– Em mệt mà đói nữa. Mỗi lần bụng em đói, đau lắm! Vinh nhìn quanh. Cả anh và Uyển Ngọc cùng hết sức rồi. Cô đã cõng anh đi, đúng là một sức mạnh phi thường, không phải cô gái nào cũng làm được. Một mình quật ngã ... ba tên say rượu nữa, anh là đàn ông lại chẳng nên cái tích sự gì hết ... Vinh cố đứng lên vẫy một chiếc xe chạy qua: – Cứu ... cứu ... Những chiếc xe chạy vùn vụt qua, nhưng rồi cũng có một chiếc dừng lại. Vinh chỉ kịp kêu: – Cứu ... cứu ... Anh ngã lăn xuống, đè lên người Uyển Ngọc ... Uyển Ngọc tỉnh dậy, có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ mình về đến nhà. Mọi người đang bao quanh cô, tiếng reo khẽ của Thanh Hương: – Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Uyển Ngọc mở mắt ra ngơ ngác nhìn quanh. Ông Thành vui mừng: – Ngọc! Cháu tỉnh rồi,hả? May quá! – Đây là đâu vậy? – Bệnh viện. Chính Vinh tỉnh lại báo tin, nên cậu mợ mới biết vào đây. – Anh Vinh, ảnh có sao không cậu? – Cơn sốt lui rồi. Uyển Ngọc khép mắt lại. Những gì xảy ra đối với cô thật kinh khủng, cô đã chiến thắng bọn bắt cốc thoát chạy.