Mặt Uyển Ngọc nghệch ra hơn nữa: – Là sao? Vinh phì cười: – Sao có lúc em “tốc kê” không chịu nổi vậy! Là em sẽ là vợ của anh. Chịu không? – Hổng biết! – Kỳ cục hôn, sao hổng biết cho được! Cô bé, sang nặm tụi mình cưới nhau nghen. – Hổng biết. Uyển Ngọc bưng mặt xấu hổ. Thương quá, Vinh ôm cô vào lòng, nồng nàn: – Sao càng ngày anh càng thấy yêu em đến như vậy không biết. Những nụ hôn nồng lên gương mặt_đang đỏ bừng của Uyển Ngọc, cô kêu khẽ: – Coi chừng có ai thấy! Anh hôn em làm em muốn ngộp thở nè. – Tại anh quá yêu em. Vinh mỉm cười buông Uyển Ngọc ra. Vô tình mắt anh chạm vào cuốn sách giấu dưới gối, tò mò Vinh lôi ra. Uyển Ngọc sợ quýnh lên. – Anh đừng có xem! Nhưng không còn kịp nữa, Vinh giở cái gối ra, không phải một cuốn mà là đến mấy cuốn. Vinh nhíu mày: – Sách này ở đâu em có? Mặt Uyển Ngọc đỏ nhừ: – Em mua. – Tại sao lại đi xem những quyển sách nhảm nhí này vậy? – Tại ... tại ... tại ... Uyển Ngọc không thể nói ra nguyên nhân, cô ấp úng: – Sách này ... hổng nên xem sao? – Đúng ra cũng chẳng nhảm nhí gì. Trước ngưỡng của hôn nhân, em cũng cần biết bởi vì em không có mẹ với bà ngoại chẳng dễ nói, có đúng không? – Thôi em không xem nữa, em đi bỏ sọt rác vậy. Em mới xem vài trang đầu thôi. – Không cần bỏ sọt rác, em cất vào tủ sách gia đình, khi nào cưới nhau anh và em cùng xem chịu không? Xấu hổ, Uyển Ngọc giấu mắt vào ngực Vinh. Thật lâu, cô mới ngước mặt lên nhìn Vinh, anh đang nhìn cô cười với vẻ thú vị. Anh yêu cái cách ngây ngô như trẻ con của cô. – Anh này ... hôn nhau hoài cố hại không anh? – Có Vì như vậy anh sẽ muốn em. Nhưng em tin đi, anh yêu em nên anh sẽ dành “chuyện ấy” cho đêm tân hôn của chúng mình. – Chuyện ấy? – Là chuyện em vừa nói hôn nhau hoài có hại không. Ôi, cô bé của anh đã mười tám, một mình hạ ba gã đàn ông mà lại chẳng hiểu gì cả, cho nên đi mua sách này xem, có đúng không? – Tại em muốn biết ... Mà thôi, không nói chuyện này nữa, chúng mình đi chơi đi anh. – Em muốn đi đâu? – Đi ăn kem, ăn bò bía. Vinh cười phá lên: – Ôi! Người yêu của anh? Anh đang tự hỏi, không biết em là con nít hay là người lớn đây. – Cười em hoài, ghét ghê. Uyển Ngọc giận dỗi xô đùa Vinh lại cửa, anh ghìm lại và ôm cô: – Anh không cười nữa! Đi ăn kem hay bò bía gì cũng được, anh ra ngoài cho em thay quần áo. Hôn cô lần nữa, Vinh mới chịu buông cô ra, mở cửa đi ra ngoài, Uyển Ngọc mỉm cười nhìn theo. Bên cạnh anh, cô thấy cuộc đời mình đẹp hơn bao giờ. Tình yêu là mật ngọt, là nụ cười.