chủ tướng còn sống, có thể dồn mọi trách nhiệm chiến bại cho hắn, bản thân mình chỉ là cấp nhỏ phía dưới không có trách nhiệm gì nhiều. Nhưng hiện tại chủ tướng bị ám sát, hơn nữa chủ tướng còn là người của gia tộc Khải Lỗ Sĩ, đám người mình là người ngoài gia tộc khẳng định sẽ là mục tiêu bị giận cá chém thớt. Nếu đã như vậy, còn không bằng chết trận đương trường đi. Chạy trốn ư? Người nhà của mình đều ở dưới sự giám sát chặt chẽ của nhà Khải Lỗ Sĩ. Bản thân mình chết trận oanh liệt chẳng những sẽ không liên lụy tới người nhà, thậm chí còn có thể được nhiều đãi ngộ tốt. Nếu chạy trốn khẳng định người nhà của mình sẽ bị tận diệt. Hành động của đám thân vệ và sĩ quan lập tức chứng thật tin tức chủ soái đã bị người giết chết. Tin tức này truyền lan so với tốc độ vừa rồi nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Khang Tư bên này, khi nhìn thấy bên quân địch xuất hiện cảnh xôn xao hỗn loạn, bất thình lình một gã mật vệ hiện ra hai tay cầm một cái đầu lâu, quỳ một gối xuống trước mặt Khang Tư. - Chủ thượng! Đây là thủ cấp của chủ soái quân địch. Khang Tư nhìn thoáng qua cái thủ cấp kia trên mặt vẫn còn duy trì vẻ mơ hồ kinh ngạc, hắn gật gật đầu nói: - Tốt lắm! Thật khó cho các ngươi có thể trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành nhiệm vụ. Theo thường lệ ghi công ngoài ra cộng thêm phần thưởng gấp đôi. Hệ thống mật vệ được Tương Văn chỉnh đốn, đã hoàn toàn chính quy hóa, các loại chế độ đều được thực thi đầy đủ, mà chế độ công huân chính là thời gian hoàn thành sớm nhất. Các mật vệ sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ tự động nhận được khen thưởng, căn bản không cần Khang Tư phí nhiều tâm tư lo lắng. Đương nhiên, có thể được Khang Tư tự mình ngợi khen đều là công lớn khó lường, cho nên đám mật vệ mới khát vọng có thể xuất hiện hiến công ở trước mặt Khang Tư. Nếu công lao lớn, chủ thượng cao hưng tùy thời có thể nhận được thêm phần thưởng ngoài quy định đấy. - Tạ ơn chủ thượng hậu thưởng. Thanh âm gã mật vệ không nghe ra cảm xúc gì, nhưng ánh mắt lại để lộ ra vẻ vui mừng, sau khi hắn giao thủ cấp cho nội vệ toàn thân theo thường lệ biến mất một cách thần bí. Khang Tư cười cười. - Xem ra năng lực của mật vệ cao siêu hơn rất nhiều rồi. - Đại nhân! Đúng ra mỗi lần ngài chiến đấu cùng thích khách mật vệ bất tử kia bọn họ đều quan sát, sau khi trở về lại âm thầm nghiền ngẫm luyện tập, cho dù là kẻ ngu ngốc, thời gian dài như vậy cũng có thể học lóm một hai chiêu. Tương Văn nói đến đây, không khỏi nhắc nhở nói: - Đại nhân! Có thể phát động toàn diện công kích chưa? Khang Tư nhìn thấy quân địch hỗn loạn kia lấy tướng kỳ làm trung tâm đang lan rộng khắp chiến trường, hắn gật gật đầu, phất tay ra hiệu, tiếng kèn lệnh vang lên, quân kỳ Thượng tá Khang Tư đột nhiên lay động vài cái, sau đó chỉ tới trước trận, theo sát phía sau Khang Tư áp trận tiến lên tiền tuyến. Nghe tiếng kèn phát lệnh tiến công, binh sĩ Lôi gia lập tức hưng phấn tiến lên. Tiếng kèn này vang lên chứng tỏ quân mình đang chiếm ưu thế tuyệt đối, hiện tại là thời cơ tốt nhất để tăng thêm chiến quả, vừa quay đầu nhìn lại phát hiện tướng kỳ của chủ soái không ngờ cũng đang tiến nhanh về phía trước! Một màn này chứng tỏ chủ công đã gia nhập vào chiến tuyến. Trời ạ! Rốt cục đã xuất hiện thời cơ tốt nhất để thể hiện công huân ở trước mặt chủ công! Mọi người không khỏi lập tức rống kêu một tiếng, dũng mãnh đến nỗi như điên cuồng xung phong đánh giết quân địch. Vốn trận tuyến bên Khải Lỗ Sĩ quân số thì ít lực thì không đủ đã lộ rõ có phần hơi tán loạn. Dưới hai yếu tố trọng điểm chủ soái bỏ mình và quân địch điên cuồng công kích, trận tuyến quân Khải Lỗ Sĩ cũng không cách nào duy trì được nữa, lập tức ầm một tiếng hoàn toàn tan vỡ. Tất cả quân Khải Lỗ Sĩ đều ào ào bỏ chạy tứ tán, tuy nhiên quân Khải Lỗ Sĩ liều chiến xung phong một đoạn thời gian, khí lực đều rất nhanh cạn kiệt, hơn nữa đa số đều là bộ binh, căn bản chạy không được xa, có thể nói vận mệnh chúng đã được quyết định rồi. Về phần đội kỵ binh quân Khải Lỗ Sĩ mới vừa giao chiến cùng đội lục chiến, khi biết được tin chủ tướng bỏ mình, hơn nữa nhìn thấy tình huống trận tuyến vỡ tan, đột nhiên đều bốc lên một ý niệm trong đầu: bọn họ là binh chủng mũi nhọn, cho dù chiến bại, binh sĩ cũng sẽ không bị xử phạt gì nhiều, thậm chí để trấn an lòng người, ngược lại không chừng còn được khen thưởng nữa đây. Về phần sĩ quan? Bọn họ bỏ chạy về chỉ có đường chết, nhưng nếu mang về an toàn đội kỵ binh khó xây dựng này, nhiều lắm là chỉ bị răn dạy một chút, thậm chí vì để duy trì binh chủng mũi nhọn, ngược lại có khi sẽ được tưởng thưởng. Cho nên thời điểm hiện tại không cần lo lắng giết địch hay báo thù, mà an toàn rút về căn cứ mới là chính sự. Các sĩ quan kỵ binh Khải Lỗ Sĩ lóe lên những ý niệm này trong đầu, lập tức mặc kệ kỵ binh Khang Tư đang tới gần, cũng không quản đội lục chiến đang liều mạng quấn chân mình, trực tiếp hét lớn một tiếng: - Toàn quân rút lui lại! Xong quay đầu bỏ chạy. Đám kỵ binh cũng không chậm, sĩ quan vừa làm ra động tác, bọn họ liền theo sát phía sau, xem ra trong đầu bọn họ cũng xuất hiện ý niệm giống như các sĩ quan. Nhìn thấy kỵ binh địch bỏ chạy, toàn quân đội lục chiến không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bộ binh chiến đấu với kỵ binh, đúng là liều mạng không biết sống chết là gì. Nhưng kỵ binh Khang Tư thì không vui, chúng ta vừa mới đến các ngươi liền chạy? Không nể tình chút nào? Viên sĩ quan kỵ binh lộ vẻ mặt dữ tợn nói: - Nông binh chính là nông binh! Mỗi người chỉ có một con ngựa không ngờ cũng dám lập đội kỵ binh! Đuổi theo đi! Cướp lấy tất cả chiến mã của chúng! Vừa nghe lời này, đám kỵ binh lập tức hưng phấn đến hai mắt sáng rỡ, đều hét lên một tiếng đuổi theo hướng kỵ binh địch. Cũng không trách bọn họ hưng phấn như thế, đối với kỵ binh Lôi gia mà nói, mười cái thủ cấp quân địch so ra còn kém một con chiến mã đấy. Hiện tại chiến mã của đối phương đã mỏi mệt, khẳng định chạy không bằng sức ngựa của mình, đến lúc đó giết chết người cưỡi, lập tức thu được đến mấy ngàn con chiến mã. Thấy chiến tuyến quân địch hoàn toàn tan vỡ, khắp chiến tuyến gần như không có mấy người còn sức chống cự, Khang Tư khoát tay: - Truyền lệnh chiêu hàng. Kèn lệnh lập tức vang lên, người khác chỉ có thể nghe được tiết tấu khác trước, có nghĩa gì thì không hiểu, nhưng thủ phạm binh sĩ Lôi gia đang đuổi giết quân địch khắp nơi thì biết rõ hiệu lệnh này. Tuy rằng bọn họ càng chờ mong có thể chém giết càng nhiều quân địch, để mình thu được càng nhiều quân công, nhưng nếu không nghe lệnh lại sẽ biến quân công của mình thành không còn giá trị, cho nên chỉ đành không cam lòng tiếc rẻ hô to: - Quỳ xuống đầu hàng không giết! Nghe hô hào như thế, quân binh Khải Lỗ Sĩ đã bị truy đuổi không còn khí lực, thêm nữa lòng dũng cảm biến mất sạch, lập tức ngã nhào nằm rạp xuống đất, tiếp theo lại sợ bởi vì mình không có quỳ mà bị chém, lập tức ráng ngọ nguậy quỳ rạp trên mặt đất. Chỉ trong nháy mắt, khi tiếng hô chiêu hàng vang lên, quân Khải Lỗ Sĩ đang chạy loạn khắp nơi không ngờ xoát xoát một tiếng đồng loạt bị lùn xuống hơn nửa phần chiều cao. Không có gì kỳ quái vì sao quân binh Khải Lỗ Sĩ lại đầu hàng thoải mái như thế, tuy rằng thân là quân binh Khải Lỗ Sĩ, cuộc sống thường ngày ở gia tộc Khải Lỗ Sĩ khá giả một chút so với dân chúng phía dưới, nhưng mặc kệ nói thế nào, nhà Khải Lỗ Sĩ là quân phiệt, quân binh tầng dưới chót đối với gia tộc Khải Lỗ Sĩ cũng không có lòng trung thành gì mấy, nhiều lắm chỉ là ăn cơm của nhà ngươi nên bán mạng cho ngươi mà thôi, chỉ cần một khi chén cơm còn không giữ được thì làm ngu trung cái nỗi gì. Hơn nữa quân phiệt hỗn chiến với nhau, binh sĩ phía dưới đánh không lại thì đầu hàng là chuyện rất bình thường, quân đội của Khải Lỗ Sĩ cũng không phải thuộc dạng gồm thâu binh sĩ của các tiểu quân phiệt khác mới có sao? Bởi vì những lý do này, đám quân binh Khải Lỗ Sĩ yên tâm đầu hàng thoải mái, tuy nhiên bọn họ vẫn còn có điểm run sợ trong lòng. Theo lý mà nói trong những trận chiến hỗn loạn giữa quân phiệt, tù binh đều là nhét vào quân đội để tăng cường binh lực, hẳn là sẽ không tổn hại tới cái mạng nhỏ của mình. Nhưng nhìn những người này vẫn duy trì quân phục đế quốc, bộ dáng mỗi người đều là hung thần ác sát, hơn nữa thời điểm hô hào “đầu hàng không giết” không ngờ lại lộ ra một bộ vẻ mặt không cam chịu. Càng khiến người ta sợ hãi chính là: mình đã đầu hàng, bọn họ không ngờ toát ra ánh mắt như muốn nói “Ngươi chạy trốn nhanh lên đi, như vậy ta mới có thể chém chết ngươi”, bao nhiêu đó đủ để quân Khải Lỗ Sĩ đầu hàng rồi muốn chạy trốn cũng không dám bỏ trốn, chỉ đành chấp nhận số mệnh quỳ rạp trên mặt đất chờ xử lý. Kỵ binh Khang Tư lộ bộ mặt dữ tợn nhìn kỵ binh Khải Lỗ Sĩ nhảy xuống ngựa, trong mắt lại toát ra vẻ tiếc hận. Nhìn đến vẻ mặt này, kỵ binh Khải Lỗ Sĩ tự nghĩ mình hết hy vọng không kìm nổi nháy mắt mấy cái, nhưng chờ đến khi phát hiện ánh mắt tiếc hận của kỵ binh quân địch là dành cho những con chiến mã của mình kia đã kiệt sức sùi bọt mép, bọn chúng không kìm nổi trái tim lạnh giá. Xem ra bản thân mình ở trong lòng địch nhân còn không bằng một con ngựa! Kỵ binh Khang Tư không thể không dữ tợn, bọn kỵ binh đó khi bị mình truy kích bắn chết thì ngược lại không có vấn đề gì, chiến mã chỉ tịnh dưỡng một thời gian sau đó là đủ tư cách ngựa chiến. Nhưng những tên khốn không chịu chết này, không ngờ lại vắt kiệt sức chiến mã đến ói ra bọt mép, như vậy chiến mã cho dù tịnh dưỡng tốt cách mấy cũng chỉ có thể làm ngựa thồ, không bao giờ... có thể đảm nhiệm chiến đấu anh dũng trên chiến trường nữa, có thể nói hoàn toàn rớt xuống một cấp bậc! - Bọn chết tiệt khốn kiếp các ngươi!!! Còn có phải kỵ binh hay không?! Lại ngược đãi ngựa cưỡi của mình như vậy?! Đi chết đi cho ta! Đám kỵ binh Khang Tư phẫn nộ cử cao mã đao, còn kỵ binh Khải Lỗ Sĩ đều chua xót nhắm mắt lại, bọn họ biết chính mình xong đời rồi. Xem dáng vẻ phẫn nộ của địch nhân như thế, nghĩ muốn đầu hàng cũng không có khả năng, vừa rồi còn có vài huynh đệ mở miệng đầu hàng đã bị làm như không nghe giết chết, chính mình chỉ có thể cam chịu số phận. Hiểu được cảnh ngộ của mình, mấy kỵ binh Khải Lỗ Sĩ còn có người tức giận lập tức chửi mắng ầm ĩ. - Con bà nó! Ai chẳng biết chiến mã chính là sinh mệnh của kỵ binh chứ?! Đặc biệt tại lãnh thổ đế quốc này ngựa rất hiếm có, mỗi một con chiến mã ưu tú đều hết sức quý giá, chúng ta bình thường yêu quý còn không kịp nữa! Nếu không phải bị bọn khốn các ngươi cố chết đuổi theo, chúng ta đâu phải chạy bán mạng như vậy chứ?! - Hừ! Theo ngươi nói như vậy thật là do sai lầm của chúng ta hả? Hừ! kẻ bại trận không có quyền oán hận! Giết! Một gã sĩ quan kỵ binh Khang Tư lạnh lùng khoát tay chặn lại. Ở thời điểm kỵ binh Khang Tư sắp ra tay, tiếng kèn lệnh truyền vào tai bọn họ. Tất cả kỵ binh Khang Tư đột ngột ngừng lại động tác, sau đó dùng vẻ mặt cực độ không tình nguyện nói: - Quỳ xuống đầu hàng không giết! Kỵ binh Khải Lỗ Sĩ nghe nói như thế thoáng sửng sốt, như thế nào đột nhiên đồng ý chiêu hàng rồi? Nhìn thấy tất cả bọn họ đều đang đứng sững sờ, kỵ binh Khang Tư lập tức lộ sắc mặt vui mừng giơ cao mã đao, động tác này thần sắc kia, kỵ binh Khải Lỗ Sĩ bị dọa tới mức hoảng sợ lập tức quỳ sụp xuống mặt đất. Ngay cả sĩ quan kỵ binh cũng thế, tuy rằng quân lương của họ cao hơn binh sĩ rất nhiều, người trong nhà cũng bị nhà Khải Lỗ Sĩ giám sát khống chế, nhưng ở trong lúc sống chết này, đột nhiên hiểu được cái gì cũng là giả dối, chỉ có cái mạng của mình mới là chân thật nhất. Chỉ cần giữ được cái mạng nhỏ của mình, quản làm gì những kẻ khác đi tìm chết! Trận chiến kết thúc, chuyện thu gom tù binh thu dọn chiến trường Khang Tư cũng không cần hỏi đến, thủ hạ dưới tay tự nhiên có người xử lý thỏa đáng. Vì thế Khang Tư mang theo Tương Văn và mấy trăm nội vệ lên gò đất cao, lẳng lặng nghỉ ngơi. Tất cả đội lục chiến có hơi hoảng hốt cũng không tham gia chuyện thu dọn chiến trường, chỉ theo Liễu Thanh Dương dẫn dắt tránh sang một bên nghỉ ngơi, bọn họ cũng không dám tới gần chỗ Khang Tư quá mức, sợ bị người khác hiểu lầm. - Cứ như vậy thắng lợi? Mà còn tiêu diệt đối phương hoàn toàn toàn thắng lớn? Cũng quá mức đi? Chúng ta mới chém chết có mấy người?! Hơn nữa động tác cũng quá nhanh, mới mấy giờ?! Trời còn chưa có tối! Một gã sĩ quan đội lục chiến thì thào nói. Liễu Thanh Dương thở dài: - Không cần cảm thấy kinh ngạc, nhìn thần thái của binh sĩ Lôi gia xem, nhìn bọn chúng lộ vẻ mặt dường như hoàn toàn không hài lòng với thắng lợi này là có thể biết, chiến đấu lần này vì sao lại dễ dàng mau lẹ như thế đã kết thúc. Một gã sĩ quan cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó một bộ dáng lén lút thấp giọng nói: - Trưởng quan! Hiện tại Khang Tư nghỉ ở đó chỉ có mấy trăm người, binh sĩ của hắn đều đang thu dọn chiến trường. Chúng ta bên này một liên đội biên chế đầy đủ, hơn nữa khoảng cách còn gần như vậy, không bằng chúng ta... Lời này vừa nói ra, ai nấy đều biết ý của hắn là gì, đại đa số sĩ quan đều lộ ra hàn quang trong mắt, bởi vì bọn họ không phải bị Lôi gia đánh thắng sau đó cam tâm tình nguyện đầu nhập vào, vì thế đối với một Thượng tá Khang Tư nho nhỏ lại làm tổng chỉ huy của mình, ngay từ đầu trong lòng bọn họ đã không phục và tồn tại lòng oán hận. - Hừ! Trước kia ở trên biển và địa giới Lôi gia không dám phát tác, hiện ở nơi này chính là địa bàn của chúng ta, cơ hội tốt như vậy thật không thể bỏ qua! Một gã sĩ quan bộ mặt dữ tợn vung tay nói. - Được thì được, nhưng lữ đoàn đang thu dọn chiến trường dưới kia sẽ tiêu diệt chúng ta thì sao? Một gã sĩ quan lo lắng nói. - Hừ! Yên tâm đi! Khang Tư đã không có thê thiếp lại không có con, hơn nữa trọng thần thủ hạ của hắn đều là cùng một cấp bậc ngang nhau, căn bản không có người đứng thứ hai, cho nên chỉ cần tiêu diệt Khang Tư, bọn họ khẳng định sẽ lập tức giải tán. Một gã sĩ quan không lưu tâm nói. Một số sĩ quan còn băn khoăn lập tức phản đối nói: - Việc này tốt hơn phải bàn bạc kỹ, một lữ đoàn hoàn chỉnh của Lôi gia tồn tại ở nơi này đấy, hơn nữa cách chỗ chúng ta gần như vậy, giết Khang Tư xong nếu bọn chúng bỏ chạy tứ tán thì đúng không có gì vấn đề, nhưng ai có thể cam đoan bọn chúng sẽ không phẫn nộ công kích chúng ta chứ, thậm chí chạy tới giết hại người nhà của chúng ta để báo thù cho Khang Tư thì sao? Bằng vào binh lực chúng ta hiện tại dứt khoát không có khả năng đánh thắng lữ đoàn này đâu? Lời này vừa nói ra, các sĩ quan lập tức bình tĩnh trở lại, một số người thậm chí toát mồ hôi lạnh rùng mình, quay lại nhìn thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi. Ai cũng biết lữ đoàn Lôi gia này dũng mãnh, nếu Khang Tư bị giết, lữ đoàn không ai khống chế bạo loạn lên, chuyện đó thật khủng bố sánh bằng xuất hiện đồng số lượng ác ma. Hơn nữa, các đầu mục phía dưới muốn kế thừa vị trí Khang Tư, lấy khẩu hiệu báo thù cho Khang Tư chính là lý do tốt nhất, chúng ta lo ngại cho người nhà khẳng định sẽ không chạy thoát được! Liễu Thanh Dương lúc này mới ra tiếng nói: - Chỉ dựa vào một liên đội đội lục chiến chúng ta này nghĩ muốn giết Khang Tư đại nhân ư? Không nên tự đề cao mình quá trớn! Ta dám nói, Khang Tư đại nhân thậm chí không cần triệu tập quân đội phía dưới, chỉ bằng mấy trăm hộ vệ bên người hắn đủ để tiêu diệt cả đám chúng ta rồi. Nhìn đến vẻ mặt khiếp sợ không thể tin được của thủ hạ dưới tay, Liễu Thanh Dương thở dài. - Các ngươi cũng không nghĩ lại xem, Khang Tư đại nhân thân là chủ Lôi gia, hộ vệ bên người há có thể là loại bình thường sao? Hơn nữa, đừng quên còn có đám hắc y bịt mặt thần bí khó lường đó, chỉ sợ hiện tại chúng ta nói cái gì Khang Tư đại nhân đã biết rồi. Lúc này đám sĩ quan mới nhớ tới dưới trướng Khang Tư còn có đội ngũ xuất quỷ nhập thần, đội ngũ thần bí có công năng ám sát và mật thám. Vừa nghĩ đến không ngờ chính mình dám công khai tụ cùng một chỗ bàn luận chuyện tạo phản như thế, cả đám liền cảm thấy như có một luồng hơi lạnh giá từ trong cột sống lan ra, phát rùng mình một cái. - Trưởng quan! Vậy làm sao bây giờ? Hắn biết chúng ta nói gì, khẳng định hắn sẽ không bỏ qua chúng ta! Dù sao cũng chết! Chúng ta cứ liều mạng làm đi! Các sĩ quan sốt ruột ngồi đứng không yên. Loại chuyện phản loạn này, không có người quân chủ nào lại buông tha không để ý tới. Liễu Thanh Dương lắc đầu. - Chúng ta chỉ nói thôi, cũng chưa có hành động. Hơn nữa Khang Tư đại nhân hẳn không phải là kẻ nhỏ mọn như vậy! Dù sao chúng ta có không phục cũng là chuyện bình thường. Nghe nói như thế, các sĩ quan ngập ngừng gật đầu. Đúng vậy! Chính mình chỉ nói thôi mà, hẳn nhiều lắm là cách chức bọn mình, dù sao cũng không thể chém đầu một loạt thị chúng chứ? - Tuy nhiên, hiện tại chúng ta đã thấy được thực lực của Khang Tư đại nhân, về sau cũng không nên nghĩ nhiều những chuyện như vậy nữa, cứ chuyên tâm làm tốt nhiệm vụ được giao là được. Liễu Thanh Dương cắt đứt mưu đồ lần này. Các sĩ quan đều gật đầu đồng ý. Nghĩ lại đầu óc của mình có chút vấn đề rồi, hiện tại một lữ đoàn đã dũng mãnh như thế, mà binh lực Lôi gia ở bán đảo Phi Ba, đúng thực là còn có hơn mười lữ đoàn như vậy. Hơn nữa không tới bao lâu, binh lực một lữ đoàn nữa sắp đến tỉnh Hải Tân, không ngờ mình lại tính chuyện mưu phản? Thật đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào mà. Ở thời điểm mọi người yên tĩnh, một gã sĩ quan đột nhiên lộ thần sắc vui mừng nói: - Trưởng quan! Như vậy xem ra ngược lại chúng ta đã đầu phục một cấp trên quá tốt rồi, binh lực dũng mãnh như thế, hơn nữa thành tựu về văn hoá giáo dục các phương diện cũng không tệ, tin rằng không bao lâu sẽ khống chế toàn bộ hành tỉnh Hải Tân này. Các sĩ quan nghe vậy đều thoáng sửng sốt, người nầy sao lại thế này? Vừa rồi còn bàn tính chuyện mưu phản, như thế nào bây giờ đột nhiên hết lời tâng bốc? Tuy nhiên đến lúc thấy gã sĩ quan này nháy nháy mắt, mọi người đều chấn động trong lòng, không biết đội ngũ thần bí kia ẩn núp ở chỗ nào chính mình hiện tại đúng là cần biểu lộ lòng trung thành với Lôi gia! Các sĩ quan không phải là kẻ ngu ngốc cũng không phải là người chậm tiêu, lập tức cùng nhau tuôn ra hàng loạt lời nói tôn sùng Khang Tư. ……………… ……………… - Trưởng quan! Trong khi các huynh đệ kia bận rộn thu dọn chiến trường sao chúng ta cứ ở một bên nghỉ ngơi vậy? Bất kể nói thế nào chúng ta cũng là một phần tử của Lôi gia mà? Không bằng ngài đi gặp Khang Tư đại nhân đề nghị cho chúng ta thu dọn chỗ chúng ta tác chiến vừa rồi, giúp các huynh đệ giảm bớt một chút gánh nặng đi? Một gã sĩ quan đột nhiên nói. Các sĩ quan khác nghe nói mắt sáng lên, thu dọn chiến trường chính là chỗ béo bở, dựa theo lệ thường tài vật trên thi thể tù binh và quân địch đều thuộc về nhân viên thu dọn. Bọn họ không phải vừa rồi không muốn thu dọn chiến trường, mà là quân số mình ít, hơn nữa chiến công cũng không cao, nên không dám tham gia công việc thu dọn chiến trường. Hiện tại nếu đã xem chính mình là người nhà của Lôi gia, đương nhiên yêu cầu được hưởng thụ đãi ngộ trong hệ thống Lôi gia. Đây chính là vừa có thể biểu lộ lòng trung thành của mình với Khang Tư vừa có thể kiếm được một khoản lợi ích, thật là chuyện quá tốt nhất cử lưỡng tiện đây. Liễu Thanh Dương đương nhiên cũng hiểu được chuyện như vậy, gật đầu nói: - Tốt! Vậy ta đi gặp Khang Tư đại nhân ngay. Nói xong hắn mới rời đi đội ngũ không xa, một gã kỵ binh từ chỗ Khang Tư chạy ra, nhìn thấy kỵ binh đang chạy tới hướng bên mình, Liễu Thanh Dương liền dừng lại tại chỗ chờ. Các sĩ quan đều tò mò không biết kỵ binh mang đến mệnh lệnh gì, đều đi tới đứng bên cạnh Liễu Thanh Dương. Bọn họ thật không lo lắng Khang Tư sẽ tiêu diệt mình, bởi vì nếu như vậy, sẽ không phải chỉ có một gã kỵ binh, mà là một đại đội kỵ binh chạy lại đây rồi. Kỵ binh dừng lại, nhảy xuống ngựa hướng Liễu Thanh Dương chào theo quân lễ xong nói: - Tổng trưởng hải quân đại nhân! Chủ công truyền lệnh đội lục chiến hải quân tiến hành công tác thu dọn chiến trường ở khu vực đội lục chiến chiến đấu. Nhận lệnh xong Tổng trưởng hải quân đại nhân tự mình phân phối nhiệm vụ. Nói xong, hắn chào rồi phóng mình lên lưng ngựa rời đi. Liễu Thanh Dương cùng tất cả sĩ quan ở đây đều toát mồ hôi lạnh đầy đầu: sự tình đâu có trùng hợp như vậy chứ? Nhất định không có! Tuyệt đối không có! Khang Tư nếu sớm có ý này, từ lúc bản thân mình thu gom đội lục chiến đã phái người truyền lệnh, làm gì đợi đúng lúc khi mình định đi thỉnh cầu mới phái người đến truyền lệnh?! Thì ra là bên cạnh bọn mình thật sự có ẩn núp đội ngũ thần bí kia! Mới vừa bàn tính xong đã truyền lệnh tới! Vậy chẳng phải nói sau này ngay cả cấp dưới càu nhàu một tiếng đều sẽ lọt vào tai Khang Tư sao?! Vậy phải làm sao bây giờ đây?! Liễu Thanh Dương đầu tiên chợt tỉnh táo lại, hắn lộ ra một dáng tươi cười có hơi chua xót kèm theo chút bất đắc dĩ nói: - Đúng rồi? Ta đều biết Khang Tư đại nhân là người rất độ lượng và hào phóng, bằng không, chẳng những không có truy cứu chúng ta, ngược lại nhận lời thỉnh cầu của chúng ta. Nghe nói thế, các sĩ quan còn có thể nói gì nữa? Tất cả đều bày ra một dáng tươi cười trông rất gượng gạo gật đầu vâng dạ. Liễu Thanh Dương bố trí xong nhiệm vụ, quay đầu nhìn lướt qua bóng người xa xa, trong lòng bàn tay hắn thấm ướt mồ hôi lạnh thầm nghĩ: “Trong thế lực tồn tại tổ chức mật thám khủng khiếp như vậy, không biết đối với đám quân thần mà nói là phúc hay là họa?” Tiếp theo Liễu Thanh Dương lắc lắc đầu thầm tự quyết định: “Quên đi! Khồng cần quan tâm tới những chuyện phiền toái này, nếu ta đã là Tổng trưởng hải quân, vậy thì cứ làm tốt nhiệm vụ của ta, cứ thu toàn bộ hải dương vào dưới trướng Lôi gia là được. Chẳng những đó là công tác hiện thời của ta, cũng chính là kỳ vọng của ta.” Tương Văn hung tợn trừng mắt nhìn bóng Liễu Thanh Dương xa xa: “Hừ! Coi như ngươi vận khí tốt, không ngờ hiểu được biết khuyên ngăn ý niệm gây rối trong đầu thủ hạ. Nếu ngươi động tâm với đề nghị của thủ hạ, khẳng định đội lục chiến của các ngươi sẽ bị tiên diệt!” Nhìn đến vẻ tức giận của Tương Văn, Khang Tư không khỏi cười nói: - Tương Văn! Không cần so đo như vậy, bọn họ không phục là khó tránh khỏi. Dù sao chúng ta sử dụng mưu kế “thiếu lương” mới bức bách bọn họ đầu hàng. Phải biết rằng người có bản lĩnh, không có người nào dễ dàng chịu khuất phục như vậy. - Dạ! Đại nhân! Tương Văn ngầm tự quyết định nhất định phải khuếch trương mạnh hệ thống mật vệ, để có đủ người tiến hành theo dõi nghiêm mật đám trọng thần Lôi gia. Hắn thật không hy vọng đám cấp dưới mang đến phiền toái cho đại nhân nhà mình. Lúc này, một tên nội vệ từ xa xa đã chạy tới bẩm báo - Chủ công! Đã hoàn thành công tác thống kê chiến quả. Quân ta không có người chết trận; trọng thương bảy trăm năm mươi mốt người, trong đó sáu mươi bảy người phải rời khỏi quân đội. Đội lục chiến hải quân vì không phải chủ lực, cho nên phải bỏ mình ba trăm ba mươi bốn người; bị thương một ngàn hai trăm bốn mươi lăm người. Bắt tù binh quân địch sáu ngàn bốn trăm ba mươi hai người, thủ cấp thu được bốn ngàn bốn trăm năm mươi sáu người, chiến mã thu được hai ngàn bốn trăm năm mươi sáu con, đồ quân nhu hai trăm năm mươi xe, ngựa thồ năm trăm con. Thợ thủ công theo trong quân một trăm ba mươi tên. Đối chiến một trận chiến vạn người, bên ta không ngờ không có người chết trận, tin tức này đủ để dọa khiếp thiên hạ! Thế mà Khang Tư cùng Tương Văn, bao gồm nội vệ quanh thân cũng xem như không có chuyện gì xảy ra. Đám nội vệ thậm chí có điểm đắc ý đưa tay sờ cái lọ nhỏ màu bạc cỡ đầu ngón tay treo trên cổ, chất lỏng bên trong chính là công lớn làm cho quân mình không có một người nào chết trận. - Ừ! Bố trí tốt cho các huynh đệ sắp rời khỏi quân đội. Theo thường lệ tăng thêm phần thưởng gấp đôi. Về phần tù binh cứ dựa theo lệ thường xử trí đi. Khang Tư rất bình tĩnh gật đầu nói. Đối với Khang Tư mà nói, tư liệu như vậy căn bản không thể khiến hắn có phản ứng mãnh liệt, xuất thân từ trong núi thây biển máu, đối với chuyện sinh tử bất kể là của bản thân mình hay là người của hắn, nhìn thấy đều rất bình thường. Có lẽ đến khi nào có kẻ nối dõi, mới có thể sẽ vì sinh tử của hậu đại mà quan tâm. Khi gã nội vệ định rời đi, Khang Tư đột nhiên nói: - Đúng rồi! Đối đãi với đội lục chiến hải quân như người một nhà, tiếp tế tiếp viện đều phân phối theo chính quy. Nội vệ hiểu được gật gật đầu: nếu ngươi cứ đề phòng người ta như địch nhân, không phải địch nhân cũng sẽ biến thành địch nhân; mà nếu kéo đối phương vào hệ thống của mình, trải qua năm dài tháng rộng, ngược lại có thể dung hợp được đối phương vào mình. Một tên nội vệ nho nhỏ có hiểu biết như vậy cũng không kỳ quái, công tác của bọn họ tuy rằng là bảo vệ sự an toàn và truyền lại mệnh lệnh của Khang Tư, nhưng đồng thời bọn họ cũng là cận thần trực thuộc luôn tiếp cận Khang Tư, sau một thời gian đảm nhiệm nội vệ, học thức kiến thức cùng với năng lực đều đạt tới tiêu chuẩn, đương nhiên sẽ được chuyển qua làm Trưởng quan quân đội hoặc làm quan địa phương. Đối với hành vi của Khang Tư công khai xếp đặt người thân tín vào hệ thống này, các trọng thần Lôi gia hoàn toàn không thể phản đối, bởi vì nội vệ cùng bọn họ thân phận giống nhau đều là gia thần trực thuộc chủ công, có đủ công huân đủ năng lực thì đương nhiên có thể đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào. Bởi vì có đãi ngộ một bước lên trời này, hệ thống nội vệ là chỗ gia thần khát vọng tiến vào nhất, mà điều này cũng bảo đảm cho hệ thống nội vệ là thành phần chính yếu và hùng mạnh nhất. Đội lục chiến đang thu dọn chiến trường, đột nhiên phát hiện có điểm quái dị, nhưng không thể nói được đó là điều gì, mãi đến khi một gã sĩ quan kinh ngạc hô: - Kỳ quái?! Như thế nào không thấy một thi thể binh sĩ Lôi gia nào?! Bọn họ mới bừng tỉnh chợt hiểu. Đúng vậy, thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi, mắt thấy toàn bộ nằm đó đều là binh sĩ Khải Lỗ Sĩ, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện thi thể mặc quân phục đế quốc cũng chính là đội lục chiến mình, không ngờ không có một thi thể nào là binh sĩ của Lôi gia! - Điều đó không có khả năng? Ta rõ ràng nhìn thấy có hơn mười người Lôi gia bị khiêng đi rồi! Một sĩ quan kêu lên. - Bọn họ chỉ bị thương, còn sống. Chỉ mất một cánh tay một chân nhưng vẫn còn sống! Một gã sĩ quan tăng thêm giọng điệu rất trầm trọng nói. - Cái gì? Không có khả năng! Trên chiến trường mất một tay một chân làm sao có thể sống sót? Người tới cứu không kịp, máu chảy hết cũng đủ chết rồi! Một gã sĩ quan có phần kích động kêu lên. - Đây là sự thật! Tất cả người trọng thương bên Lôi gia quả thật không chết. Liễu Thanh Dương sâu kín nói. Các sĩ quan toàn bộ đều trầm mặc, bọn họ không biết điều này tiêu biểu cái gì: điều đó chứng tỏ năng lực quân y của Lôi gia cao siêu? Hay là binh sĩ Lôi gia không giống người thường? Các binh sĩ khác gặp chuyện như vậy khẳng định chỉ có đường chết, mà với binh sĩ của Lôi gia lại chỉ tàn phế mà thôi? Ngay lúc mọi người đang miên man suy nghĩ, hơn mười chiếc xe ngựa treo cờ Thượng tá Khang Tư, ầm ầm chạy đến trước mặt bọn họ. Một sĩ quan mang quân hàm thiếu úy nhảy xuống xe ngựa, hướng Liễu Thanh Dương cúi chào nói: - Tổng trưởng hải quân đại nhân, hạ quan thuộc bộ phận hậu cần, phụng lệnh chủ công giao vật tư cấp cho đội lục chiến hải quân. Xin phái người kiểm kê vật tư. Nói xong đưa qua một tờ danh mục. Liễu Thanh Dương cùng các sĩ quan đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lập tức chợt tỉnh lại: đây là Khang Tư bắt đầu thu mua lòng người, tuy nhiên điều này cũng chứng tỏ Khang Tư đã xem mình như một thành viên trong hệ thống, mặc kệ tình nguyện không tình nguyện đều phải nhận. Vì thế vội bắt chuyện làm quen với gã Thiếu úy kia. Về phần công tác kiểm kê vật tư, đương nhiên là rất quen thuộc cứ dựa theo danh sách, bắt đầu từng chiếc từng chiếc xe tiếp thu. Sau khi kiểm kê xong, đám sĩ quan tiếp nhận vật tư đều sững sờ một hồi, số lượng vật tư thu được không ngờ phù hợp với danh sách không thiếu một món nào? Bản thân mình từ khi tòng quân tới nay chưa từng nghe qua, người nào nắm vật tư quân đội, lại không lợi dụng lý do đường xá xa xôi hao tổn ngầm chiếm một số làm của riêng. Dù là cấm vệ quân của hoàng đế, khi nhận vật tư cũng như thường lệ bị chiếm một số. Quân đội địa phương bị chiếm cao nhất, nghe nói trên bản danh mục ghi chép bị thổi mất một phần tám thật rợn cả người! Hiện giờ không ngờ là kẻ nắm quyền giao vật tư? Một chút tiêu hao cũng không có?! Như thế nào có thể có người như vậy... Ái chà! Mình quả thật ngu ngốc, hiện tại hệ thống mình đang tham dự không phải quân đế quốc, mà là Lôi gia! Giao vật tư hẳn là đúng theo chế độ của Lôi gia, chính mình cũng không cần đặc biệt ngạc nhiên. Nghĩ vậy, gã sĩ quan tiếp nhận vật tư hướng về Liễu Thanh Dương còn đang nói chuyện phiếm với gã Thiếu úy bẩm báo nói: - Trưởng quan! Thực tế nhận ba ngàn hai trăm năm mươi bộ áo giáp, mũ giáp, quân phục, bảy trăm cây trường thương, năm ngàn thanh khảm đao, năm ngàn thuẫn nhỏ tròn, bảy trăm cây cường cung, hai ngàn dây cung, một ngàn bó tên sắt. Còn có hơn hai ngàn cái lọ nhỏ. Vừa mới bắt đầu Liễu Thanh Dương còn mặt không chút thay đổi đối chiếu danh sách, theo sĩ quan hội báo tư liệu, hắn càng ngày càng giật mình. Thân là Thiếu tướng hải quân bị chèn ép, đương nhiên hắn biết vật tư phù hợp danh sách thì chứng tỏ cho cái gì. Tuy nhiên mơ hồ biết được Khang Tư giàu có biết bao nên hắn rất nhanh khôi phục lại. Nhưng đến khi nghe được tên của vật tư cuối cùng, hắn vẫn là không kìm nổi tò mò hỏi: - Lọ đeo nhỏ? Đây là thứ gì vậy? Mà hắn càng không kìm nổi tò mò là sao số lượng những chiếc lọ nhỏ này, vừa vặn đúng quân số của đội lục chiến còn may mắn sống sót trước mặt? Ngoại trừ bản thân hắn, chính là người tàn phế cũng được tính trong số đó. Gã sĩ quan tiếp nhận vật tư vội lắc đầu, đưa mắt nhìn gã Thiếu úy, hắn thực cũng muốn biết loại lọ nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay này dùng để làm gì. Gã Thiếu úy cười cười, vạch áo vuốt ve cái lọ nhỏ treo lủng lẳng như vật trang sức trên cổ nói: - Đây là dược phẩm đặc biệt của quân Lôi gia, chúng ta trực tiếp gọi nó là “Lọ bảo mệnh”. Chỉ cần không phải đầu bị chặt rụng, thân thể không bị chém làm hai nửa, trái tim không bị đâm nát, cho dù là trọng thương mổ bụng đổ ruột mất tay mất chân, chỉ cần trước khi mất đi ý thức uống vào dược phẩm trong lọ này, vậy thì có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình. Công hiệu là cầm máu gây tê giảm đau, phương pháp sử dụng rất đơn giản, đưa miệng lọ vào miệng cắn vỡ nắp lọ, nuốt sạch chất lỏng trong bình là xong. Nếu không vì mùi vị thực khó nuốt, hơn nữa sau khi sử dụng sẽ mất đi vị giác trong một tuần, như vậy thuốc này cấp cứu trên chiến trường đúng là hoàn mỹ không còn gì bằng. Tất cả mọi người bên Liễu Thanh Dương đều trợn mắt há hốc mồm, mắt nhìn chằm chằm vào cái lọ nhỏ trên cổ gã Thiếu úy, vật có chút xíu như vậy không ngờ có thể có công hiệu lớn như vậy? Tất cả mọi người lộ bộ dáng có điểm nửa tin nửa ngờ, dựa theo lý trí và nhận thức của bản thân mà nói, loại dược phẩm công hiệu cao siêu này là không tồn tại, hoàn toàn không đáng tin. Nhưng nhìn chiến quả bên Lôi gia không một người nào bị chết, ngẫm lại Lôi gia đâu cần phải... tạo ra vật giả như vậy, vì thế tất cả đều nhận thấy hẳn là rất tin không thể nghi ngờ. - Ái chà! Cái này giá trị bao nhiêu tiền? Một gã sĩ quan không biết nghĩ sao lại đột nhiên hỏi ra câu này khiến mọi người trợn mắt nhìn. Gã Thiếu úy hiển nhiên cũng rất sửng sốt, tuy nhiên hắn vẫn là mang theo vẻ tươi cười nói: - Giá trị xứng với cái mạng của mình. Thứ này chỉ có nhân viên quân chính Lôi gia mới có thể phân phối, hơn nữa trước và sau trận chiến đều phải kiểm tra, nếu vì để cứu mạng mà sử dùng thì có thể nhận được bổ sung, nhưng nếu buôn bán hoặc đánh mất hoặc sử dụng vô cớ, thì sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Nhìn cái lọ nhỏ màu bạc cỡ móng tay trong tay gã Thiếu úy được xâu bởi một dây chuyền kim loại chế tạo thật tinh xảo, trong mắt mọi người đều rực sáng, nếu hiệu quả thật sự giống như lời nói của gã Thiếu úy, như vậy chẳng khác nào có thêm một cái mạng! Mà còn chỉ dùng để bảo vệ tính mạng mới được bổ sung! Khó trách binh sĩ Lôi gia chiến đấu dám can đảm liều mạng như vậy, bọn họ căn bản là không sợ chết mà! Biết chính mình có thứ bảo vệ tính mạng như vậy, chính mình cũng sẽ anh dũng chiến đấu không sợ chết! Tuy nhiên các sĩ quan cao cấp của Liễu Thanh Dương, đột nhiên biến đổi sắc mặt, trên mặt vừa ảo não vừa hối hận lại vừa áy náy, bọn họ hối hận sao mình không sớm một chút biểu lộ lòng trung thành với Khang Tư chứ? Nếu như vậy, trước khi khai chiến bọn binh sĩ đã có được Lọ bảo mệnh này, thì mấy trăm binh sĩ đội lục chiến cũng sẽ không mất mạng. Mà tâm tình Liễu Thanh Dương lại càng phức tạp, bởi vì hải quân của mình cũng không có phân phối lọ nhỏ này, là vì cho rằng hải quân không cần, hay là bởi vì người ta trước kia không tin nhiệm chính mình? Ôi! Cũng không có thể trách người ta, ai kêu chính mình không có thật sự tâm phục chi? Hiện giờ được phân phối cho, coi như đã bắt đầu tín nhiệm mình rồi chăng? Đương nhiên, trong đám sĩ quan bọn họ cũng không khỏi có người oán hận Khang Tư vì sao trước đó không phát cho mình Lọ bảo mệnh, một khi mình nhận được vật như vậy khẳng định sẽ thề sống chết nguyện trung thành với Khang Tư rồi. Nhìn đến thần sắc đám người Liễu Thanh Dương, gã Thiếu úy gật gật đầu, lấy ra một tờ công văn nói: - Tổng trưởng hải quân đại nhân! Nếu vật tư nhận đủ, mời ngài ký tên vào đây. Ở thời điểm Liễu Thanh Dương ký tên xong, gã thiếu úy chuẩn bị rời đi, đột nhiên từ xa xa truyền đến tiếng gào khủng khiếp, mọi người không khỏi nhìn về hướng thanh âm truyền tới.