– Em mà có hả? - Vinh dứ nắm tay lên mũi Uyển Ngọc - Anh sẽ thế này nè. Anh vừa đi gặp Thu Cúc về. – Chị ấy sao hả anh? – Khóc. – Em có lỗi với chị ấy. – Ngốc quá! Tại anh thay lòng. – Sau này anh có thay lòng với em không? – Không bao giờ. – Chắc nghen! – Ừ. Lên xe đi cô. Nếu không, anh bế em lên xe à. Uyển Ngọc phì cười lườm anh một cái: – Không sợ người ta cười cho. Cô leo lên xe ngồi cạnh Vinh, tíu tít: – Hôm nay học vui 1ắm. Ông thầy người Mỹ kể chuyện tếu, cả lớp ai cũng cười . – Lúc đang cười có nhớ anh không? – Không. Vinh vờ gầm gừ: – Dám nói không với anh. – Vì ông thầy đẹp trai, nói chuyện khá thu hút, người ta làm sao nhớ đến anh lúc đó cho được. Nhưng vừa tan học là em nhớ anh ngay. – Ừ! Có vậy chứ! Tha cho em đó. Vinh quay qua hôn vào má Uyển Ngọc. – Anh thấy mình cũng có lỗi với Thu Cúc nhưng trái tim anh bây giờ đầy hình bóng em. Anh yêu em và phát ghen với những anh chàng nhìn em. – Người ta nhìn em chứ bộ em thích họ sao? – Cho nên anh muốn mình cưới nhau. Anh thích buổi tối ngủ được em nằm trong lòng anh. Uyển Ngọc phụng phịu: – Em đang đi học mà. – Thì cưới nhau em vẫn đi học vậy. Cưới nhau đi nghen