Tại sao lại nói ba chữ này? Cô có thể chịu được vết thương do anh hại, chịu được sự chê cười của anh, nhưng lại không chịu nổi sự dịu dàng của anh, trong khoảnh khắc này, nỗi uất ức trong lòng Đoan Mộc Mộc giống như dòng sông bị vỡ đê, không khống chế nổi nữa. "Buông tôi ra!" Cô gầm nhẹ ra tiếng, mang theo tiếng khóc. Lãnh An Thần không có buông tay, không biết tại sao, nhìn cô đau tới như vậy, anh lại muốn an ủi cô, nhưng hình như anh lại quên mất đau đớn này của cô cũng chính là do anh ban cho, cô hoàn toàn không cần. "A ——" Trên cánh tay truyền đến đau đớn do bị cắn nát, đột nhiên đau đớn khiến anh buông tay, còn cô đã thoát đi. Vén áo sơ mi lên, rõ ràng vết cắn cực kỳ chói mắt, nhưng so với vết thương trên người cô, thì cái này có tính là gì? Ngoài cửa, truyền đến tiếng cô khóc thút thít, đây là lần đầu tiên cô khóc khi bước chân đến cái nhà này, anh đã từng nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ khóc, nhưng lại không nghĩ rằng có một ngày thật sự nghe thấy tiếng khóc của cô, sao anh hoàn toàn không có một chút cảm giác vui sướng khi hành hạ cô? Ngược lại trong lòng buồn bã, giống như có thứ gì đó trong lồng ngực không thoát ra được. Một hồi lâu, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng khóc nữa, Lãnh An Thần mới bước ra ngoài. Trên chiếc giường lớn, cô nằm sấp ngủ ở nơi đó, thân thể nhỏ bé thỉnh thoảng còn run rẩy, đó là những nghẹn ngào sau khi bị uất ức, nhìn cô như vậy, trái tim của anh chợt thấy thít chặt, giống như có một sợi dây đang buộc chặt trái tim của anh, co rút lại mà không chịu sự khống chế của anh. Đi tới, kéo chăn lên đắp cho cô, ánh mắt rơi vào gương mặt cô, thật lâu không có dời đi. "Đau ——" Đoan Mộc Mộc xoay người, đau đớn khiến cô thức tỉnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã là sáng trưng. Nhớ tới tất cả mọi chuyện ngày hôm qua, cô khổ sở nhắm mắt lại, nhưng trong nháy mắt lại mở ra, vì cô nghe được bên tai còn có tiếng hít thở của người khác. Khi ánh mắt chạm vào gương mặt đó, cô hét chói tai, "Sao anh ngủ ở đây?" Đây là nhà anh, giường của anh, sau khi kết hôn, cô vẫn luôn ngủ trên sofa, thật ra thì hiện tại người xâm lấn là cô, chỉ có điều hình như Đoan Mộc Mộc không nhớ rõ, trước mắt đều là một sự thực đáng sợ —— Lãnh An Thần và cô ngủ cùng nhau. "Thật ồn ào." Lãnh An Thần dường như rất không vui, cau mày, lấy tay đè đầu cô xuống. Đoan Mộc Mộc đang rối như tơ vò, cho đến nhìn thấy anh quần áo đầy đủ, lại nhìn chính mình cũng quần áo đầy đủ, mới thở phào nhẹ nhõm. "Tiểu nhân." cô chửi rủa, đẩy tay anh ra. "Là cô ngủ trên giường tôi." Người đàn ông vẫn còn nhắm hai mắt bất mãn ngược lại cô. Đoan Mộc Mộc ngạc nhiên mấy giây, rồi dường như nhớ ra cái gì đó, trề môi, nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường. Được rồi! Ngày hôm qua do trong lòng cô quá đau đớn, nên hoàn toàn quên mất cái giường này là của anh, tuy nhiên nói thật cảm giác ngủ trên giường so với ngủ trên sofa thoải mái hơn nhiều. Từ trong phòng tắm ra ngoài, Lãnh An Thần đã rời giường, đang đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, nghĩ đến chuyện cùng giường chung gối cả đêm, Đoan Mộc Mộc lúng túng vội vàng giựt cửa phòng ngủ ra, nhanh chóng trốn đi. Ở khúc quanh cầu thang, một bóng người đang đứng ở đó —— "Cha, chào buổi sáng!" Thấy Lãnh Chấn Nghiệp, Đoan Mộc Mộc lập tức cung kính chào hỏi. Ánh mắt Lãnh Chấn Nghiệp rơi vào người cô, cuối cùng dừng ở trên mặt của cô, bên trong chứa đựng sự quan tâm, "Thương thế của con không sao chứ?" "À? Oh. . . . Không có việc gì!" Đoan Mộc Mộc liền vội vàng lắc đầu. "Nếu như không tốt thì phải đi bệnh viện, đừng gắng gượng chống đỡ." Nói xong, bàn tay Lãnh Chấn Nghiệp vươn tới, đặt trên bả vai của cô, nắn nắn. —— Ông ta là lão sắc lang. Bên tai bỗng dưng nhớ tới lời nói của Lãnh An Thần, Đoan Mộc Mộc cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, vội vàng lui về phía sau một bước, né tránh bàn tay của ông ta, "Con không sao, thật không có việc gì!" "Vậy thì tốt." Lãnh Chấn Nghiệp cười cười, ánh mắt phức tạp ngừng lại lưu luyến trên mặt cô vài giây, rồi mới chậm rãi xuống lầu. Nhìn bóng lưng của anh, ánh mắt Đoan Mộc Mộc cảm thấy ngây ngô, trong đầu chợt thoáng qua một ý tưởng đáng sợ —— Chẳng lẽ là ông ta? Là ông ta bí mật đưa quà cho mình?