Lòng cô bài xích, nhưng thân thể vẫn phản bội cô, mấy phen xong, cô giống như bị rút cốt xụi lơ ở trong ngực anh, ngay cả quả đấm đập anh cũng không còn có hơi sức, nhũn như con chi chi treo ở trên vai anh, một bộ lệ thuộc vào. Anh thế nhưng lại không ngừng không nghỉ, từ vách tường tới tấm thảm, lại trằn trọc đến giường lớn, cho đến lúc cô kiệt sức, anh mới lưu luyến buông cô ra, vào lúc làm chuyện này, con gái vĩnh viễn không chống đối được đàn ông, cô đã mệt, mí mắt không nâng nổi, nhưng Lãnh An Thần còn không biết thoả mãn như tiểu tử mười tám tuổi, nhưng dù là như thế, anh vẫn ngừng lại, anh cũng không muốn cô mệt chết. Đối với Lãnh An Thần mà nói, đây mới là bắt đầu, bọn họ đã lãng phí thời gian dài, cho nên không thể gấp gáp nhất thời. Cô cuối cùng mệt nên ngủ thật say, lông mi thật dài rủ xuống, lông mi còn vương nước mắt trong suốt, nhìn cũng làm người ta sinh lòng thương tiếc, môi đỏ mọng bị anh hôn qua hơi chu, làm như tố cáo anh hung bạo, thân thể vẫn co rúc, giống như đứa bé thoát khỏi cha mẹ không có cảm giác an toàn… Cô như vậy, nhìn nhiều cũng sẽ làm anh đau lòng, thậm chí khiến Lãnh An Thần có chút hối hận vì cưỡng chiếm cô, thật ra thì anh cũng không là t*ng trùng lên óc, mà anh nghe cô muốn rời khỏi mình, muốn hướng tới người đàn ông khác, anh thật sợ, hình như chỉ có đoạt lấy cô, anh mới sẽ cảm thấy cô là của anh, ai cũng không giành được cô. Cúi đầu, hôn lên trán cô, trơn bóng giống như ngọc sứ, anh đứng dậy, cầm lấy áo ngủ tùy tiện khoác lên người, chạy hướng ban công, bấm điện thoại của Đỗ Vấn. “Đỗ Vấn, ngày mai cậu đi đón tiểu Đường Tâm cùng Huân Huân trở về!” Anh quyết định, bất luận là cô hay con, dù không nhớ nổi, cũng muốn thành lập trí nhớ mới, hiện tại anh đã xử lý xong chuyện trong tay, hai đứa bé cũng không cần thiết để ở chỗ người khác. Bên kia Đỗ Vấn cũng không có lập tức nói tiếp, Lãnh An Thần khẽ chau chân mày, “Có vấn đề gì không?” Đỗ Vấn ở chỗ này làm động tác nuốt, gương mặt rối rắm, nhận hai bảo bối không thành vấn đề, nhưng anh phải đi chỗ ‘người đàn bà đanh đá’ đón, thật đúng là chuyện làm người ta nhức đầu. Lần trước, Quan Tiểu Ưu cắn anh, thật để lại vết sẹo, đến bây giờ vết thương này còn mơ hồ đau! Thật ra thì, anh rất sợ Quan Tiểu Ưu đấy! “Đỗ Vấn…” Chậm chạp không nghe được đáp lại, Lãnh An Thần trầm giọng gọi anh ta. “Dạ, thiếu gia!” Đỗ Vấn hồi hồn vội vàng trả lời, “Ngày mai tôi sẽ đi làm.” Lãnh An Thần thu điện thoại, ngó ra ngoài cửa sổ, giờ phút này ánh mặt trời đang nồng đậm, ấm áp, trái tim hiu quạnh theo đó mà ấm lên. Thật sự là quá mệt mỏi, Đoan Mộc Mộc nằm ngủ đến gần tối, cho đến khi điện thoại di động của cô vang lên, mới thức tỉnh cô, nhưng tiếng chuông chỉ vang hai cái liền biến mất, cô mở mắt ra, còn tưởng rằng là mình nghe nhầm. Lật người, chuẩn bị ngủ tiếp một lát, thế nhưng lại mơ hồ nghe được giọng Lãnh An Thần –– “Cô ấy đang ngủ… Có chuyện nói với tôi… Tôi minh xác nói cho cô biết, cô ấy không phải người làm nữ của cậu ta, không có nghĩa vụ chăm sóc cậu ta, lại nói cậu ta bệnh có thể gặp bác sĩ, mà cô ấy là vợ tôi, không phải bác sĩ chuyên chức của cậu ta, về sau xin cô không nên…” Lãnh An Thần còn chưa nói hết, điện thoại di động đã bị cướp đi, mà cô gái cướp đi điện thoại giờ phút này đang trừng mắt lạnh lùng nhìn anh, một bộ tức giận chạm chỗ hiểm của cô. Cú điện thoại là người làm nữ nhà Khang Vũ Thác gọi tới, nói là Khang Vũ Thác vẫn sốt cao không lùi, hơn nữa còn luôn kêu tên Đoan Mộc Mộc, người làm nữ không có biện pháp nên đành phải gọi điện thoại tới đây. “Anh có tư cách gì nhận điện thoại của em?” Đoan Mộc Mộc cao giọng chất vấn, giờ phút này khuôn mặt nhỏ khua lên, hơn nữa còn trướng hồng, có lẽ là bởi vì quần áo cô bị anh làm hư, giờ phút này trên người cô là áo sơ mi của anh, chiều dài chỉ bằng chỗ đùi, lộ ra hai chân trắng noãn, làm cho người nghĩ xa vô hạn… “Đoan tiểu thư à?” Điện thoại cũng không có cắt đứt, đại khái người làm nữ bên kia nghe được giọng Đoan Mộc Mộc, vội vàng cao giọng gọi cô. Đoan Mộc Mộc thu hồi ánh mắt tức giận trợn trừng nhìn Lãnh An Thần, cầm điện thoại lên, “Là tôi, cô nói đi!” “Là Khang tiên sinh, cậu ấy bệnh rất kịch liệt, sốt cao không lùi, hơn nữa một mực kêu tên cô, Đoan tiểu thư cô có thể trở lại một chuyến hay không? Chúng tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ?” Người làm nữ có chút bối rối. Nghe vậy, Đoan Mộc Mộc ngước mắt liếc nhìn người đàn ông trước mặt, nhanh chóng trả lời, “Được, tôi lập tức tới!” Nói xong, cô cúp điện thoại, còn chưa kịp xoay người, liền nghe giọng nói lạnh lùng của Lãnh An Thần vang lên, “Không cho em đi đâu hết!” Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén không nói, lời nói càng bá đạo, Đoan Mộc Mộc nhìn trời đã tối xuống, nghĩ đến anh cưỡng chiếm trước đó, tức giận nổi lên, “Không mượn anh xen vào!” Cô giận dữ bỏ lại mấy chữ, xoay người chuẩn bị đi tìm y phục mặc, nghĩ đến tình hình của Khang Vũ Thác, lòng cô giống như rán dầu. Chỉ là, cô còn chưa đi được hai bước, tay đột nhiên bị bắt được, sức lực rất lớn, trực tiếp kéo cô vào trong ngực, cô bản năng muốn đẩy ra, nhưng Lãnh An Thần lại dễ dàng cố định cô, bàn tay nắm cằm cô, ép buộc cô nhìn mình, “Bây giờ em hình như học không ngoan, sao thích khiêu khích anh thế hả?” Anh cách cô rất gần, môi mỏng cơ hồ dán lên chóp mũi cô, hơi thở thở ra chui vào lục phủ ngũ tạng của cô, cuối cùng để cho não cô mê muội… Đoan Mộc Mộc đành phải dùng sức bấm mình một cái, mới cố gắng không để cho mình bị lạc, nhìn anh chằm chằm nói: “Anh buông em ra, Vũ Thác bị bệnh rất nghiêm trọng, em muốn đi thăm anh ấy!” Lại là Khang Vũ Thác! Mở miệng ngậm miệng đều là cậu ta, cô đem mình là gì? Cô gái của Khang Vũ Thác sao? Cô hình như quên mất, mấy giờ trước, người cùng cô hô mưa gọi gió là Lãnh An Thần anh, chứ không phải Khang Vũ Thác! “Em luôn không nhớ được lời anh nói… phải không?” Tay anh giữ sau gáy cô trượt xuống, con ngươi sáng quắc y hệt kim cương đen nhìn chằm chằm cô, làm cô có loại cảm giác bị anh cắn nuốt, đồng thời bàn tay khác đang không an phận du tẩu trên người cô, tựa hồ đang nhắc nhở cô cái gì. Đoan Mộc Mộc lập tức sợ bắt lấy tay anh, “Lãnh An Thần, anh đừng náo loạn, Vũ Thác bị bệnh rất nghiêm trọng!” “Không có quan hệ gì với em!” Con mắt sắc chợt tối xuống, giọng nói cũng bén nhọn. “Anh có thể nói đạo lý hay không, làm sao anh ấy không có quan hệ với em, nếu như không có anh ấy, em sớm chết rồi!” Đoan Mộc Mộc biết lần đó mình có thể thoát khỏi tay Lãnh An Đằng, chính là công lao của Khang Vũ Thác. Lãnh An Thần cũng nghĩ đến cái gì, tròng mắt khẽ híp, dán càng gần cô, “Ý của em là cảm kích cậu ta muốn lấy thân báo đáp?” Chỉ là không đợi Đoan Mộc Mộc trả lời, âm thanh giống như Satan rống vang ở bên tai cô, “Em đừng mơ tưởng, em là cô gái của anh, đời này đều chỉ có thể là của anh…” Tay anh lập tức bao lấy vật mềm mại dưới áo sơ mi cô, tựa hồ đang tuyên thệ chủ quyền đối với cô, cảm giác như thế khiến Đoan Mộc Mộc vừa thẹn vừa cáu, “Lưu manh, anh buông tay…” “Anh không thả” Anh cười tà, “Bà xã, chớ lừa gạt mình, thật ra em cũng rất muốn, có đúng hay không?” Đoan Mộc Mộc nhìn bộ dạng anh lưu manh, thật là không biết nên làm thế nào cho phải? Muốn đánh anh, tay chân bị anh giam cầm, muốn mắng anh, môi lại bị anh dán, cô thật là muốn điên. Tay nện không có dừng lại. “Thân thể em thành thật hơn so với cái miệng nhỏ của em” Anh xấu xa cắn trên môi cô, đùa giỡn này còn câu dẫn hơn so với hôn. Đoan Mộc Mộc hoàn toàn phát điên, cũng không biết lấy hơi sức ở đâu ra, nhấc hai chân bị anh kẹp lên, sau đó nặng nề chĩaa vào bụng anh, anh đại khái không ngờ tới cô có thể như vậy, nhất thời đau đến mặt cũng thay đổi màu sắc. Rốt cuộc thoát khỏi anh giam cầm, Đoan Mộc Mộc chạy xa một chút, hơi thở gấp gáp không yên, tròng mắt cũng không hề chớp theo dõi anh. Anh khẽ khom lưng, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, mới đầu, Đoan Mộc Mộc cho là anh cố ý hù dọa cô, mắng, “Ai kêu anh không buông em ra… Anh chính là đáng đời… Anh…” Nhưng bất luận cô nói gì, anh đều không nhúc nhích, cuối cùng nhìn anh không giống đang giả bộ, cô mới hơi sợ, “Lãnh An Thần…” Lần này, anh cúi đầu thấp xuống, cô mới sợ thật, thử tới gần anh một chút, “Anh…anh không có sao chứ?” Anh không trả lời, thân thể càng ngày càng khom, hình như muốn ngã vào lòng đất, cô mới đưa tay vịn anh, “Em không cố ý, anh đừng làm em sợ… Lãnh An Thần… Ưmh…” Môi cô bị hơi thở đàn ông mãnh liệt bao phủ, anh lại hôn cô, phát hiện mình phải rút lui, Đoan Mộc Mộc còn muốn tránh ra nhưng lúc này đã trễ. Anh hôn cô một hồi lâu mới buông ra, chống trên trán cô, “Hiện tại không nói láo? Em căn bản chính là quan tâm anh!” “Em…” Cô cắn môi, hình như không thể tiếp tục cãi lại. Tay Lãnh An Thần vuốt mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, “Mộc Mộc, đừng hành hạ anh nữa, đừng đi… Coi như em hận anh muốn trừng phạt anh, cũng xin ở lại bên cạnh anh… Anh đã bảo Đỗ Vấn đón hai bảo bối về, bốn người nhà chúng ta ở chung một chỗ, bắt đầu lại, có được hay không?” Đoan Mộc Mộc sững sờ, hình như không ngờ anh sẽ làm ra quyết định này! Anh như là xem thấy tâm tư của cô, ôm sát cô nói, “Chuyện đã qua, anh biết rõ mình làm sai rất nhiều, nhưng tương lai quan trọng hơn đúng không? Chúng ta còn có một đời phải đi, em có thể khảo nghiệm anh lại, nếu như anh thật làm tiếp chuyện khốn kiếp, em sẽ rời xa anh, có được hay không?” Tim Đoan Mộc Mộc đập thình thịch, nói không động lòng là giả, nhưng cô thật rất sợ. Anh nhìn cô, mắt đối diện cùng với cô, “Mộc Mộc chớ đi, đừng đi đâu, đừng rời xa anh!” Tiếng nói trầm mang theo cầu khẩn, thậm chí còn có chút nghẹn ngào, lập tức đánh tan kiên trì của cô. “An Thần, anh đã nói muốn em tin tưởng anh, đúng không?” Cô nhẹ nhàng mở miệng. Anh chần chờ hai giây, mới gật đầu, liền nghe cô nói, “Hiện tại em xin anh tin tưởng em một lần…” Mơ hồ cảm thấy cô muốn cái gì, tim anh sợ nhảy dựng lên, ngay cả hô hấp cũng thay đổi tiết tấu, Đoan Mộc Mộc cảm thấy, giơ tay lên vuốt mặt mày anh, “Em không thể mặc kệ Khang Vũ Thác, hiện tại anh ấy bị thương, cần người chăm sóc…” “Cậu ta có người giúp việc, có bác sĩ gia đình, căn bản không cần em!” Không đợi Đoan Mộc Mộc nói xong, Lãnh An Thần vượt lên mở miệng trước. “An Thần…” Tay Đoan Mộc Mộc đè lại miệng anh, “Vậy không giống nhau, em đối với anh ấy mà nói là người thân, là có tình cảm, mà những người đó chỉ là quan hệ thuê mướn với anh ấy.” “Mộc Mộc, anh không làm được khi đặt em bên cạnh cậu ta, thật sự không được!” Lãnh An Thần có thể hiểu lòng cô, nhưng ở ngoài sáng biết Khang Vũ Thác có tình cảm với cô, anh thật không thể đặt cô bên cạnh người đàn ông khác. Huống chi, đối với Đoan Mộc Mộc mà nói, Khang Vũ Thác là một nhân vật đặc biệt, mặc dù cô luôn miệng nói cùng Khang Vũ Thác là trong sạch, nhưng trong lòng cô thủy chung có một góc cho Khang Vũ Thác. “Em chỉ chăm sóc anh ấy mấy ngày mà thôi, chờ vết thương của anh ấy lành, em sẽ trở về!” Đoan Mộc Mộc vẫn còn cố gắng thuyết phục Lãnh An Thần. “Không được, cũng bởi vì cậu ta, anh mới không yên lòng” Lãnh An Thần nói một câu lột rõ tim mình, dù sao mình ở trước mặt cô gái này, sớm đã không còn kiêu ngạo gì cả, giờ khắc này, anh cũng không đếm xỉa đến. Nghe âm thanh tối tăm của anh, trong lòng Đoan Mộc Mộc cũng không có tư vị, cô biết có thể đi cùng Lãnh An Thần tới hôm nay thật không dễ dàng, làm bộ mất trí nhớ cũng chỉ nghĩ trừng phạt anh mà thôi, ở sâu trong nội tâm cũng không có thật muốn cùng anh tách ra, hơn nữa bọn họ còn có đứa bé. Đứa bé cần ngôi nhà hoàn chỉnh, đây là thiếu sót từ nhỏ của cô, bi kịch kia, cô tuyệt đối sẽ không để cho xuất hiện trên thân con mình. Nhưng trước mắt tình trạng của Khang Vũ Thác thật không được, cô thiếu người đàn ông đó không chỉ là yêu, còn có tình, nếu như không trả, cả đời cô đều sẽ bứt rứt. Đưa tay, Đoan Mộc Mộc ôm cổ Lãnh An Thần, “An Thần, nếu như anh thật yêu em, cũng đừng ngăn trở em nữa, đây là lần thứ nhất… Chúng ta tách lần này, về sau một đời một thế cũng sẽ không tiếp tục chia lìa.” Nói mọi việc đều đã quyết, nhìn hốc mắt cô hồng hồng, Lãnh An Thần đã thỏa hiệp, nhưng vẫn không cam lòng, “Anh không yên lòng…” Đoan Mộc Mộc kéo khóe miệng, “Anh ấy là bệnh nhân, anh không yên tâm cái gì? Không yên lòng anh ấy sẽ mưu đồ bất chính đối với em ư, hay không yên lòng em sẽ yêu anh ấy?” “Đều có!” Anh trả lời rất thật, “Mộc Mộc, em không biết mình tốt bao nhiêu, bất kỳ người đàn ông nào đều sẽ bị em hấp dẫn.” “Lừa em hả?” Đoan Mộc Mộc bĩu môi, “Em đã là mẹ hai đứa bé, người đẹp hết thời, nào có best–seller(*) như anh nói?” (*) bán chạy “Thật!” Lãnh An Thần dán chặt cô, “Anh thật sự sợ, em không biết anh trở lại không thấy em, anh sợ thế nào đâu… Nói một chút, anh không ở nơi này vài ngày, em đã ở cùng cậu ta làm cái gì?” Đoan Mộc Mộc sững sờ, tiếp liền căm tức, anh âm thầm biến mất lâu như vậy, hiện tại còn không biết xấu hổ hỏi ngược lại cô? “Lãnh An Thần, anh nói mau những ngày qua đã chạy đi đâu? Có phải tán gái hay không?” Đoan Mộc Mộc kéo áo ngủ của anh, nhìn hướng trong, “Em muốn kiểm nghiệm!” Nhìn dáng vẻ cô nghịch ngợm, Lãnh An Thần chỉ cảm thấy lo lắng đè ở trái tim bỗng lập tức tản ra, “Được rồi, tùy ý nghiệm! Nếu không, anh cởi hết để cho em nghiệm?” Nói xong, anh thật muốn kéo dây áo ngủ, Đoan Mộc Mộc sợ vội vàng ngăn lại, “Ai mà thèm?” Nhìn mặt cô đỏ như trái cà chua, Lãnh An Thần không nhịn được cắn một cái, “Xem ra là anh không đủ ra sức, mới để cho em hoài nghi anh, nếu không hiện tại anh cố gắng lần nữa?” Lời nói không có nghiêm chỉnh, cũng để cho hai người dễ dàng hơn, cách ngại trước đó như không còn, Đoan Mộc Mộc kề mặt lên ngực anh, “Tin tưởng em, chờ anh ấy khỏe, em sẽ trở lại, chúng ta cũng không tách ra nữa.” Anh gật đầu một cái, lưu luyến ôm chặt cô, thở dài, “Anh thật sự không muốn tách ra với em, từng giây từng phút đều không muốn… Em không biết rời xa em mấy ngày nay, anh có bao nhiêu khó khăn! Có điều em nói muốn chăm sóc cậu ta, anh không cách nào phản đối, ai bảo tiểu tử Khang Vũ Thác kia làm nhiều chuyện vì em? Chẳng qua là anh có mấy điều kiện, em phải đáp ứng anh!” Mắt Đoan Mộc Mộc hoe đỏ, nâng miệng, “Thật dài dòng, như bà mẹ già!” Anh cắn chóp mũi cô, “Thứ nhất, chỉ chăm sóc cậu ta, về mặt tình cảm coi cậu ta là anh trai, tuyệt đối không thể sinh ra bất cứ tia cảm tình nào khác.” “Thứ hai đây?” Đoan Mộc Mộc buồn cười. “Thứ hai, bất luận cậu ta có ám hiệu tình cảm nào đối với em, em đều không thể đáp lại!” “Còn gì nữa không?” Cô lại hỏi. “Thứ ba, buổi tối em phải ngủ riêng, không thể mặc áo ngủ chạy ở trước mặt cậu ta, đàn ông đều là động vật giống đựa, sẽ có xung động!” “Lòng tiểu nhân” Đoan Mộc Mộc kêu la. “Thứ tư, mỗi ngày phải gọi ít nhất một cuộc điện thoại cho anh, không được, phải ba cuộc điện thoại, trước khi ngủ càng phải gọi, bằng không anh sẽ lo lắng!” Lần này Đoan Mộc Mộc trợn trắng mắt nhìn anh, anh lại làm như không thấy, nói tiếp, “Thứ năm, một khi cậu ta khỏe, nhất định phải lập tức trở về, bất luận cậu ta xảy ra cái gì nữa, em đều không thể lưu lại nữa!” “Thứ sáu…” Nghe anh còn muốn nói tiếp, Đoan Mộc Mộc bịt tai, “Lãnh An Thần, anh vẫn còn nói?” Anh cúi đầu ngậm môi cô, “Bà xã, anh không bỏ được em!” Đoan Mộc Mộc hiểu tâm tình của anh, cùng anh cọ, “Anh nói, chúng ta còn có một đời!” Anh cười cười, cười có chút khổ sở, “Được rồi, anh nguyện ý chờ!” Điện thoại biệt thự Khang Vũ Thác gọi tới lần nữa, Đoan Mộc Mộc đã thay xong quần áo, nhìn điện thoại vang lên không ngừng, cô biết nhất định là bệnh tình Khang Vũ Thác cấp bách, vì vậy vội vã chạy ra cửa. Lãnh An Thần đứng ở vị trí cửa, ánh mắt thủy chung đi theo cô, trên mặt phủ một tầng u ám, nhìn anh như vậy, trong lòng Đoan Mộc Mộc cũng loạn không có cảm giác, giờ khắc này, cô cảm thấy mình tàn nhẫn, hình như trong chớp nhoáng này, hiểu rối rắm cùng đau khổ khi anh mang tới thương tổn cho mình! Song hiện tại bất luận nói thế nào, cô đều không thể bỏ mặc Khang Vũ Thác, độc ác, cô lướt qua anh đi tới hướng ngoài cửa, nhưng vừa đi mấy bước, cô vẫn nhịn không được quay đầu lại, anh đang nhìn cô, tròng mắt đen nhánh đục ám, giống như là đứa bé cô đơn bi thương vì bị vứt bỏ. Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy ngực bị cái gì chặn lại, buồn đau, nhưng cô không dừng được, chỉ có thể hung ác quyết tâm tiếp tục đi về phía trước. Sau lưng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Đoan Mộc Mộc còn chưa phản ứng kịp, thân thể đã bị trọng lực kéo trở về, hơi thở quen thuộc lao vào chóp mũi, nước mắt cô lăn xuống… “Bất luận ở nơi nào, cũng đừng quên anh chờ em ở nơi đây!” Âm thanh ưu thương nói ra một câu, như một thanh kiếm đâm vào ngực Đoan Mộc Mộc, cô thiếu chút nữa liền muốn ích kỷ một lần! Nhưng sâu trong nội tâm vẫn còn lương tri, hãy để cô khe khẽ đẩy anh ra, hít sâu, Đoan Mộc Mộc sải bước đi ra ngoài. *** “Reng reng ––” Quan Tiểu Ưu đang ngủ say, chuông cửa đáng ghét vang lên, cô buồn bực! Phải biết bình thường vì đưa hai kẻ dở hơi đi học, cô đều không có thời gian ngủ nướng, hôm nay là Chủ nhật, thật vất vả chuẩn bị ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, nhưng đáng chết là thậm chí có người nhấn chuông cửa. Cô cho là Đoan Mộc Mộc không yên lòng vì hai kẻ dở hơi, từ trên giường bò dậy đi mở cửa, thậm chí một đường mắt cũng không trợn, đồng thời còn mang theo tức giận rời giường, vừa mở cửa vừa mắng, “Quỷ đòi nợ, sáng sớm liền theo… Không biết hôm nay tớ muốn bổ chút mỹ dung sao?” Cô mắng xong, cũng không thấy đáp trả, hơn nữa cô đánh hơi được hơi thở không thuộc về phái nữ, lúc này mới vô cùng không thoải mái mở mắt, thế nhưng vừa nhìn không cần gấp gáp, nhất thời thét chói tai –– “A a a!!! Tại sao là anh?” Quan Tiểu Ưu như bị chó cắn vào cái mông. Tiếng thét chói tai đau đớn màng nhĩ, Đỗ Vấn che lỗ tai, sau đó đầu ngoặt về phía khác, “Tiểu thư, làm phiền cô mặc quần áo vào được không?” Nghe nói như thế, Quan Tiểu Ưu dừng lại thét chói tai, sau đó trừng mắt nhìn, như có điều suy nghĩ cúi đầu nhìn, nhìn xong nhất thời muốn đập đầu vào tường. Trời đánh, tại sao cô mặc thành ra như vậy đi tới mở cửa? Váy ngủ voan mỏng thắt đai, cơ hồ không có khác không có mặc gì, hơn nữa bên trong thật trống không! Bộ y phục này là cô chuẩn bị mặc cho người đàn ông mình thích nhìn, kết quả vẫn chưa tìm được người đàn ông đó, tối ngày hôm qua tắm rửa, cô đột nhiên hăng hái liền mặc cho mình nhìn, sau đó mệt nhọc cũng không có đổi, ai ngờ đến sáng sớm đã đụng phải người đàn ông cương thi này. Xong rồi, xong rồi, cảnh xuân của cô lộ hết ra ngoài rồi! “Còn không nhanh đi đổi?” Đỗ Vấn thấy cô vẫn không nhúc nhích, không khỏi có chút căm tức, cô gái này tùy tiện như thế sao? Bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể thưởng thức cảnh xuân làm cho người ta phun máu mũi của cô? Trải qua Đỗ Vấn nhắc nhở, Quan Tiểu Ưu mới phản ứng được, lập tức đóng cửa, kết quả rầm một tiếng, suýt nữa đụng hư lỗ mũi Đỗ Vấn. “Lỗ mãng!” Đỗ Vấn vuốt chóp mũi, khẽ nguyền rủa. Quan Tiểu Ưu chạy trở về phòng ngủ liền thay quần áo, nhưng cuối cùng càng nghĩ càng không đúng, người đàn ông này thế nào sáng sớm xuất hiện tại cửa nhà cô? Tới cửa tìm cô tính sổ hay sao? Cô nhớ mình hung hăng cắn qua anh một miếng! Nhưng anh hình như không cần hẹp hòi thế chứ? Hơn nữa chuyện kia đã qua thật lâu… Nhưng vô duyên vô cớ, anh thật không nên xuất hiện tại cửa nhà cô. Ngoài cửa, Đỗ Vấn đợi một hồi lâu nên mất kiên trì, lần nữa nhấn chuông cửa vang lên, cô gái này thay quần áo không đến nỗi thời gian dài như vậy chứ? Hay trong phòng cô có đàn ông? Chẳng biết tại sao, Đỗ Vấn lại sinh ra cái ý nghĩ này, hơn nữa trong đầu không khỏi trồi lên cảnh xuân dưới lớp áo ngủ voan mỏng –– Ngọn núi ngạo nghễ, thậm chí anh cũng thấy được đầu v* màu hồng, còn có vườn hoa bụi rậm dưới hạ thân… Không ngờ cô gái hung hãn đó vẫn còn có vóc người xinh đẹp, nếu như không phải là định lực của anh cực tốt, mới vừa rồi thật suýt chút nữa thì phun máu mũi? “Này, anh muốn gì?” Quan Tiểu Ưu mở cửa phòng, liền tiến lên híp tròng mắt lại. Cô dĩ nhiên cũng nghĩ đến cảnh tượng mới vừa rồi mình bị lộ ra ngoài, nhất thời vừa thẹn vừa cáu, “Tôi cho anh biết họ Đỗ kia, anh tự nhiên động chức năng mất trí nhớ, quên màn lúc trước đi, nếu không tôi bảo đảm anh sinh bệnh mụn cơm, cặp mắt mụn mủ bọc đầu đen, sau đó…” Cô gái này độc như vậy sao? Sáng sớm đã rủa anh! Giơ tay lên, một tay Đỗ Vấn bịt miệng cô, vừa đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh truyền đến âm thanh mở ra, vì để tránh cho người khác hiểu lầm, Đỗ Vấn dùng sức đem Quan Tiểu Ưu đẩy vào bên trong nhà, nhấc chân, móc cửa phòng.