Vừa về đến nhà Vinh dội lại vì tiếng nhạc ầm rĩ đến điếc cả tai. Anh đi nhanh vào nhà. Hôm nay Thanh Hương nổi cơn điên gì vậy, mở nhạc vừa đủ nghe thội chứ. – Thanh Hương ... Nhưng không phải Thanh Hương mà là Uyển Ngọc, cô đưa hai tay bịt tai một cách khổ sở. – Tắt tắt máy giùm. Vinh thở hắt ra, anh tắt volume: – Em không biết tắt hay sao. – Chỗ nào? Vinh đưa cái remote ra. – Tắt cho này nè! Nhìn lên bàn, Vinh phát hoảng lên vì dường như những trái cây bà Thành mua chất trong tủ lạnh được Uyển Ngọc mang cả ra, vỏ chuối, vỏ lê rồi nước ngọt. Vinh nhăn mặt: – Em làm cái gì vậy? Bẩn quá! Vinh chưa kịp nói tiếp, Thanh Hương từ trên lầu chạy xuống, mặt ngái ngủ. – Anh Hai! Em chịu hết nổi rồi. Ở trên lầu phòng em vừa mở thì con chó vào, em đâu có để ý. Anh xem nè, nó gặm hư cả đôi giày mới của em. Dưới này nó mở nhạc. Em điên lên mất. Vinh nhún vai: – Em nói với ba hay mẹ kìa. – Chắc là em đi ra ngoài ở mất thôi, bực mình hết chỗ nói. Thanh Hương ném mạnh đôi giày bị con MiMi gặm xuống trước mặt Uyển Ngọc, hằn học: – Tao sẽ vật đầu chết tươi con chó của mày đấy. Liệu hồn! Uyển Ngọc cúi gầm đầu. Cô có muốn đâu. Cô bắt đầu hối hận đã về đây. Nhưng trở về nhà cô, cậu Thành không cho. Làm sao đây? – Vinh bỏ đi lên phòng. Theo thói quen mỗi khi đi đâu về là anh lại bên bể cá nhỏ xem hai chú cá La Hán của mình. Hai chú cá ngốn gần hết tháng lương của anh. – Ơ hay!