Cô dâu của ma cà rồng
Chương 4 : Chủ nhân của lâu đài wilson
Uee hiện đang say giấc nồng cho nên chẳng biết trăng sao gì tất. Không hề biết rằng toà lâu đài những tưởng là bỏ hoang mà Uee đang trú ấy thế mà lại có hai bóng đen đang lầm lũi tiến vào. Là chủ nhân của toà lâu đài này chăng ? Hình như đó là bóng hai người con trai tầm hai mươi mấy thì phải. Người này khoác vai dìu người kia, bộ dạng mệt mỏi, đau đớn, đang dần tiến về dãy hành lang tầng trên và để lại sau lưng những vệt máu đỏ thẫm trên từng nấc thang đã đi qua.
Có lẽ tiếng bước chân của hai người bọn họ quá nhẹ quá êm cho nên Uee vẫn không phát giác ra họ đang tiến vào căn phòng Uee đang nằm. Tiếng mở cửa phòng kêu ken két cùng tiếng gió rít thổi qua chiếc lò sưởi, những âm thanh rợn cả gai óc.
Lúc này dường như Uee đã cảm nhận được có một điều gì đó đang diễn ra cho nên Uee bỗng trở mình, đôi mắt cố mở ra nhưng cơn buồn ngủ níu chặt quá làm Uee không tài nào mở mắt được. Uee vẫn chìm vào giấc ngủ say...
Bỗng người con trai nọ tiến gần đến chiếc giường Uee đang nằm, đặt người con trai kia lên giường rồi toan đi ra khỏi phòng nhưng chợt khựng lại vì tiếng hét thất thanh của Uee...
- Ahhhhh.... ..... - Uee hét trong hoảng loạn.
- Cô là ai ??? - một giọng nói ấm áp phát ra từ người con trai đang đứng cạnh cánh cửa.
- Anh... ? Anh ta... ? - Uee ấp úng, thẹn thùng đến không thốt nên lời, đan xen cả sự ngạc nhiên, nhìn về phía người con trai ấy một cách loè nhoè là vì căn phòng được bao trùm bởi bóng tối và chỉ được soi tỏ bằng ánh sáng leo lét của mặt trăng.
- Tôi là Reiden Wilson. Anh ấy là anh trai tôi - Yuki Wilson. Chúng tôi là chủ nhân lâu đài này. Và...cô đang làm gì ở phòng chúng tôi ? - Reiden nhìn Uee với ánh mắt đầy ngạc nhiên, đồng thời thắp sáng căn phòng chỉ bằng cái vỗ tay.
Flashback~
Uee trở mình. Cánh tay Uee hình như vừa chạm phải thứ gì đó. Nó...rắn chắc...nó...nó...hình như là thân thể của một người con trai ẩn hiện bên dưới lớp áo thì phải. Một thân thể rắn chắc với sáu múi bụng săn chắc. Theo phản xạ tự nhiên, Uee hét toáng lên. Uee bây giờ vô cùng tỉnh táo để nhận ra sự thật rằng có người lạ vừa vào phòng và đáng sợ hơn là hắn lại nằm trên giường cạnh Uee nữa chứ.
End flashback~
- Tôi...tôi cứ tưởng lâu đài này bỏ hoang nên... - Uee ngại ngùng.
- Ai bảo cô bỏ hoang chứ ?
- À...ừm... - Uee chợt nhìn sang người con trai cạnh mình rồi thốt lên - Thánh thần ơi, máu. Anh ấy bị làm sao vậy ?
Uee choáng ngợp trong một vài giây với Yuki. Bởi Yuki không chỉ sở hữu một thân thể cường tráng mà còn có một gương mặt vô cùng điển trai nhưng toát lên một vẻ gì lành lạnh. Làn da Uee vốn trắng như tuyết nhưng còn phải đầu hàng trước Yuki. Điều kéo Uee về thực tại, thoát khỏi sự mê hoặc kia ấy chính là gương mặt đang toát mồ hôi vì đau đớn và thân thể bê bết máu của Yuki.
- Chuyện dài lắm. Có dịp tôi kể cô nghe. Phiền cô ra ngoài mang một thau nước giúp tôi - Reiden lạnh lùng nói.
- Nhưng tôi đâu biết đường đi nước bước của nơi này đâu.
- Cô cứ đi theo những ánh nến là đến nơi.
Nói rồi Uee nghe lời Reiden, đi theo những ánh nến dọc lối đi. Thật đúng như lời Reiden, sau khi đi hết hành lang rồi rẽ phải, đi mươi bước rồi rẽ trái cũng tới phòng tắm. Uee lại một lần nữa choáng ngợp trước nơi này. Một phòng tắm thuộc đẳng cấp thượng lưu với đầy đủ tiện nghi và nhất là được lát bằng đá granite quý giá.
Uee hứng một thau đầy ăm ắp nước, cầm theo một chiếc khăn rồi đi theo những ngọn nến trở về phòng. Và cùng lúc này Uee bắt gặp được một khoảnh khắc mà chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của Uee.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
11 chương
39 chương
164 chương
20 chương
101 chương