Vinh ngẫn ngơ. Chuyện gì đã xảy ra mà Uyển Ngọc tỏ vẻ khiếp đảm như vậy. Anh càng muốn lại gần thì cô càng muốn xa ra, hai tai cầu cứu đám đông. Vinh ngơ ngác: – Ngọc! Em làm sao vậy. Anh lên xe lấy quần áo tắm, chuyện gì đã xảy ra? – Anh đưa điện thoại cho tôi. Không hiểu gì hết, Vinh móc lấy điện thoại đưa cho cô. Uyển Ngọc run rẫy bấm số gọi cho Vũ Hoàng. – Hãy đến cứu em, em sợ lắm. Vũ Hoàng? Uyển Ngọc gọi điện cho Vũ Hoàng, cô tỏ vẻ kinh sợ anh. Vinh như rơi từ trên trời rơi xuống, anh đã làm điều gì khiến cô kinh sợ, từ chối chồng mình và cầu cứu một gã đàn ông khác? Vinh vừa định đưa tay kéo Uyển Ngọc, một bàn tay đã nắm tay anh lại, Vũ Hoàng nghiêm mặt: – Anh đã khiến cô ấy kinh sợ, còn muốn làm cho cô ấy sợ nữa hay sao? Uyển Ngọc, em đừng sợ. Uyển Ngọc lao về phía Vũ Hoàng, cô núp vào sau lưng Vũ Hoàng. – Anh Hoàng! Làm ơn đưa em trở về Sài Gòn giùm, em ...sợ lắm. Như có một gáo nước lạnh dội vào mặt Vinh, anh sững sờ nhìn Uyển Ngọc rồi chợt nổi giận: – Em có thái độ này là sao Ngọc? Vũ Hoàng dang tay ngăn Vinh, dùng thân mình như che chở cho Uyển Ngọc, cười khẩy nhìn Vinh: – Anh hỏi Uyển Ngọc tại sao à? Uyển Ngọc, em nói xem. Uyển Ngọc lắc đầu, nước mắt cô bắt đầu tuôn ra, cô nhìn Vinh ai oán: – Anh đừng ép em nói ra. Những gì anh vừa gây ra cho em thật kinh tởm. Anh Hoàng, làm ơn đưa em về ngay Sài Gòn. Vinh tức giận: – Em phải nói cho rõ, em là vợ anh tại sao có thể đi với người đàn ông khác? Vũ Hoàng cười mỉm: – Em nói ra đi Ngọc. Uyển Ngọc vẫn lắc đầu, cô khóc nhiều hơn. Hết chịu nổi, Vinh hét lên: – Anh điên vì em mất. Lúc chiều chúng ta rất vui vẻ kia mà. Vũ Hoàng nhân cơ hội Vinh đang tức giận vội lôi cô chạy đi về hướng xe mình, lên xe và lập tức lái đi. Độ chừng Vinh, không theo đươc, Vũ Hoàng cho xe chạy chậm lại: – Trông em rất hoảng loạn, có chuyện gì vậy Ngọc? Uyển Ngọc chỉ lo khóc, cô quên hỏi vì sao Vũ Hoàng lập tức có mặt tại nơi này. Đầu cô lắc nguầy nguậy: – Anh đừng hỏi em, em sợ lắm. Vũ Hoàng thở dài: – Em không nói anh cũng suy đoán được, người ta nói em từ dưới biển chạy lên hoảng sợ. Có phải Vinh muốn nhân trời tối nhấn chìm em xuống biển. Em nghĩ xem nếu lúc nãy em chìm xuống biển, điều gì xảy ra? Ngừng lại một chút để xem phản ứng của Uyển Ngọc, Vũ Hoàng tiếp: – Nếu như ... em chết, tất cả tài sản của em, ai sẽ là người thừa kế? Uyển Ngọc bưng mặt. Thật kinh tỏm. Vinh vừa nói yêu cô vừa muốn giết cô chết. Uyển Ngọc không sợ chết, nhưng nếu phải chết vì lòng dã thú của Vinh, lòng cô đau đớn quá. Cô yêu anh còn hơn yêu bản thân cô nữa kia mà. Vũ Hoàng nắm bàn tay Uyển Ngọc siết nhẹ: – Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em. Chính vì em đã quá tln tưởng anh ta nên anh phải âm thầm theo sau lưng em, bảo vệ em. May mà hôm nay anh đến kịp lúc. Nếu không, em đã bị chính người em yêu thương nhất, sát hại em. Uyển Ngọc gục đầu lên vai vũ Hoàng khóc nức nở. Bây giờ chỉ cô Vũ Hoàng là người thân duy nhất. Còn Vinh thật kinh tởm và đáng sợ.