Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Chương 126
Lãnh An Thần dĩ nhiên nghe ra cô đang nói sang chuyện khác, anh cũng nhàn nhạt cười cười, thuận tay ôm cô tới, hướng về phía môi của cô vừa hôn, đem lời cô nói nói trả lại cô, “Anh cũng vậy, không nói cho em.”
“Hẹp hòi” Đoan Mộc Mộc bất mãn kêu la, nhưng cũng không có nói gì nữa.
Xe ngừng lại, Đoan Mộc Mộc lên lầu, Lãnh An Thần lại lưu lại, anh bấm số điện thoại của Đỗ Vấn, có một số việc anh không nói cũng không đại biểu cho việc anh không quan tâm, nhất là chuyện có liên quan đến cô, cho dù là dấu vết, anh cũng sẽ không bỏ qua.
Thời điểm Lãnh An Thần lên lầu, Đoan Mộc Mộc đang từ phòng làm việc đi ra, lại nhìn thấy anh thì đã là một bộ dáng giải quyết việc chung, “Thư ký Lãnh, tài liệu công ty nửa năm nay đã chuẩn bị xong chưa? Hiện tại tôi muốn dùng.”
“Dĩ nhiên!” Lãnh An Thần cười, ánh mắt rơi vào trên người cô, hôm nay cô mặc một thân đồ công sở màu tím, bên trong là áo sơ mi màu trắng, đường viền hoa cổ áo thẳng bên ngoài quần áo, cả người lão luyện mà nhanh nhẹn.
“Lập tức đưa tới phòng làm việc của tôi” Đoan Mộc Mộc nói xong xoay người, Lãnh An Thần cũng nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt không bỏ đi được, bởi vì anh lại nhớ đẫy đà phía dưới đồ công sở đẹp đẽ.
Đều nói phụ nữ ăn mặc còn hấp dẫn hơn so với cởi sạch, nhìn dáng dấp một chút cũng không giả, cô một thân đồng phục như vậy đối với anh thật đúng là có hấp dẫn khác.
Hội nghị nửa năm tiến hành rất thuận lợi, Đoan Mộc Mộc rất có mũi nhọn đưa ra một chút chưa đủ cùng cải tiến, mà ý kiến của cô cũng được mọi người công nhận, khi bên trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay thì không ai biết lòng bàn tay Đoan Mộc Mộc bởi vì khẩn trương mà đổ mồ hôi.
Phải biết đây là lần đầu tiên cô đối mặt với nhiều người như vậy, hơn nữa cô cũng biết rất nhiều người còn đáng nghi cô ôm lấy chức vụ tổng giám đốc, tay cô vừa nhấc, tiếng vỗ tay ngừng lại, cô nói tiếp, “Cảm ơn mọi người nửa năm qua đã nỗ lực cùng ủng hộ, tối nay sẽ có tiệc rượu chiêu đãi, khao các vị đã khổ cực rồi.”
Tiếng vỗ tay vang lên lần nữa, Đoan Mộc Mộc ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt lại va vào Lãnh An Thần, anh nhìn cô, con ngươi đen như mực lộ trắng ra thậm chí là nhiệt liệt…
Trái tim của Đoan Mộc Mộc chợt nhảy lên, cô tựa hồ nghe được nhịp tim của mình trong tiếng vỗ tay dài không dứt, nhất thời khẩn trương không thôi, thậm chí chóp mũi cũng rịn ra mồ hôi.
Cô âm thầm liếc anh một cái, thế nhưng hình như cũng không có ảnh hưởng đến anh, ánh mắt của Lãnh An Thần vẫn như hình với bóng, giống như trên người cô có lực từ hấp dẫn anh.
Đoan Mộc Mộc ngồi xuống, âm thầm đạp vào mũi chân của anh, muốn nhắc nhở anh lần nữa, ai ngờ anh thế nhưng lại mượn cơ hội bắt được bắp chân của cô, cô chỉ mặc tất chân thật mỏng, ngón tay của anh vuốt qua, nhiệt độ nóng bỏng giống như có con rắn nhỏ bò vòng quanh chân của cô, nhất thời có dòng điện lan truyền toàn thân cô.
Tim của cô lại đập tăng tốc, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ hồng, đồ công sở bó sát bởi vì khẩn trương mà hình như có thể nhìn thấy ngực kịch liệt phập phồng, Đoan Mộc Mộc muốn điên rồi!
Buông tay!
Cô sử dụng ánh mắt cảnh cáo anh, nhưng anh giống như không thấy, thậm chí một bàn tay đã bò đến giữa bắp đùi cô, thậm chí còn có khuynh hướng đi lên.
Đoan Mộc Mộc không chịu nổi, cô một lần muốn tránh ra, nhưng anh cầm quá nhanh, cô vừa động cả thân thể cũng động, hiện tại cô là tổng giám đốc, là tiêu điểm của mọi người, bất kỳ động tĩnh nào của cô đều sẽ bị người khác nhìn vào đáy mắt, cho nên cô chỉ có thể nhịn, chỉ có thể mặc cho anh làm xằng làm bậy.
Theo động tác của anh càng ngày càng càn rỡ, mỗi sợi tóc gáy của Đoan Mộc Mộc đều bị dựng lên, tay của cô nắm thật chặt, trong lòng bàn tay đầy mồ hồi ướt.
Loại vụng trộm này quả nhiên kích thích, chỉ là kích thích cô, thế nhưng mặt anh lại không gợn sóng, thậm chí làm thành tổng giám đốc tiền nhiệm, còn đặc biệt nói, tốc độ lời nói đều đều, hoàn toàn không có bất kỳ khác thường.
Mặt người dạ thú!
Đoan Mộc Mộc không nhịn được mắng chửi ở trong lòng.
Rốt cuộc cầm cự đến khi hội nghị kết thúc, Đoan Mộc cương trực đè ép giọng nói run rẩy, nói hai chữ, “Tan họp!”
Nhìn tất cả mọi người rời đi, Đoan Mộc Mộc vừa mới muốn thở nhẹ một hơi, nhưng không ngờ Tô Hoa Nam đúng lúc này mở miệng, “Mộc Mộc, em không sao chớ, anh thấy sắc mặt em không tốt lắm!”
Thì ra là cũng không phải tất cả mọi người đều không có chú ý tới sự khác thường của cô!
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy bàn tay vẫn dừng ở váy cô lại đi lên một tấc, cô nhất thời nhéo bắp đùi của mình, mới ngăn lại tiếng thét chói tai suýt nữa phát ra, “Tôi, không có việc gì…”
Tô Hoa Nam liếc nhìn Lãnh An Thần, chỉ thấy một bàn anh để ở trên mặt bàn, hình như đã hiểu ra cái gì, con mắt sắc nhất thời tối sầm lại, đúng lúc này nghe được Lãnh An Thần mở miệng, “Phó tổng Tô, đây vẫn đang ở công ty, không phải ở nhà họ Lãnh, chú nên gọi cô ấy là tổng giám đốc.”
Trong lòng nhận thức, còn có Đoan Mộc Mộc cứng ngắc khiến trong lòng Tô Hoa Nam như bị xuyên thủng thành mảnh vụn, anh khổ sở cười một tiếng, “Gọi cô cái gì cũng hợp thành một, đây là tự do của tôi.”
“Thật tùy tiện” Lần đầu tiên Lãnh An Thần không có đánh nhau, anh chỉ tiện tay chỉ chỉ cửa phòng họp, “Nếu như Phó tổng Tô không có chuyện gì thì đi ra ngoài trước đi, tôi còn có chút việc phải hồi báo với vợ của tôi.”
Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ phía sau cùng, tựa như đang ám chỉ cái gì với Tô Hoa Nam.
Không phải chú ta muốn gọi tên bà xã anh sao? Vậy thì trầm trồ khen ngợi rồi, nhưng mà anh tất yếu nhắc nhở Tô Hoa Nam một cái, bất luận chú ta gọi thế nào, cô thủy chung đều là vợ của Lãnh An Thần anh.
Đôi môi Tô Hoa Nam giật giật, cuối cùng lại cứng đờ, mặc dù trong lòng có một vạn không tình nguyện, nhưng giờ phút này việc anh có thể làm chính là cầm văn kiện lên rời đi.
“Bỏ tay anh ra!” Cửa phòng họp chân trước đóng, Đoan Mộc Mộc chân sau liền gầm nhẹ.
Lãnh An Thần không động, chỉ bộc phát cười tà ác, “Bà xã, mới vừa rồi tại sao em không nói?”
“Vô sỉ!” Đoan Mộc Mộc rốt cuộc có thể công khai từ chối, cô liều mạng túm lôi kéo tay của anh, kéo ra khỏi váy.
Lãnh An Thần mơn trớn ngón tay của cô đặt ở chóp mũi, đùa giỡn hít hà, “Thật là thơm!”
Lưu manh, vô lại…
Đoan Mộc Mộc thật không biết phải mắng anh như thế nào rồi!
Nhưng bây giờ so với mắng anh, cô cảm thấy điều chỉnh tâm tình của mình quan trọng hơn, chưa từng xấu hổ qua như vậy, cô cư nhiên bị đùa giỡn trước mặt nhiều người như vậy!
Cầm tài liệu trước mặt lên, Đoan Mộc Mộc làm như muốn đi, nhưng nâng quá nhanh, hơn nữa tức hỏa công tâm cùng gót giày dưới chân quá cao, Đoan Mộc Mộc mất thăng bằng, lại cả người không khỏi đổ về một bên, cổ họng kêu lên theo bản năng, chỉ là không ngờ một giây kế tiếp, thân thể của cô ngã vào một mảnh mềm mại, cùng lúc đó, giọng nói trong cổ họng cô cũng bị cướp đi.
Anh thế nhưng hôn cô!
Đây là phòng họp, có thể một hồi sẽ có người tới dọn dẹp vệ sinh, tại sao anh có thể như vậy?
Tên lưu manh này, tên khốn kiếp này!
Đoan Mộc Mộc ở trong lòng kêu gào, nhưng đôi môi bị anh ngậm thật chặt, cô căn bản không phát ra được giọng nói nào, cho dù có giọng nói phát ra cũng là ưmh ưmh ra tiếng, nghe càng giống như là động tình nghênh hợp.
Tình huống này để cho cô tức giận, Đoan Mộc Mộc dùng chân đá anh, lại bị hai chân anh kẹp lại, lấy tay đấm anh, tay bị anh đè lại, cuối cùng cô bị trói chặt, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm…
Chỉ trong chốc lát, Đoan Mộc Mộc cũng cảm giác không khí trong lồng ngực bị anh hút khô, lúc cô cho là anh sẽ buông ra, lại chợt nghe được một tiếng “rầm”, cô lại bị anh đặt ngay trên bàn hội nghị sau lưng.
Hơi thở của anh hòa với mùi thuốc lá nhàn nhạt ùn ùn kéo đến, để cho cô hô hấp hơi chậm lại, tay hốt hoảng chống tại ngực của anh, một đôi mắt tròn trịa trừng lớn, vừa kinh vừa sợ, “Anh… anh muốn làm gì?”.
Anh không có nói chuyện, một đôi tròng mắt đen sáng quắc nhìn cô, giống như sóng biển lăn lộn trên biển rộng, chỉ là bên trong lăn lộn đều là *** Đoan Mộc Mộc quen thuộc…
Đoan Mộc Mộc khô khốc làm động tác nuốt, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra lồng ngực, rồi lại cố gắng duy trì trấn định, “Lãnh An Thần, xin tự trọng!”
“Tự trọng?” Khóe môi Lãnh An Thần giơ lên, ngoặt ra độ cong, “Bà xã, em thật là đáng yêu, đại khái trên thế giới này em là người đầu tiên nói tự trọng cùng với chồng đấy!”
Được rồi, đối mặt anh vô sỉ, Đoan Mộc Mộc thừa nhận mình lỡ lời, vì vậy sữa chửa nói: “Bây giờ là giờ làm việc, bộ dạng này liền kêu câu dẫn!”
“Em là cấp trên của anh, không sai, nhưng em cũng là bà xã của anh, dù là câu dẫn cũng là quang minh chính đại câu dẫn” Lời nói này của anh khiến Đoan Mộc Mộc muốn đập đầu vào tường, cô làm sao lại gặp được một người vô lại như vậy chứ?
Cô chửi rủa đối với anh không dậy nổi bất cứ tác dụng gì, anh rốt cuộc cúi đầu, vùi mặt ở cần cổ của cô, tham lam mút ngửi hơi thở của cô, hơi thở mát mẻ nhạt nhẽo không giống với mùi nước hoa, cũng làm cho người ta tham luyến.
“Bà xã, em thật là thơm!” giọng nói từ chỗ sâu thân thể của anh phát ra, buồn buồn, thậm chí có chút mơ hồ, cũng không che giấu được tư vị tình ái.
“Anh buông em ra” Đoan Mộc Mộc mới không nghe anh nói bậy, cô chưa bao giờ dùng nước hoa.
Anh không chỉ có không buông tay, Đoan Mộc Mộc ngược lại cảm thấy cần cổ có con kiến đang bò, cô biết đó là nụ hôn của anh, đầu lưỡi của anh, mang theo ẩm ướt làm cho người ta e lệ…
Cô muốn tránh, nhưng căn bản tránh không thoát.
Liếm cắn trên cổ mềm mại, hít ngửi hơi thở của cô, Lãnh An Thần chỉ cảm thấy lửa trong thân thể dấy lên, thật ra thì đùa giỡn cô, chỉ là một lúc hứng thú đùa ác, nhưng ai ngờ vừa đụng liền đã xảy ra không thể ngăn cản.
Cô gái này quả thật chính là ma quỷ!
Bàn tay Lãnh An Thần leo lên ngực của cô, đầu ngón tay nghịch ngợm đẩy quần áo cô ra cô, dán lên ngọn núi lồi, “Bà xã, anh bốc cháy rồi, em phải tắt lửa giúp anh.”
Tắt lửa giúp anh? Cô còn nổi giận trong bụng!
Tay Đoan Mộc Mộc bị áp chế âm thầm nắm thành nắm đấm!
Lãnh An Thần bị lạc trong vẻ đẹp của cô, răng môi cắn đi nút áo trước ngực cô, khi anh chuẩn bị một mút, cũng là lúc bụng chợt đau xót.
Đoan Mộc Mộc rốt cuộc khi anh buông lỏng phòng bị, đầu gối dùng sức đỡ lấy, đỉnh trúng huyệt đau của anh.
Thừa dịp anh bị đau, Đoan Mộc Mộc nhanh chóng né ra, cô vừa sửa sang lại y phục lộn xộn của mình, vừa cảnh cáo anh nói, “Nếu anh còn dính vào nữa, em liền, liền… Sẽ sai an ninh ném anh ra ngoài.”
Nói xong, không nhìn phản ứng của Lãnh An Thần, cô tựa như trốn rời khỏi phòng họp.
Lãnh An Thần xoa bụng bị đau, khóe môi cùng đáy mắt đều tràn đầy nụ cười, mặc dù cũng không có ăn được cô, tuy nhiên nó so với ăn được cũng đều vui vẻ, bởi vì cả quá trình đùa giỡn cô vừa rồi, mặc dù cô nhìn như tức giận, nhưng anh có thể cảm thấy cô cũng rất hưởng thụ.
Đều nói đàn ông không hư, phụ nữ không yêu, lời nói này thật không sai!
Tâm tình tốt như vậy vẫn theo Lãnh An Thần một ngày, thời điểm sắp hết giờ, anh cầm lễ phục lên cho cô, gõ cửa phòng làm việc của Đoan Mộc Mộc.
Gõ mấy cái, cũng không nghe thấy đáp lại, anh cho là cô không có nghe được, vì vậy đẩy cửa vào ––
“Thế nào không để ý tới anh? Không phải vẫn còn tức giận chứ?” Vừa vào cửa, anh liền nhạo báng.
Nhưng bên trong phòng lớn như thế cũng không có cô, Lãnh An Thần nhíu nhíu mày, không trách được không để ý tới anh, thì ra là không có ở đây, đang lúc anh suy đoán cô đi đâu, chợt phát hiện cửa phòng ngủ nhỏ khép hờ.
Chẳng lẽ cô ở bên trong?
Thay quần áo hay ngủ?
Trong đầu Lãnh An Thần thoáng qua hai khả năng, thậm chí hai khả năng này sinh ra hình ảnh kiều diễm, tinh thần không khỏi nhộn nhạo, nhưng mặc kệ loại nào, anh đều muốn nhìn xem, vừa nghĩ tới buổi sáng mập mờ ở phòng họp, trong đáy mắt anh lại dính nụ cười xấu xa.
Bên trong phòng ngủ không có mở đèn, ánh sáng rất tối, nhưng vẫn có thể thấy một người nằm trên giường, cả thân thể nghiêng nửa, hơi co lại, giống như tư thế ngủ của cô gái phim cổ trang, chỉ là vừa nhìn như vậy, cũng làm người ta máu nóng sục sôi.
Trong lòng Lãnh An Thần lại ngứa, nhè nhẹ bước chân qua đó, sau đó cũng nằm chết dí bên cạnh cô, bàn tay từ từ quàng lên eo của cô, “Bà xã, thì ra là em đang đợi anh.” Giọng nói khàn khàn lộ ra cợt nhã cùng rung động phải làm chuyện xấu.
Đoan Mộc Mộc giật giật, như muốn né tránh anh, thế nhưng không thể thấy động tác nhẹ hơn tựa như không còn muốn kháng cự, Lãnh An Thần cho rằng cô ngầm cho phép, dán hướng cô chặt hơn, bàn tay cũng tìm dưới quần áo cô, muốn tiến vào trong, nhưng không ngờ sờ tới tay của cô, chỉ là ngón tay lạnh giống như que kem.
“Bà xã, sao em lạnh như vậy?” Giờ phút này Lãnh An Thần mới phát hiện cả người cô co rúc giống như tôm tép, toàn thân cũng giống như nhiễm lạnh, nhất thời, tim của anh căng thẳng.
“Khó chịu!” Từ giọng mũi cô hừ ra hai chữ.
Lãnh An Thần nhanh chóng xoay thân thể cô qua, ánh mắt rơi vào trên mặt của cô, chỉ thấy hai mắt cô nhắm nghiền lộ ra khổ sở, sắc mặt xám trắng như tuyết, tay của cô bưng bít thật chặt ở bụng, thậm chí cái trán đau đến xuất mồ hôi.
“Bà xã, em làm sao vậy?” Anh hoảng loạn lên.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, đau để cho cô không còn hơi sức nói chuyện.
Lãnh An Thần nhìn vị trí cô che chắn, hình như nghĩ tới điều gì, “Là đau dạ dày sao?”
Cô từng chảy máu dạ dày, phản ứng đầu tiên của Lãnh An Thần chính là cái này.
Đoan Mộc Mộc lại lắc đầu, gian nan khạc ra hai chữ, “Đau bụng!”
Đau bụng?
“Ăn đồ hỏng sao? Anh dẫn em đi bệnh viện” Nói xong, anh muốn ôm cô, lại bị Đoan Mộc Mộc ngăn lại.
Cô là tới chu kỳ rồi, mới có thể đau bụng, nhưng chẳng biết tại sao, lần này đau có chút lợi hại.
“Em thành ra như vậy, không đi bệnh viện sao được?” Lãnh An Thần không rõ tình huống, lần nữa bồng cô lên.
“Đừng…” Cô lúc này mới lên tiếng, “Em không có bệnh, chỉ là đại di mụ tới rồi.”
Đại di mụ?
Lãnh An Thần cũng không quen thuộc tất đối với thuật ngữ chuyên nghiệp của phụ nữ, sửng sốt mấy giây, hình như mới hiểu được, sau đó nhìn về phía cô, chỉ thấy cô hướng anh gật đầu một cái, “Thả em xuống, nằm một lát là tốt.”
Phụ nữ tới chu kỳ đều thành ra như vậy sao?
Mặc dù Lãnh An Thần không hiểu, nhưng cũng cảm thấy cô đau không bình thường, ôm chặt cô, cũng không có buông ra, “Không được, phải đi bệnh viện xem một chút.”
“Không đi!” Cô khó chịu không có kiên nhẫn, hai chữ có chút cứng rắn.
Bởi vì đau bụng kinh mà đi bệnh viện, bác sĩ nhìn cũng là chuyện cười, Đoan Mộc Mộc mới không cần, cô cũng không biết làm sao, trước kia tới chu kỳ cũng sẽ đau bụng, nhưng tuyệt đối sẽ không đau nghiêm trọng giống như bây giờ, bụng giống như có dao găm vặn xoắn.
“Cái này cũng không thể tùy theo em” Lãnh An Thần cũng cứng rắn, ôm cô liền hướng bên ngoài đi, chỉ là mới tới cửa, Đoan Mộc Mộc liền tóm lấy cạnh cửa.
Một đôi tròng mắt đen nhìn anh, mất ánh sáng thường ngày, chỉ còn lại đau đớn yếu ớt, “Đi bệnh viện sẽ làm trễ yến hội buổi tối, em không đi không được.”
Đoan Mộc Mộc nói xong câu đó, mặt đau đớn liếc mấy phần.
Nhìn cô như vậy, Lãnh An Thần chỉ hận không thể thay cô, giọng nói cũng mềm nhũn ra, “Không có gì không được, không có gì quan trọng hơn so với thân thể của em.”
“An Thần” Đoan Mộc Mộc dùng con ngươi đen chăm chú nhìn anh.
Lãnh An Thần cúi đầu hôn ở trên trán cô, “Bà xã, nghe lời, bộ dạng này của em làm anh không yên lòng.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết, em chậm trễ thời gian nữa, nhất định là không tham gia được yến hội buổi tối đâu” Anh nói xong, dùng tay kéo tay của cô ra.
Cuối cùng Đoan Mộc Mộc cũng không có lay chuyển được anh, theo cô đi bệnh viện, bác sĩ hỏi tình huống, cô lại bị cho uống một loại thuốc, để cho cô uống vào, chỉ trong chốc lát, cảm giác đau trong bụng cô liền giảm bớt rất nhiều.
“Em nằm tại đây đừng động, túi nước nóng cũng không cho lấy ra, anh đi chỗ bác sĩ hỏi một chút, nếu như không có chuyện gì, chúng ta đi có được hay không?” Mặc dù cô chưa nói, nhưng cô không ngừng nhìn thời gian, Lãnh An Thần biết cô không muốn lỡ bữa tiệc hôm nay, dù sao cũng là Lễ Chúc Mừng cho mọi người, tổng giám đốc như cô không tham dự đều sẽ có vẻ không coi trọng.
Đoan Mộc Mộc gật đầu một cái, nhìn bóng lưng cao lớn của anh rời đi, trong lòng cô ấm áp, giống như túi nước nóng ấm không ấm bụng, mà ấm lòng của cô.
Trước kia lúc cô đau bụng, chỉ có thể chịu đựng một mình, hiện tại có người đau, mặc dù cô lần nữa giả bộ kiên cường, chính là không thể phủ nhận cảm giác được anh ôm vào trong ngực, được anh quan tâm thật vô cùng tốt.
Lãnh An Thần gõ cửa phòng làm việc của bác sĩ, “Bác sĩ, vợ tôi không sao chứ!”
Thật ra thì mới vừa rồi bác sĩ bảo anh lấy thuốc thì bảo anh tới một chuyến, trực giác nói cho anh là có vấn đề.
Bác sĩ là vị bác sĩ nữ lớn tuổi, đeo mắt kính, không biết là cận thị hay lão hóa, chỉ là cách tròng kính nhìn sang ánh mắt cực kỳ bén nhọn, lại khiến đáy lòng Lãnh An Thần sợ hãi.
“Các người không muốn em bé?” Bác sĩ hỏi rất trực tiếp, Lãnh An Thần sững sờ, vừa định nói không có, liền nghe bác sĩ nói tiếp, “Cậu là đàn ông, không muốn có con có thể ngừa thai, tại sao phải để vợ uống thuốc? Cậu có biết hay không, dùng thuốc tránh thai lâu dài tổn thương nhiều đến bao nhiêu đối với thân thể cô ấy?”
Lãnh An Thần có chút bối rối, liền giống như bị người gõ một gậy, một hồi lâu mới phản ứng được, “Bác sĩ, bác sĩ nói cái gì?”
Bác sĩ nữ cũng trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra hai hộp an toàn TT vung ra trước mặt Lãnh An Thần, “Về sau mang cái này, nếu lại để cho cô ấy dùng thuốc tránh thai, chính là chờ lúc các người muốn đứa bé, cô ấy cũng chưa chắc có thể sinh đẻ… Còn có loại thuốc kia rất kích thích dạ dày, cậu không phát hiện gần đây cô ấy bị loét dạ dày hoặc dạ dày chảy ra máu sao?”
Nếu như nói trước anh còn choáng váng, hiện tại Lãnh An Thần hoàn toàn phản ứng kịp, không trách được bọn họ ở chung một chỗ lâu như vậy, mỗi lần đều không dùng các biện pháp, cô đều không có thai, thì ra là cô len lén dùng thuốc tránh thai.
Cô thế nhưng không muốn có đứa bé của anh, thậm chí không tiếc lấy phương pháp thương tổn tới thân thể mình.
Thoáng chốc, tròng mắt đen của Lãnh An Thần tối xuống, tức giận dần dần bay lên…
Lãnh An Thần vọt đứng lên, lúc này anh cái gì cũng biết, cái gì cũng không cần nghe, nhìn anh muốn đi, bác sĩ nữ cầm lên hai hộp an toàn TT để ở trên bàn gọi lại anh, “Này, cầm cái này đi!”
Quay đầu lại, Lãnh An Thần nhận lấy mấy thứ, sau đó lại giơ tay lên ném vào trong thùng rác, “Không cần!”
“Cậu…” Bác sĩ còn muốn nói tiếp, Lãnh An Thần đã sập cửa rời đi.
Cảm giác đau trên bụng Đoan Mộc Mộc đã rất nhẹ, cô nhìn thời gian, nghĩ tới nếu như bây giờ thay xong quần áo đi bữa tiệc, tất cả cũng không muộn, cho nên Lãnh An Thần đẩy cửa đi vào, cô liền mở miệng, “An Thần, anh đem lễ phục cho em, em đổi xong trực tiếp đi bữa tiệc.”
Anh không nói lời nào, chỉ là đứng cách đó hai bước nhìn cô, thân thể cao lớn che mảng lớn ánh sáng, quăng xuống cái bóng che cả người cô, để cho cô có loại cảm giác bị ngăn chặn, đôi mắt anh sâu tối vô cùng, nhìn một lần không nhìn thấy đáy, gương mặt tuấn tú không còn nửa điểm ấm áp lúc trước, lạnh giống như bị đông cứng.
Lúc này Đoan Mộc Mộc mới phát hiện ra anh có cái gì không đúng, mở trừng hai mắt, hỏi, “Anh làm sao vậy?”
Anh trầm mặc như trước, trầm mặc khiến không khí cũng hít thở không thông…
Một hồi lâu, Đoan Mộc Mộc mới nhìn thấy anh sải bước đến gần, sau đó một thanh nắm lấy cổ tay của cô, lôi cô lên, anh dùng lực quá lớn, đem cô bóp đau, “An Thần…”
Nếu như nói trước anh còn yêu thương cô, hiện tại anh cực hận mình thương yêu đối với cô, cô gái này thế nhưng lợi dụng anh đối tốt với cô, đem anh đùa giỡn trong lòng bàn tay, vừa luôn miệng nói muốn sinh con cho anh, vừa len lén dùng thuốc tránh thai.
Không muốn đứa bé, cô có thể nói rõ, nhưng cô không nên dối gạt anh!
Anh ghét nhất lừa gạt!
“Anh làm gì đấy?” Đoan Mộc Mộc cố gắng muốn đem tay tránh ra, kết quả tay anh giương lên, cô bị anh bỏ trở lại trên giường.
Thân thể cao lớn của Lãnh An Thần áp xuống, mang theo đầy tức giận, “Những lời này nên để anh hỏi em.”
Giọng nói lạnh lùng giống như băng đao, cắt da thịt của cô, cũng xé rách thần kinh của cô, Đoan Mộc Mộc không rõ chân tướng, “Rốt cuộc anh sao thế, em đã làm sai điều gì sao?”
Trong mắt cô lóe ra mờ mịt, giống như đứa bé làm việc gì sai, nhưng không biết lỗi ở nơi nào!
Chỉ là giờ phút này, cái bộ dáng này của cô, càng làm cho Lãnh An Thần tức giận, những thứ này rơi vào trong mắt của anh, chỉ là cô đang giả bộ, cô đang diễn trò…
Anh thiếu chút nữa liền quên mất, từ lúc vừa mới bắt đầu cô đã là cao thủ diễn trò, bằng không cô cũng sẽ không lợi dụng một tuồng kịch gả cho anh!
Cô gái này vốn có nhiều ý định, chỉ là gần đây anh đều bị yêu làm cho hôn mê đầu, lại bị cô đùa bỡn.
“An Thần, anh làm sao vậy?” Đoan Mộc Mộc cầm tay của anh, hỏi khẽ.
Cô không muốn ầm ĩ cùng anh, quan hệ của bọn họ mới tốt đẹp.
Lãnh An Thần đem thứ cô dùng hất ra, mặt lại ép xuống mấy phần, chóp mũi cơ hồ chống đỡ cô, giọng nói lạnh lẽo từ phần môi tràn ra, “Tại sao dùng thuốc tránh thai?”
Cái gì?
Đoan Mộc Mộc giống như là không nghe rõ.
“Không muốn đứa bé có thể nói, tại sao phải dùng thuốc tránh thai, muốn gạt anh?” Lãnh An Thần hoàn toàn đem thân thể cô áp trên ván giường.
Đoan Mộc Mộc rốt cuộc nghe rõ, nhưng cô chỉ lắc đầu, “Anh nói bậy bạ cái gì thế? Khi nào thì em dùng thuốc tránh thai hả!”
Cô không thừa nhận, cô bây giờ còn dám phủ nhận!
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng lớn hơn mấy phần, ngón tay lập tức nắm được cằm của cô, “Em còn dám nói không có?”
Cằm của cô cơ hồ bị anh bóp nát, nhưng cô vô tâm trông nom cái này, cô nhìn anh. Tròng mắt lạnh băng, từng chữ từng câu đáp trả anh, “Em không có, thật không có!”
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
19 chương
17 chương
16 chương
59 chương
50 chương