Tiếng của Vinh, Uyển Ngọc giấu vội cuốn “ Bí mật trai gái” xuống gối bước nhanh lại mở cửa. Vinh mỉm cười: – Em làm gì vậy? – Em ... đang đọc sách. – Sách gì vậy, anh xem với được không? Mặt Uyển Ngọc đỏ lên, cô lúng túng: – Em xem báo, báo tạp chí Hoa học trò, anh xem không? Uyển Ngọc nhào vào chộp một cuốn báo đưa ra cho Vinh: – Anh xem báo này không? Vinh cười lắc đầu: – Báo này để con nít xem. Nè, em sắp mười chín, đâu còn nhỏ mà xem báo này. Uyển Ngọc phụng phịu: – Nhưng em thích. Anh tìm em có chuyện gì vậy? – Có chuyện rất thú vị. Khép cửa lại, Vinh đến ngồi cạnh Uyển Ngọc. – Em biết chuyện thú vị là chuyện gì không? – Thì anh nói em mới biết được chớ. – Ba anh nói như thế này, hồi nhỏ bà ngoại em rất thích anh, có bảo sau này khi em lớn, gả em cho anh. Đó là lý do ba anh đã mang em về đây. – Vậy rồi sao? Uyển Ngọc nghệch mặt ra hỏi. Vinh bẹo má cô: – Ba chưa biết tụi mình yêu nhau cho nên bảo anh, ba không ép anh hay là ép em, mỗi đứa đều có quyền quyết định. Em là con dâu cũng tốt. Bằng không, ba xem em như Thanh Hương vậy. Sau này em thương ai thì gả em cho người đó. Vậy em có muốn lấy anh không?(2)