Cô Độc Chiến Thần

Chương 144 : Chính kỳ tương hỗ

Khi nhìn đến bộ mặt của quân địch, kỵ binh Khải Lỗ Sĩ liền bắt đầu nguyền rủa chủ nhân của quân địch, nguyền rủa chủ nhân của chi quân đội này giàu có đến phát sốt, không ngờ mỗi người một bộ kỵ giáp tinh xảo, khiến cho các chiêu số chém bổ đâm chọc của mình đều không dùng được chút nào, chỉ có thể khó khăn nhắm vào cổ đối phương, bởi vì chỉ có nơi đó mới có thể cho chính mình xuống tay. Đại đa số hàng đầu kỵ binh Khải Lỗ Sĩ, ngay cả giơ cao đao lên cũng chưa kịp hạ xuống, cả người đã bị đâm xuyên qua ngực. Chỉ có một số rất ít mấy kỵ binh Khải Lỗ Sĩ hung hãn tới cực điểm dùng phương thức phóng đao để mã đao chém trúng địch nhân. Chỉ có điều đáng tiếc, một là không có kỹ năng phi đao, hai là áo giáp của quân địch không phải là hàng giả, “Choeng” một tiếng, mã đao bay đụng tới áo giáp liền rơi xuống đất, hoàn toàn là vô dụng. Khi kỵ binh Khang Tư né mình xuống để phòng ngừa bị cắt đứt cánh tay, mà kỵ thương sau khi đâm thủng mình địch nhân tự động vứt xuống, rút ra mã đao. Lúc đó kỵ binh Khải Lỗ Sĩ đã có chừng một đại đội nằm dài trên mặt đất. Thấy một màn như vậy, lúc này kỵ binh Khải Lỗ Sĩ mới vừa bọc tới sườn đội hình quân Khang Tư lập tức hai mắt đỏ bừng gầm rú phóng ngựa chạy tới. Kỵ binh Khang Tư hoàn toàn không thèm để ý tới kỵ binh địch đánh bọc tới hai bên, mà lại bày ra trận hình tiêm đao tiếp tục xung phong vào địch quân phía trước lúc này đã bạc nhược rất nhiều rồi. Dùng cung tên xử lý mấy trăm người, lại dùng trường thương tiêu diệt cả một đại đội, liên đội kỵ binh của Khải Lỗ Sĩ cứ như vậy tổn thất mất một phần tư, hơn nữa còn chia hai cánh đánh bọc sườn, quân địch còn lại phía chính diện ngăn cản kỵ binh Khang Tư có bao nhiêu quân nghĩ thì có thể biết. Cho nên, không lâu sau, thời điểm kỵ binh ở hàng đầu của Khải Lỗ Sĩ lại nối tiếp ngã xuống hơn mười người, kỵ binh Khang Tư cũng đã xuyên qua trận hình kỵ binh địch. - Mẹ nó! Quay đầu truy kích! Kỵ binh Khải Lỗ Sĩ vừa thấy thế, lập tức vừa cố ghìm cương ngựa quay đầu, vừa chửi loạn xị cả lên. Kỵ binh Khang Tư lao ra khỏi vòng vây, cũng không hề dừng lại, lập tức giục ngựa chạy như bay tới, sau khi lao ra một khoảng cách xa sĩ quan mới dẫn dắt kỵ binh quay một vòng, chờ đến khi đối mặt kỵ binh địch theo hai bên sườn đuổi tới, kỵ binh Khang Tư đã sớm chuẩn bị sẵn lập tức cài tên giương cung bắn ra một loạt. Nhìn thấy kỵ binh vô cùng trân quý của mình cứ như vậy vừa đối mặt đã bị tiêu diệt một phần tư, cả người Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ choáng váng, rồi đến lúc nhìn thấy kỵ binh mình truy kích theo không ngừng bị đối phương bắn chết, qua mấy đợt tên rất nhanh lại tổn thất hết một phần ba! Giờ phút này Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ mới bừng tỉnh lại, lập tức quát lớn: - Mau! Nổi chiêng lệnh! Cho bọn họ lui quân! Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ vẫn là có cặp mắt tinh tường, biết kỵ binh bên mình chỉ trang bị mã đao không thể hơn được kỵ binh quân địch tranh bị đầy đủ như cấm vệ quân, cho nên quyết định thật nhanh triệu hồi kỵ binh. Đồng thời Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ càng hiểu rằng: mặc dù kỵ binh bị tổn thất một phần ba không tránh khỏi sẽ bị xử phạt, nhưng như thế nào cũng tốt hơn là toàn quân bị diệt, hơn nữa nếu như mình giành được thắng lợi, nói không chừng còn có thể che lấp được lỗi lầm này. Giờ phút này Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ chỉ có thể không ngừng tự an ủi mình, chỉ cần giành được thắng lợi hết thảy đều dễ ăn nói, nếu như bị đánh bại... Ôi! Đến lúc đó chính mình cũng không cần tới gia tộc xử phạt. Tiếng chiêng vang lên, kỵ binh Khải Lỗ Sĩ vừa tức vừa giận vừa kinh khủng vừa hoảng sợ mỗi người giống như nhận được ơn đại xá, lập tức quay đầu ngựa chạy về hướng bản trận. Kỵ binh quân địch này thật sự quá khó chống trả, chẳng những thuật bắn cung thuật cỡi ngựa lợi hại, chính là chiến mã so ra cũng xuất sắc hơn mình, tuy rằng bên ta quân số nhiều hơn, nhưng cứ bị bọn họ đánh kiểu như vậy, nếu liều mạng vừa chết có thể kéo theo một tên địch thì cũng cam chịu, chỉ tiếc là nguyện vọng đơn giản này cũng không thể thực hiện, thật sự làm cho người ta khó chịu tới cực điểm, hiện tại có thể rút quân thật không còn gì tốt bằng. Nhìn thấy kỵ binh Khải Lỗ Sĩ rút lui, kỵ binh Khang Tư cũng không có thừa thắng xông lên, ngược lại dưới dẫn dắt của sĩ quan hạ chậm rãi lui về bản trận Khang Tư bên này. Không có biện pháp, qua mấy lần truy kích một đoạn thời gian như vậy, sức ngựa gần như hao hết, nếu liều mạng đuổi theo đánh tiếp, chỉ sợ sẽ bỏ thây tại chỗ này, tốt hơn là thừa dịp lui quân nghỉ ngơi. May mà còn có ngựa dự bị, bằng không đám quân kỵ binh bên mình chẳng khác nào phải rời khỏi đấu trường rồi. Quan binh Khải Lỗ Sĩ bên kia nhìn thấy kỵ binh quân mình bị tổn thất tới một phần ba ủ rũ lui về, tất cả đều uể oải mất cả nhuệ khí, chờ đến khi nhìn thấy kỵ binh Khang Tư từ từ lui về, không kìm nổi thầm đếm quân số, vừa đếm xong lập tức choáng váng cả người. Mà đội viên đội lục chiến của đệ tam hạm đội bên quân Khang Tư, cả đám đều sững sờ trợn mắt há hốc mồm. Một hồi lâu sau, mới có người chần chừ nói: - Ta không có hoa mắt chứ? Kỵ binh một đại đội quyết đấu cùng một liên đội, binh lực liên đội bị tổn thất một phần ba, mà bên đại đội kia quân số ít hơn nhiều lại không một người nào chết trận?! Đây có phải là sự thật không?! - Trời ạ! Các ngươi xem này bộ dáng đám binh sĩ Lôi gia đó vẫn như bình thường, binh sĩ của Lôi gia đều cường hãn như vậy sao? - Câm miệng! Nhìn bộ dáng người ta, nhìn lại các ngươi xem, giống cái dạng gì?! Phải biết rằng chúng ta chính là đội lục chiến duy nhất của đệ tam hạm đội! Ngẩng đầu ưỡn ngực tăng cao sĩ khí lên cho ta! Chờ đến thời điểm chém giết ai dám lề mề tụt lại phía sau! Ta sẽ cho hắn biết thế nào là đẹp mặt! Gã Trưởng quan đội lục chiến rống lên giận dữ. Các sĩ quan khác cũng theo đó căn dạy thủ hạ của mình. Một hồi lâu sau, đội lục chiến mới biểu hiện tĩnh lặng đứng nghiêm túc giống như binh sĩ Lôi gia. Liễu Thanh Dương rất khiếp sợ nhìn một màn trước mắt. Hắn tuy rằng vì chiến bại mà đầu nhập vào Lôi gia, nhưng do vì đối phương dùng mưu kế tuyệt lương đánh bại hắn, cho nên trong lòng hắn vẫn không phục, hơn nữa tuy rằng lúc đổ bộ thành Thanh Nguyệt chứng kiến tác phong của quân đội Lôi gia, nhưng thực lực của quân đội Lôi gia như thế nào hắn chưa từng tận mắt nhìn thấy. Giờ đây chứng kiến thì ra quân đội Lôi gia thật đúng là quá mức hùng mạnh. Tuy nhiên khiến Liễu Thanh Dương càng khiếp sợ hơn là thần thái của binh sĩ Lôi gia. Bọn họ đều là một bộ dáng tập mãi thành thói quen, tuy rằng không có nói ra, nhưng không ai có thể thấy được bọn họ coi thường sức chiến đấu của quân địch. Nếu chỉ riêng về thần thái này, Liễu Thanh Dương cũng sẽ không khiếp sợ. Chân chính khiến hắn khiếp sợ là: đám binh sĩ Lôi gia đều mơ hồ toát ra một loại kiêu ngạo vả dè chừng. Đúng! Là dè chừng là luôn trong trạnh thái phòng bị, là một loại khinh thường và coi như cũng đề phòng đối phương. Nếu Liễu Thanh Dương hiểu rằng binh sĩ Lôi gia đều lấy từ những tư binh của cường hào địch nhân trên bán đảo Phi Ba, vậy thì hắn có thể hiểu được loại kiêu ngạo rụt rè dè chừng này là như thế nào mà ra. Một gia thần trực thuộc võ gia thật lớn và một nông binh bình thường căn bản không có cách nào để so sánh, khoảng cách giữa hai người đó dùng chữ cách biệt một trời một vực để hình dung cũng có phần chưa đúng. Trầm ngâm một chút, Liễu Thanh Dương có hơi khách sáo nói với Tương Văn: - Tương Văn đại nhân! Quý... à không, thực lực đội kỵ binh chúng ta thật dũng mãnh, có phải tất cả kỵ binh đều như thế hay không? Tương Văn cười nói: - Đâu có khả năng như vậy! Đại đội kỵ binh này thật ra là tuyển chọn cẩn thận từ doanh nội vệ ra được, hoàn toàn có thể nói là đại đội kỵ binh dũng mãnh nhất của Lôi gia. Liễu Thanh Dương là người thông minh lanh lợi, rất nhanh chợt nghe ra trong lời nói của Tương Văn đề cập chính là “đại đội kỵ binh dũng mãnh nhất”, ý tứ câu này đúng là, những thiết kỵ nội vệ tuyển chọn cẩn thận ra còn không phải là vũ lực dũng mãnh nhất của Lôi gia sao. Liễu Thanh Dương không tiếp tục hỏi tới, truy hỏi kỹ càng sự việc cũng không phải lúc nào cũng thích hợp. Ở một cái quân phiệt cắt cứ một phương nho nhỏ bên ngoài, không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn có được nhiều vũ lực dũng mãnh như vậy? Quả thực khiến người ta kinh ngạc. Liễu Thanh Dương có ý tưởng này trong đầu không kìm được liếc mắt nhìn Khang Tư một cái. Quân Khải Lỗ Sĩ bên này, Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ triệu hồi đội kỵ binh sau đó liền truyền lệnh cho bộ binh tiến quân. Tuy rằng hắn không tin một đại đội kỵ binh đối phương kia có thể đánh bại mình, nhưng vi để cẩn thận... vẫn truyền lệnh cho đội kỵ binh đã bị tổn thất trầm trọng chuẩn bị sẵn sàng, phối hợp với bộ binh đánh chặn kỵ binh địch. Nghe được mệnh lệnh của Trưởng quan, kỵ binh Khải Lỗ Sĩ nguyên vốn vì thất bại mà tinh thần có chút hạ xuống, lập tức lại tăng cao sĩ khí, bọn họ cùng xoa tay đợi cơ hội báo thù. Thực không tin dưới sự trợ giúp tầng tầng của bộ binh, kỵ binh đối phương còn có thể làm được cái gì! Đối phương cũng chỉ dựa vào ngựa tốt và lợi thế cung tên, không có chính diện cùng mình đối mặt chiến đấu, mới dám kiêu ngạo như vậy, nếu phát động kỵ binh chiến đấu chính quy, hai phần ba liên đội quân mình đâu thèm quan tâm tới một đại đội kỵ binh nho nhỏ như vậy?! Khẳng định chỉ trong khoảnh khắc liền tiêu diệt toàn quân bọn chúng! Nhìn đến quân địch hành động, Khang Tư phất tay lên. - Chúng ta cũng bắt đầu thôi! Quân kỳ chức vụ Thượng tá Khang Tư lay động cả lên, binh sĩ Lôi gia từ đầu đến cuối vẫn một mực yên tĩnh, đột nhiên hét lớn một tiếng, dưới chỉ huy của các sĩ quan nhanh chóng tiến về hướng quân địch. Quân đội di chuyển sau đó Khang Tư tiến vào hàng ngũ hộ vệ trung ương, quét mắt nhìn một vòng đội ngũ xung quanh, nở nụ cười nói: - Từng chỉ huy nhiều trận chiến như vậy, đây là lần đầu tiên nhất chính diện chiến đấu chính quy. Liễu Thanh Dương đột nhiên nhìn Khang Tư, nói: - Lấy chính diện hợp với yếu tố bất ngờ để giành thắng lợi. Nghe nói như thế, Tương Văn nháy mắt mấy cái mơ hò, hắn tuy rằng biết lời này có liên quan tới chiến tranh, nhưng cũng không biết là có ý nghĩa gì, muốn hỏi lại cảm thấy rất mất mặt, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Liễu Thanh Dương một cái. Mà Khang Tư nghe nói như thế lại cười cười. - Ha ha! Cùng lúc phải có tiến công chính diện, đẩy mạnh sức chiến đấu của đại quân, đồng thời lại phải có tuyệt chiêu đánh bất ngờ để giành thắng lợi, nếu không sẽ không nắm chắc thắng lợi trong chiến tranh. Đây là một trong binh pháp ở Viễn Đông đại lục phải không? Tương Văn đi bên cạnh lập tức đắc ý liếc mắt nhìn Liễu Thanh Dương một cái: “Thế nào? Làm khó không được đại nhân nhà ta phải không? Lại dám khoe khoang học thức?! Đừng để ta nắm được nhược điểm, bằng không mặt ngươi sẽ khó coi lắm đấy!” Liễu Thanh Dương hoàn toàn không chú ý tới nét mặt Tương Văn, ngược lại trong mắt chợt lóe sáng, gật gật đầu nói: - Đúng vậy! Đại nhân cũng đọc qua sách binh pháp này à? - Ừ! Có xem qua một vài lần. Khang Tư gật gật đầu, sau khi hắn lên làm quân chủ Lôi gia, nhất là khi đám thuộc hạ biết hắn ham mê đọc sách, gần như là cướp đoạt hết thảy các bộ sách có thể tìm được đưa đến để nịnh bợ hắn. Có thể nói hiện tại sách Khang Tư cất giữ đúng là hàng vạn cuốn, hơn nữa nội dung cũng là bao hàm toàn diện, cho nên binh thư Viễn Đông đại lục tại đại lục này rất quý hiếm, hắn cũng có được. - Như vậy đại nhân thích dùng chính hay là dùng mưu? Liễu Thanh Dương có phần mạo phạm hỏi. Khang Tư bị câu hỏi này khiến cho sửng sốt, theo lý thuyết trong binh pháp không có thích hay không thích, bình thường đều là dùng cách có hiệu quả đồng thời thích hợp với tình huống chiến trường lúc ấy để sử dụng. Đâu có thể bởi vì mình thích thì cố gượng ép dùng binh pháp nào đó chứ? Tuy nhiên Liễu Thanh Dương hỏi như vậy khẳng định có lý do của hắn, Khang Tư thật không tin Tổng trưởng hải quân này là người không hiểu biết như vậy. Cho nên sau khi Khang Tư suy nghĩ cẩn thận mới hồi đáp: - Dùng “chính” bởi vì đại binh mình hùng mạnh đủ để phá tan hết thảy mọi chống cự, căn bản không cần làm điều thừa đi sử dụng “mưu kế”. Liễu Thanh Dương nghe vậy trầm ngâm một chút, lại hỏi: - Đại nhân! Giả thiết ngài là một Tướng quân, khi ngài chỉ huy quân đội đã giành được thắng lợi lớn, quân chủ của ngài đột nhiên hạ lệnh cho bộ hạ của ngài bắt bớ ngài, đồng thời hạ lệnh rút quân. Làm cho ngài vất vả nhiều năm hy sinh trong quân đội đều hóa thành con số không, vậy ngài có dùng “kỳ mưu” để thay đổi kết quả này hay không? Tương Văn rất nhạy cảm liếc mắt nhìn Liễu Thanh Dương một cái, người này muốn ám chỉ cái gì đây? Khang Tư cười cười. - Vừa rồi ta nói rồi! Nếu khi đại quân hùng mạnh đủ để phá tan hết thảy mọi lực cản, dùng hay không dùng kỳ mưu cũng không sao cả. Mà giả thiết như lời ngươi nói chính là một trong lực cản đó, nói theo cách của ta, lực cản này là không tồn tại. Liễu Thanh Dương im lặng, không lên tiếng nữa. Tương Văn mặt nhăn nhíu, đại nhân nhà mình nói lời này có ý tứ gì đây? Phải chăng có ẩn ý nếu gặp phải hoàng đế hãm hại, tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn chịu trói. Nhưng ai có thể hãm hại đại nhân nhà mình? Đại nhân nhà mình chính là quân chủ mà? Thật không sao hiểu được. Liễu Thanh Dương vì sao lại hỏi những câu khó hiểu như vậy? Chẳng lẽ tên Liễu Thanh Dương này vẫn không có hoàn toàn mất hết hy vọng vào đế quốc? Ngược lại ngầm hỏi đại nhân nhà mình có thể ôm hoài bão trở lại đế quốc một lần nữa hay không? Đại nhân nhà mình thật có thể không thèm làm quân chủ thế cường lực mạnh, ngược lại đi làm thần hạ cho một thế lực yếu nhược hay sao? Tên Liễu Thanh Dương này sẽ không đưa ra vấn đề ngu ngốc như vậy để hỏi chứ? Ôi! Thực là nhức đầu! Sao có nhiều chuyện phiền toái như vậy làm gì chứ?! Hừ! Tuy rằng ta chưa nắm được nhược điểm của ngươi, nhưng ta sẽ tăng thêm người theo dõi, chính là một miếng cơm và vào miệng cũng đừng nghĩ tránh được con mắt của ta! Khi chấm dứt trò chuyện, đại quân đã tiến vào phạm vi phát động tấn công, Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ ỷ vào đội quân của mình là vũ lực thường trực, giành trước Khang Tư truyền đạt mệnh lệnh: - Toàn quân nghe lệnh! Giết chết một tên địch thưởng một kim tệ! Giết chết một sĩ quan, thăng quan một bậc thưởng một trăm kim tệ! Giết chết chủ soái địch quân, thăng quan ba cấp! Thưởng một vạn kim tệ! Toàn quân hãy anh dũng giết địch! Xung phong! Lời nói của Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ được thủ hạ nhanh chóng truyền khắp toàn quân, quân Khải Lỗ Sĩ lập tức sĩ khí bốc cao tận trời, hò hét xông tới quân Khang Tư. Xa xa Khang Tư và quan binh trong quân đội Lôi gia nghe được lời truyền, tất cả đều trợn trừng mắt tức giận vạn phần, đầu của mình chỉ đáng giá như vậy sao?! Con bà nó! Các huynh đệ trong nhà lão tử ai không có thạch cao mười đến hai mươi thạch, đường đường một võ sĩ không ngờ đầu mình chỉ có giá một kim tệ? Quả là khi người quá đáng! Từ trong phẫn nộ, binh sĩ Lôi gia kia vì cuộc sống gian nan mà khắc thật sâu vào trong xương tủy bản chất hung tàn, cùng với đều từng được rèn luyện từ trong núi xác chết trong biển máu lập tức bốc lên sát khí ngút trời. Sát khí mãnh liệt xuất hiện bất thình lình, không ngờ khiến quân Khải Lỗ Sĩ đang vọt mạnh tới theo bản năng chợt ngừng chân lại một thoáng. Khang Tư rất buồn cười vỗ vỗ cổ: - Ha ha! Không nghĩ tới cái đầu trên cổ ta lại đáng giá một vạn kim tệ? Hơi quá nhiều đấy chứ!? Tương Văn ánh mắt lóe hàn quang nhìn quân Khải Lỗ Sĩ, thấp giọng nói: - Xin đại nhân yên tâm! Mật vệ vào thời cơ tốt nhất sẽ lấy thủ cấp Thống soái quân địch hiến cho đại nhân. Nghe nói như thế, Khang Tư vẫn không có phản ứng gì, Liễu Thanh Dương lại bị dọa cho hoảng sợ, giữa vạn quân lấy đầu Thượng tướng? Mật vệ này cũng quá lợi hại đi? Hắn thật không nghi ngờ Tương Văn nói mạnh miệng, tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ vị Tổng trưởng Nội vệ kiêm Tổng trưởng mật vệ này nói một là một. Liễu Thanh Dương thực muốn biết mật vệ làm thế nào hoàn thành nguyện vọng của vị Tổng trưởng Tương Văn này, hắn không kìm nổi rướn cổ nhìn ra chỗ quân kỳ của Khải Lỗ Sĩ xa xa. Thấy thế công của quân địch hơi ngừng lại một chút, Khang Tư cười, phất tay lên: - Tấn công. Thanh âm vừa dứt, quân kỳ của Khang Tư lập tức được phất lên, tiếng kèn lệnh vang lên, binh sĩ Lôi gia đã sớm chờ đợi, lập tức bước vào hàng ngũ chỉnh tề, miệng hô khẩu hiệu chân bước tiến về phía quân địch. Thấy một màn như vậy, đội lục chiến đệ tam hạm đội vốn muốn giống như mãnh hổ xuống núi xông vào quân địch, tất cả đều mắt choáng váng, khiến cho sĩ khí lập tức hạ xuống rất nhiều, nếu không bị các sĩ quan áp chế, chỉ sợ đã tách rời khỏi đại đội một mình đánh về phía quân địch. Nhìn quân Khải Lỗ Sĩ gào thét ào tới, Tương Văn khinh thường bĩu môi: - Một đám nông binh đều chưa thấy qua huyết chiến, còn cách xa như vậy, chờ lúc xông tới trước quân địch khí lực đã giảm sút mất mấy phần. Nghe nói như thế Liễu Thanh Dương nhìn xem binh sĩ Lôi gia chậm rãi cất bước đi tới, hắn hơi suy nghĩ gật gật đầu. Đám binh sĩ Lôi gia quả thật huấn luyện có căn bản, không cần phải truyền lệnh, không ngờ tự động lập phương trận lấy đại đội làm đơn vị tác chiến, tuy rằng đối địch diện tích nhỏ, nhưng sức chiến đấu lại tăng mạnh lên rất nhiều. Nghĩ vậy, Liễu Thanh Dương nhìn lại đội lục chiến đệ tam hạm đội, hắn nhướng mày, không khỏi quay sang gã sĩ quan bên cạnh nói nhỏ vài câu, gã sĩ quan rời đi một lúc sau đội lục chiến cũng từ hàng ngũ mở rộng lộn xộn, cũng từ từ đổi thành năm phương trận xếp đội hình chữ nhất tiến tới. Tuy rằng một bên chậm rãi bước đi tới, nhưng bên kia đang chạy ào tới, khoảng cách càng lúc càng gần lại. Mà theo quân hai bên càng ngày càng gần, những mũi tên thưa thớt dưới chỉ huy của sĩ quan đã biến thành từng trận mưa tên bay bổng về phía đối phương. Tuy rằng song phương đều có cung tiến thủ, số lượng cũng không sai biệt lắm, nhưng nhân số người trúng tên rồi ngã xuống lại hoàn toàn bất đồng. Bên quân Khải Lỗ Sĩ ngoại trừ quân phục thống nhất, phương diện binh khí trang bị cũng khác nhau, nhìn xem trang bị của binh chủng mũi nhọn kỵ binh như vậy là có thể đã biết. Mà bên quân Khang Tư thì hoàn toàn trang bị theo đúng tiêu chuẩn quân đế quốc, mà còn là trang bị theo tiêu chuẩn thời kì quân đế quốc cường thịnh: đó là người người đầu đội mũ sắt, một bộ áo giáp, sau đó hoặc là một cây trường thương bộ binh và một thanh khảm đao, hoặc là ba thanh khảm đao và một thuẫn tròn nhỏ, mà hàng ngũ bộ binh chủ lực thì thay trường thương bằng một tấm thuẫn lớn. Song phương trang bị kém xa nhau như vậy, hơn nữa quân Lôi gia đều chậm rãi đi tới, bất kể cử thuẫn hay lắp tên giương cung đều rất thoải mái. Tuy rằng hàng phía trước quân Khải Lỗ Sĩ cũng đồng dạng xếp một hàng tấm chắn, nhưng binh lính phía sau bọn họ ngay cả một tấm thuẫn nhỏ cũng không có, càng không nói đến mũ sắt. Đối với trận chiến chủ yếu dựa vào mưa tên bắn bổng tới tạo ra tổn thất, thương tổn của mỗi bên nghiêm trọng thế nào không cần nói cũng biết. Quân Khải Lỗ Sĩ cũng từ trong tiếng kêu gào thê thảm của huynh đệ bên cạnh mình thấy được điều ấy, liền rất nhanh chạy tới trước. Bọn họ sau khi thấy rõ bộ dáng quân Khang Tư liền biết trang bị của mình không bằng người, sự phòng hộ của bên mình nhiều lắm là tấm bì giáp, đa số đều chỉ mặc một bộ quân phục đơn bạc, một khi trúng tên không chết cũng bị thương. Mà bên đối phương thì mũ sắt áo giáp tấm chắn đầy đủ hết, mưa tên từ không trung rơi xuống, nếu không phải vận khí rất xấu thì căn bản cũng giống như mưa bụi mà thôi. Nếu không có cách nào khác để so với trang bị, như vậy cũng chỉ có thể so sánh cách đánh giết. Song phương rất nhanh mặt đối mặt, hàng tấm chắn phía trước đội ngũ song phương, từ sau lúc cung tên mất đi uy lực, liền thối lui ra phía sau ném xuống tấm chắn làm hàng đội thứ hai. Tấm thuẫn chắn tên này rất nặng, nếu không phải người hình thể to lớn sức lực mạnh mẽ, căn bản đừng nghĩ một tay cầm tấm chắn một tay cầm đao tiến hành tác chiến, vừa rồi khiêng tấm thuẫn xung phong đã tiêu hao rất nhiều sức lực. Vừa nhìn thấy quân địch ngay tại trước mặt mình, hàng quân Khang Tư phía trước lập tức hét lớn một tiếng, một luồng sát khí nồng đậm đột nhiên toát ra, đội binh trường thương đồng loạt chỉa thẳng phía trước, sau đó sĩ quan ra lệnh một tiếng, vọt mạnh lên mấy bước rồi ngừng lại, đây là một chiêu đột kích đâm sở trường nhất của quân Khang Tư. Chỉ thấy vô số mũi thương sắc bén lóe hàn quang, đâm rất mạnh vào ngực binh sĩ Khải Lỗ, bởi vì gia tăng lực độ xông tới, đại đa số đều bị đâm xuyên qua mình, mà một số tên địch có đồ tốt che ngực, tuy rằng tránh khỏi chết, nhưng cũng bị lực đâm quá mạnh làm ngã bật ngửa trên mặt đất, lập tức bị đồng bạn phía sau chạy tới giẫm đạp chết. Một thế đột kích đâm của quân Khang Tư, khiến cho quân Khải Lỗ Sĩ giống như cành hoa bị sóng biển va vào bờ đá, máu tươi bắn ra tung tóe. Đội binh trường thương bên Khang Tư rút thương lui về phía sau, bắt đầu dưỡng sức chờ thời điểm đột kích đâm kế tiếp. Đội binh đao phía sau, một tay cầm tấm thuẫn tròn nhỏ, một tay vung khảm đao sắc bén, từ phía sau đội binh thương lao mạnh ra, vừa che chắn chống đỡ thương tổn do đội binh thương quân địch gây ra, vừa nhân cơ hội tiến sát tới bên cạnh địch nhân chém giết. Mà ngay sau uy hiếp của đội binh đao bên cạnh địch nhân vừa giảm sút, đội binh thương đã nghỉ ngơi lại sức chuẩn bị thỏa đáng lại mãnh liệt chạy lên mấy bước đâm một cái; rồi sau đó, đội binh đao cũng mạnh mẽ chạy đuổi tới tiêu diệt những địch nhân tránh thoát công kích của trường thương. Đội binh thương và đội binh đao thay phiên nhau công kích, phối hợp rất nhuần nhuyễn. Mà quân địch thì rất nhanh rơi vào tình trạng bế tắc, đầu tiên là trường thương mãnh liệt đâm tới như rừng, thật vất vả tránh thoát một kích, liền sau đó đội binh đao quỷ mỵ lại theo những khe hở của rừng thương lao ra. Địch nhân còn không kịp làm ra phản ứng gì đã bị chém ngã xuống đất. Đối mặt với cách tấn công ào ạt liên tiếp không ngừng này, không điên cuồng mới là lạ. Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ bị một màn trước mắt này khiếp sợ đến nói không ra lời: “Đây mà là thổ phỉ sao? Động tác đều nhịp, hơn nữa phối hợp thuần thục, cho dù là quân chính quy đế quốc trước đây cũng không có khả năng đạt tới trình độ này.” “Đúng vậy! Bọn họ tuyệt đối không phải thổ phỉ! Đệ tam hạm đội rốt cuộc từ nơi nào kiếm ra những tên lính như vậy? Chẳng lẽ là đội lục chiến của các hạm đội kia trợ giúp?” “Rất có thể! Bởi vì đội lục chiến hải quân cũng đều là biên chế chính quy như cũ, không giống như quân đội quân phiệt hiện tại thật giả lẫn lộn.” Ở thời điểm Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ đang miên man suy nghĩ, bị bộ hạ đụng chạm làm bừng tỉnh. Cũng không cần hỏi phát sinh chuyện gì, Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ liếc mắt một cái liền phát hiện binh sĩ tuyến đầu đã bắt đầu loạn thành một đám trốn tránh thế tiến công của quân địch. Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ chấn động trong lòng: “Binh lính không có kinh nghiệm chiến trận chính là không có dẻo dai, không có cái loại dục vọng chém giết, không có khát vọng vì thắng lợi.” “Bình thường bố trí trận hình ra oai hù dọa dân chúng, đuổi đánh bọn đạo tặc cường đạo hoặc là đọ sức với các quân phiệt khác, biểu hiện cũng còn được người ta vừa lòng, chỉ khi nào cùng tác chiến huyết chiến với quân đội chính quy, lập tức trăm lần như một hiện ra hiện tượng thất bại.” “Chết tiệt! Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù có đội đốc chiến giám sát, tin rằng không tới bao lâu trận tuyến liền tan vỡ, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy thua trận lui về? Bản thân mình khẳng định sẽ bị gia tộc vứt bỏ, người đỏ mắt thèm muốn địa vị của mình cũng không ít.” Ánh mắt Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ đột nhiên sựng lại, hắn mẫn cảm phát hiện bên trong phương trận của quân địch, không ngờ có một chỗ lộ ra động tác chậm chạp, hơn nữa quân mình ở hướng đó cũng không có nao núng lui về phía sau như những chỗ khác, ngược lại đang anh dũng liều chết chiến đấu. Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ sau một lúc nhìn chăm chú, trên mặt hắn hiện lên vẻ tươi cười, tuy rằng quân địch nơi đó cũng mặc một kiểu quân phục đế quốc, nhưng nhìn xem trang bị là biết, đội quân địch phụ trách ở chỗ đó hẳn là thuộc loại mới bồi dưỡng sau này, bằng không như thế nào mỗi người đều có mũ sắt mà đám quân đó không có chứ! Xem ra bất cứ một thế lực nào cũng đều tồn tại đoàn thể mới vừa bồi dưỡng huấn luyện ra. Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ cười lớn, phất tay lên: - Truyền lệnh cho đội kỵ binh công kích đám quân địch không có mũ sắt đàng kia! Sĩ quan đội kỵ binh cũng không phải ngu ngốc, nhận được mệnh lệnh liền nhìn ra chiến trường xa xa đó. Tuy rằng không thể tìm kỵ binh quân địch báo thù, tuy rằng chiến mã có phần mỏi mệt, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy vui mừng, vội chỉ huy thủ hạ toàn bộ giục ngựa tiến công. Binh sĩ của đội kỵ binh có lẽ không dám đối mặt với trường thương sáng ngời, nhưng tấn công bộ binh giống như mình chỉ mặc bì giáp tay cầm khảm đao, đó khẳng định là không có điều gì sợ hãi, ngược lại trong lòng cả đám đều dâng lên mãnh liệt một loại tâm tình hy vọng dựa vào giết chóc kẻ yếu để giảm bớt nỗi sĩ nhục bị khinh bỉ vừa rồi. Nhìn thấy đội kỵ binh quân địch xuất hiện, hơn nữa mục tiêu đúng là đội lục chiến chiến tuyến yếu nhất bên kia, Khang Tư liền phất tay ra hiệu, kỵ binh Lôi gia đã thay đổi ngựa khỏe, lập tức ầm ầm phóng về phía đối phương. Liễu Thanh Dương đi theo bên cạnh Khang Tư, cũng phát hiện đội lục chiến hạm đội nhà mình nếu so sánh với binh sĩ Lôi gia, kém không phải một hai điểm, thậm chí hiện tại quân địch cũng biết và dồn lực xung kích đột phá vào đội lục chiến. Liễu Thanh Dương có chút buồn bực có phần phẫn nộ lại có điều bất đắc dĩ, đành phải xin chỉ thị của Khang Tư, sau đó tự mình đi tọa trấn chỉ huy đội lục chiến. Tuy rằng không thành thạo chỉ huy đội lục chiến, nhưng hắn dù gì cũng là Trưởng quan cao nhất của đội lục chiến, có hắn làm quan chỉ huy, bất luận kỷ luật sĩ khí hay sức chiến đấu đều tăng lên nhiều. Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ đương nhiên cũng thấy Khang Tư điều động quân kỵ binh, hắn không khỏi nhíu mày, thật sự không thể tưởng được, vốn nghĩ rằng trận chiến rất dễ dàng thu thắng lợi, không nghĩ tới lại trở nên gian nan như vậy. Hiện tại trong đầu hắn cũng không dám nghĩ đến thắng lợi, hy vọng lớn nhất bây giờ là có thể đánh ngang tay cùng quân địch là mừng rồi. Nhưng ý niệm hy vọng này cũng thực xa vời! Năng lực của từng binh lính đối phương mạnh hơn nhiều so với quân mình, hơn nữa quân số cũng nhiều hơn, chỉ sợ ngay cả rút lui cũng không có khả năng làm được đây. Nghĩ vậy, Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ rất hối hận thời điểm xuất binh vì sao mình không mang theo nhiều người đến. Nhưng, chuyện này cũng không thể tự trách mình sai lầm? Ai mà ngờ đến vũ lực thường trực của nhà Khải Lỗ Sĩ lại không đánh thắng được đội lục chiến đệ tam hạm đội chứ? Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ đang miên man suy nghĩ đột nhiên nghĩ đến cái gì, hé miệng hô: - Người đâu... Đám thân binh nghe tiếng gọi quay đầu lại chờ lệnh, khiếp sợ nhìn thấy một người mặc hắc y bịt mặt như quỷ thần đột nhiên hiện ra trên lưng ngựa Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ, đầu tiên là giơ tay bịt miệng Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ, sau đó thật ung dung thoải mái dùng lưỡi dao sắc bén trong tay cắt đứt cổ Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ! Rốt cục đám thân vệ chợt tỉnh sợ hãi kêu gào lên, đồng thời chuẩn bị rút binh khí ra thì gã hắc y bịt mặt cầm theo cái đầu của Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ, cứ như vậy trong nháy mắt biến mất tại chỗ chỉ lưu lại một thi thể không đầu ngồi ngay ngắn trên lưng chiến mã, trên cổ máu tươi bắn tung tóe. Tất cả sĩ quan cùng đám thân vệ chỉ đứng lặng ngây ngốc nhìn một màn này, có người thậm chí còn đang dụi mắt, bọn họ không thể tin được điều mình nhìn thấy, thích khách quỷ dị bất thình lình xuất hiện, sau đó quỷ dị mang theo đầu của đại nhân đột nhiên biến mất, điều này sao có thể?!