Cơ dị

Chương 19 : Rơi vào trong máy giặt quần áo

Edit: Ry 337 ôm ba quả cà chua bi của nó, nhảy ra khỏi bể cá, ra sức chạy đến cửa phòng Phổ Sầm Tư, vươn ra một nhánh xúc tu vặn cửa. Bởi vì nó không dám tiến vào, chỉ dám thò mắt vào qua khe cửa, nhìn người phụ trách. Người phụ trách không cho phép nó tiến vào thế giới tinh thần, cũng không cho phép nó tiến hành giao lưu tinh thần. "Ầm ầm---" Lại một tiếng sấm rền, 337 bị hù trực tiếp xông vào phòng ngủ của Phổ Sầm Tư. Cà chua ôm theo bị rơi mất một quả, 337 không hề hay biết. Nó nhảy lên giường, cố ý dùng xúc tu chà lau nhiều lần bộ phận đã tiếp xúc với mặt sàn, sau đó mới dám chạy tới bên cạnh Phổ Sầm Tư. Người phụ trách mới của nó đang ngủ. 337 không dám quấy rầy, bèn nằm xuống cạnh gối hắn, ôm lấy cà chua be bé của nó thiếp đi. Phổ Sầm Tư đi ngủ có thói quen đeo tai nghe cách âm, bình thường chỉ cần không nằm mơ thì sẽ luôn ngủ đến sáng sớm. Đồng hồ sinh học của hắn luôn dậy vào lúc sáu giờ hai mươi. Phổ Sầm Tư mở to mắt, trở mình, định bỏ tai nghe lên tủ đầu giường, một cục đen như mực lập tức xuất hiện trong tầm mắt hắn. Trong ngực cái thứ nho nhỏ đó còn ôm hai quả cà chua bi tròn vo. Trong nháy mắt, ngay cả ý muốn bóp chết 337 Phổ Sầm Tư cũng có. Nhưng hắn chưa kịp làm gì, 337 cũng đã tỉnh. "Hôm qua... Hôm qua bên ngoài có sét đánh, rất đáng sợ! Cho nên 337 mới chạy vào!" 337 ôm chặt cà chua của nó: "... Người phụ trách đừng mắng 337." Phổ Sầm Tư không quen buổi sáng nghe một đống tạp âm, bóp ấn đường: "Trước hết ngậm ba cái mồm của mày lại." "Được." 337 nhảy xuống khỏi giường, định trở lại bể cá, nhưng nó vẫn không quên giải thích với Phổ Sầm Tư: "Hôm qua 337 đã phủi sạch bụi trên người rồi." 337 đi ra ngoài, xúc tu cuốn lấy quả cà chua bi bị rơi dưới mặt đất tối hôm qua. Trước khi đóng cửa lại cho Phổ Sầm Tư, 337 chợt thò râu qua khe cửa. "337 vâng theo mệnh lệnh của người phụ trách, sẽ đi tắm rửa ngay." Râu của nó rũ xuống: "Nếu người phụ trách ghét bỏ 337, 337 có thể giúp anh giặt sạch chăn nệm." 337 đóng cửa cho Phổ Sầm Tư. Mặc dù Phổ Sầm Tư không muốn thừa nhận, nhưng hiện giờ một vài hành vi và lời nói của 337 đã bắt đầu giống con người. Thậm chí Phổ Sầm Tư còn nghĩ sẽ có ngày 337 có thể ngụy trang thành một con người. Hắn bỏ tai nghe cách âm vào trong hộp, đeo kính lên, xỏ dép lê đi tới trước cửa sổ. Mưa bên ngoài đã ngừng, không khí được nước mưa rửa sạch, mát mẻ hơn nhiều, còn có không ít tiếng hót vui tươi của chim chóc. Lúc trước khi ngủ và sau khi tỉnh dậy là hai khoảng thời gian mà Phổ Sầm Tư cực kỳ ghét việc phải nghe thấy bất cứ tiếng động nào, hắn đóng cửa sổ lại, nhận được một tin nhắn, là một người bạn tốt hắn quen ở đây gửi tới. "Phổ tiên sinh, rất xin lỗi, có lẽ lại phải làm phiền anh chăm sóc Bill giúp tôi mấy ngày. Tự dưng tôi lại bị ông chủ gọi đi công tác, má ơi, ông chủ luôn muốn ép đám nhân viên quèn chúng ta vào chỗ chết. Tối hôm qua tôi đã gửi Bill rồi, chắc giờ đến rồi đấy, cảm ơn ông anh nhé!" Tin này được nhắn bằng tiếng Anh, chỉ khoảng hai phút sau, Phổ Sầm Tư đã nghe thấy tiếng chuông cửa dưới lầu. Bill là một con chó, là một con Corgi mà ông bạn người nước ngoài của Phổ Sầm Tư nuôi, cứ khoảng hai tháng là sẽ gửi đến chỗ Phổ Sầm Tư nhờ chăm hộ mấy ngày. Phổ Sầm Tư thường vứt con Corgi kia vào trong một căn phòng trống ở tầng 1, sau đó cho nó một chút thức ăn, rồi để kệ cho nó quậy. Phổ Sầm Tư đi xuống lầu nhận đồ chuyển phát nhanh, con Corgi kia vừa vào cửa đã định chạy mất, nhưng bị Phổ Sầm Tư túm dây kéo lại. Hắn nhốt Corgi vào trong một phòng trống, sau đó lên lầu chuẩn bị rửa mặt. Trong hồ cá trên bàn sách không có 337, trong bồn rửa tay cũng không có. Sau đó, Phổ Sầm Tư phát hiện trong máy giặt quần áo có ba quả cà chua bi và một thứ ngu ngốc đang bị trộn đều với nước--- 337.