Nghĩ đến chuyện đi lạc không về nhà được, Uyển Ngọc bắt đầu khóc sụt sùị .... Vũ Hoàng lái xe đi vượt qua, hình ảnh cô gái trẻ đang khóc là anh ta chú ý. Chợt kêu lên: – Con nhỏ man. Con nhỏ man là tên gọi Thanh Hương dành cho Uyển Ngọc, cô bé tỉ phú chưa quá hai mươi đã sở hữu một tài khoản năm triệu USD, tính ra tiền Việt Nam đến gần cả chục tỉ Việt Nam. Ai lấy cô ta là tỉ phú ngang hông. Vũ Hoàng vội lùi xe lại: – Uyển Ngọc! Có phải Uyển Ngọc không? Nhận ra Vũ Hoàng người hay đến tìm Thanh Hương, Uyển Ngọc mừng quýnh: – Anh Hoàng! Chỉ đường cho em về nhà đi, em đi học từ chiều giờ. – Đi lạc? Vũ Hoàng bật cười. Đi lạc cũng phải, nét mặt cô ta khờ trân như con Mán trong rừng vừa lên thành phố. Nhưng một nét đẹp thật hoang dã ngây thơ. – Xe anh đậu đàng kia. Tội nghiệp dữ hôn, đi lạc chiều giờ lận. Không sao đâu, anh sẽ đưa em về nhà. – Cám ơn anh ... nhưng bằng cách nào đây em có xe đạp. – Được mà. Vũ Hoàng nắm tay Uyển Ngọc dắt đi. Uyển Ngọc định rút tay lại, song nhìn mặt Vũ Hoàng, anh tự nhiên chứ có “tà ý” gì đâu, cô ngoan ngoãn bước theo. Mở cốp xe của mình, Vũ Hoàng nhấc xe đạp của Uyển Ngọc bỏ vào. – Em lên xe, anh đưa em về nhà. Vinh không đưa rước em nữa à? – Em nghĩ ... mình nhớ đường rồi, nên bảo ảnh khỏi đưa đón, ai đè em càng đi càng lạc. – Em biết đây là đâu không? – Dạ không. – Ra tới Bà Hom Phú Lâm. Từ đây mà em đạp về nhà phải cả chục cây số. Uyển Ngọc kêu lên: – Trời đất, xa dữ vậy! Hèn nào em đạp xe mỏi nhừ cả chân, bây giờ càng mỏi dữ hơn. Càng đạp xe đi, càng thấy lạ hoắc. – Mệt lắm phải không? Hay anh đãi em ly nước ngọt nhé! – Dạ thôi, em đâu có tiền. – Anh mời em, anh phải trả tiền. Hay là đói chưa, anh dắt em đi ăn cơm luôn? Uyển Ngọc cười như thú nhận, bụng của cô đang rỗng không, đói đến chán run rẩy luôn, song cô lắc đầu ấp úng: – Dạ thôi. – Đừng có ngại, anh cũng đang đối nè. Vũ Hoàng lái xe đến nhà hàng, anh dắt Uyển Ngọc vào: – Cứ ăn tự nhiên nhé! Chưa bao giờ Uyển Ngọc ăn ngon đến thế, cô ăn thật nhiều.~ – Cám ơn anh nghen, em đang đói nên ăn ngon lắm. Uyển Ngọc cắm cúi ăn nên không thấy Vũ Hoàng đang ngắm cô. Anh đang làm một cuộc so sánh. Cô bé đẹp quá, dù ăn mặc tầm thường, không màu mè hay biết làm điệu. – Khi nào em gặp Thanh Hương, đừng nói việc anh đưa em đi ăn nhé. – Dạ, nhưng sao đừng nói vậy anh? – Thì anh bảo em đừng nói, em đừng nói, như vậy thôi Anh ... sợ Thanh Hương ghét em hơn nữa. Uyển Ngọc gục gặc đầu như đã hiểu. Có khi nào Thanh Hương tốt với cô đâu, xem cô như kẻ thù vậy. Có lẽ tại cô có quá “vộ số tội”, lúc nào cũng làm phiền người khác. Vũ Hoàng chợt nắm bàn tay Uyển Ngọc. – Em đẹp hơn cô ấy nhiều, mà con gái thì hay đố kỵ với những người đẹp hơn mình, hiểu không? – Dạ. Uyển Ngọc không hiểu cho lắm. Cô kém Thanh Hương tất cả kia mà.