Tiếng cửa phòng đóng lại làm kinh động người đàn ông đang đắm chìm trong nồng tình mật ý, thấy Đoan Mộc Mộc đi, vẻ mặt Lãnh An Thần chợt căng thẳng, muốn buông Lam Y Nhiên ra, nhưng lại bị cô ôm vào cổ: "An Thần, đừng rời khỏi em."
Âm thanh thật thấp mang theo cầu khẩn, khiến lòng của anh run lên, ngoái đầu nhìn lại, cúi đầu ôm người phụ nữ trong ngực chặt hơn.
Đoan Mộc Mộc đi ra khỏi khách sạn, một làn gió ào vào mặt, rõ ràng không lạnh, lại khiến cô co rúm lại run lên, nhưng dù là như thế, cô cảm thấy còn tốt hơn sống ở trong căn phòng kia.
Ban đêm ở Las Vegas rất đẹp, khiến người ta không tự chủ đắm chìm trong đó, Đoan Mộc Mộc đi dọc theo đường phố, cũng không biết phải đi đâu, liền nhìn đến trước mặt có một dãy phố hơi tối, đặc biệt là những ánh đèn kia có vẻ mang theo màu sắc mập mờ.
Cô là người phụ nữ rất hiếu kỳ, càng như vậy càng muốn dò xét đến cùng, cứ như vậy đi vào, cho đến khi thấy hai bên đường có các cô gái quần áo hở hang, thỉnh thoảng lại đụng phải nam nữ đang quấn nhau trong bóng tối, lúc đó mới cảm nhận được đây là đâu!
Las Vegas được biết đến như một "Thiên đường tình ái", nơi này nổi tiếng có khu Hồng Đăng. Nhớ đến trước đây ở trên mạng xem Nam - Nam YY, cô lập tức hưng phấn, quả nhiên một góc cách đó không xa, liền thấy hai người đàn ông đang ôm nhau, bọn họ đang hưng phấn vuốt ve đối phương.
Đoan Mộc Mộc say mê quan sát , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ giống như bị nấu chín, nhịp tim cũng đập không theo quy luật, hóa ra đàn ông yêu nhau là như vậy. . . . . . Cô vừa xem vừa suy nghĩ, hoàn toàn không có chú ý nguy hiểm gần kề.
"Cô bé, nhìn high như vậy, không bằng chúng ta tự mình thể nghiệm một cái?" Sau lưng Đoan Mộc Mộc có hai người đàn ông da đen cao lớn, trong bóng đêm mờ mờ giống như ác quỷ.
Đoan Mộc Mộc vẫn say mê xem, hoàn toàn chưa kịp phản ứng, bàn tay giơ ra, trả lời bằng Anh ngữ: "Đợi chị đây nhìn xong hãy nói. . . . . . Ách. . . . . ."
"A!" Giây tiếp theo, Đoan Mộc Mộc phát ra tiếng hét chói tai như heo bị thọc tiết: "Buông tôi ra, buông ra. . . . . ."
"Đi thôi, cô bé, tí nữa sẽ cho em kêu." Người đàn ông vừa nói vừa vác Đoan Mộc Mộc lên muốn đi.
"Ưmh ưmh. . . . . ." Miệng cô bị bịt lại, ngay cả muốn nói cũng không thể, Đoan Mộc Mộc cảm giác mình đã xong đời.
"Buông cô ấy ra!" Đột nhiên, một giọng nam vang lên như bùa cứu mạng, Đoan Mộc Mộc nhìn thấy trên đường trước mặt có vài người đàn ông cùng màu da với mình.
"Cứu tôi!" Cô chỉ mở miệng nói hai chữ, thân thể nhỏ bé liền bị ném xuống rất mạnh, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Trước mắt hỗn loạn tưng bừng, hình như đánh nhau, Đoan Mộc Mộc nhìn tình hình này, cũng không kịp suy nghĩ cái gì, bò dậy bỏ chạy, không biết chạy bao lâu, đang trong lúc cô cảm thấy mình không còn hơi sức để chạy thì chợt thân thể căng thẳng, cả người bị ôm lấy, sau đó chui vào một thùng rác sau lưng.
Mùi hôi nồng nặc khiến cô muốn ói, nhưng người đàn ông đã bịt miệng của cô, đúng lúc này có tiếng bước chân cấp tốc chạy tới, cũng đúng lúc này cô bị người đàn ông đặt ở phía dưới.
"Ưmh. . . . . ." Cô giãy giụa phát ra tiếng kháng nghị.
"Xuỵt!" Âm thanh của người đàn ông vang lên bên tai cô, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai cô, cảm giác ngứa ngứa, khiến Đoan Mộc Mộc rất không thoải mái muốn tránh né, quay đầu lại, chỉ thấy một đôi mắt sáng ngời, còn lại đều là khoảng không gian đen kịt.
Những người đàn ông vừa chạy tới đá lung tung xung quanh một lúc, cuối cùng lầm nhầm mắng chửi gì đó, rồi mới tức giận bỏ đi, Đoan Mộc Mộc thở phào một hơi, lúc này mới dám lên tiếng: "Buông tay!"
Nhưng người đàn ông đè trên người cô không những không buông tay, ngược lại còn ôm cô chặt hơn!
Sắc lang?
Trong đầu Đoan Mộc Mộc nhanh chóng thoáng qua hai chữ này.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
75 chương
155 chương
123 chương
22 chương
79 chương