Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2
Chương 134
Anh ta biết rõ tính cách của Cố Học Mai, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ anh ta.
“Đừng như vậy.” Cố Học Võ cũng không biết vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy: “Học Mai chắc là sẽ để ý đến cậu. Cậu nên đi tìm nó xin tha thứ đi.”
“Cô ấy sẽ không tha thứ cho em.” Đỗ Lợi Tân thở dài. Nghĩ tới tính cách của Cố Học Mai: “Đừng nói là cô ấy, chính em cũng không thể tha thứ cho mình.”
Vì sao lại xúc động nhất thời? Vì sao lại làm như vậy? Vì sao lại muốn tổn thương người mình yêu?
“Lão Đại.” Mắt Đỗ Lợi Tân đỏ bừng, cay xè, khóe mắt đã ươn ướt: “Em đã mất cô ấy. Em biết. Em mất cô ấy rồi.”
“Lợi Tân, cậu đừng như vậy.” Thấy bộ dạng này của anh ta, Cố Học Võ thấy khó chịu vô cùng: “Học Mai sẽ tha thứ cho cậu, nó rất mềm lòng.”
“Cô ấy sẽ không.” Không có cô gái nào có thể tận mắt thấy người đàn ông của mình cùng người phụ nữ khác cùng nằm trên giường mà vẫn thờ ơ, trừ khi cô ta không yêu người đàn ông đó. Anh ta biết chắc Cố Học Mai sẽ không tha thứ cho anh ta. Vĩnh viễn không.
Cố Học Võ vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Mặc kệ có được hay không, ít nhất cậu cũng phải thử một lần chứ?”
“Thật ra em không hề động đến cô gái kia. Em thật sự không có.” Đỗ Lợi Tân đột nhiên mỉm cười, nhìn Cố Học Võ, ánh mắt có một tia mong chờ đợi:
“Anh nói xem, nếu em nói với Học Mai, em không động vào cô gái kia, cô
ấy có tha thứ cho em không?”
Cố Học Võ nhìn anh ta, trong mắt mặt hiện lên một tia không thể tin được: “Lợi Tân, cậu nói cái gì?”
“Em thật sự không động tới cô gái kia.” Đỗ Lợi Tân cười khổ: “Cơ thể em từ lâu đã quen với Học Mai. Những cô gái khác căn bản không vừa mắt em.
Ngày hôm qua em uống rượu, về đến nhà là lăn ra ngủ. Em căn bản không hề động đến cô gái đó.”
Trên thực tế, anh ta cũng muốn từng muốn dùng các cô gái khác để thay thế Học Mai. Nhưng Học Mai chính là Học
Mai, là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được. Cho nên khi thấy cô gái kia lõa lồ nằm trên giường anh ta, anh ta vẫn không có một chút hứng thú, nằm xuống là ngủ như chết. Anh ta biết anh ta không có động đến cô gái đó. Nhưng rõ ràng là Cố Học Mai sẽ không tin. Cố Học Mai chỉ tin những gì đã tận mắt chứng kiến, cũng vì thế sẽ không thể tha thứ cho anh ta.
Cố Học Võ lúc này đúng là không biết phải nói gì. Anh tin lời Đỗ Lợi Tân nói, chỉ sợ là Cố Học Mai sẽ không tin. Bây giờ, phải làm thế nào Cố Học Mai mới chịu tha thứ cho Đỗ Lợi Tân? Nếu để Đỗ Lợi
Tân nói cho cô biết anh ta không có làm chuyện gì có lỗi với cô, Cố Học
Mai e là cũng sẽ không tin. Ngược lại còn cho rằng Đỗ Lợi Tân đang biện minh.
Thở dài thật dài, Cố Học Võ cũng không biết, phải giải quyết đống hỗn loạn này như thế nào. Trong đầu anh lại hiện lên gương mặt của Kiều Tâm Uyển. Nếu là cô, cô ấy sẽ thế nào? Kiều Tâm Uyển. Kiều
Tâm Uyển. Ba chữ đó đã trở thành một cái dằm trong tim anh, không nhổ cũng đau mà nhổ ra thì lại càng đau hơn.
Trong bệnh viện, Cố Học Mai là bệnh nhân ngoan ngoãn nhất, uống thuốc, tiêm thuốc, chẩn đoán gì cô cũng rất nghe lời. Không ầm ĩ, cũng không quậy.
Ngoại trừ ngày đó hơi mất kiểm soát trong chốc lát, sau đó cô liền trở nên rất bình tĩnh, bình tĩnh tới nỗi không giống cô tý nào.
Trần
Tĩnh Như rất lo lắng, một câu cũng không dám nói nhiều, sợ Cố Học Mai tâm trạng không ổn, lại tự thu mình vào trong vỏ, không chịu làm phẩu thuật nữa.
Ngày phẫu thuật đã định là một tuần sau. Bác sĩ Locker hai ngày trước đã rất nghiêm túc nghiên cứu bệnh án của Cố Học Mai, lại xem qua tình trạng của cô, sau đó tìm đến Cố Học Võ. Lúc trước chưa xem bệnh án nên ông ta cũng không rõ cơ thể của Học Mai rốt cuộc là thế nào. Bây giờ xem bệnh án mới phát hiện, Cố Học Mai đã bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất. Thời gian kéo dài như vậy khiến cơ thể đã chẳng còn như lúc ban đầu. Hơn nữa cô lại vừa mới sảy thai nên cơ hội phẫu thuật thành công còn chưa tới bốn phần.
Lời này vừa nói ra, không riêng gì Cố Học Võ, Cố Học Văn, Tả Phán Tình, mà cả mấy vị trưởng bối cũng ngẩn ngơ.
“Nếu, tôi nói là nếu.” Cố Học Võ nghe tim mình đập thình thịch: “Nếu phẫu thuật thất bại thì sẽ thế nào?”
“Có thể sẽ không đứng lên được nữa.” Bác sĩ Locker cũng không hy vọng sẽ như vậy: “Có điều, tôi sẽ cố gắng hết sức tiến hành phẫu thuật thành công. Việc này cần thời gian khá dài nên tôi cần mọi người giúp.”
“Không thành vấn đề.” Cố Học Võ tin lúc này không có gì quan trọng hơn đôi chân của Cố Học Mai: “Chúng tôi sẽ phối hợp. Cho dù ông muốn gì, chúng tôi đều có thể phối hợp. Bác sĩ, xin ông hãy cứu lấy Học Mai.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
Lúc này mọi người đều đang khẩn trương chờ đợi cuộc phẫu thuật tiến hành.
Đỗ Lợi Tân cũng có đến vài lần nhưng Cố Học Mai không chịu gặp. Anh ta cũng không cố ép. Ngày nào cũng ngồi trông ở bên ngoài phòng bệnh. Cố
Học Văn biết hết nhưng cũng chỉ thở dài một tiếng.
Lương Hữu
Thành là đội trưởng của anh, anh cũng tận mắt chứng kiến cuộc tình của
Học Mai và anh ấy nên anh hiểu vị trí của Lương Hữu Thành trong lòng Học Mai. Nếu anh là Đỗ Lợi Tân, anh cũng không thể chấp nhận được trong lòng Tả Phán Tình còn nhớ đến người khác.
Lúc này anh lại thấy thật may mắn, may mắn Kỷ Vân Triển không chết. Bằng không, e là Tả Phán
Tình sẽ vấn vương anh ta cả đời. Đương nhiên, điều này anh tuyệt đối không dám nói trước mặt Tả Phán Tình.
Mặc kệ mọi người lo sợ như thế nào, cuộc phẫu thuật vẫn phải tiến hành. Sáng sớm, Cố Học Mai phải nhịn ăn, ngủ dậy cũng không được uống nước đợi phẫu thuật. Cả nhà đều ngồi trông ở trong phòng bệnh, Đỗ Lợi Tân lúc này cũng được vào, nhìn thấy anh ta, Cố Học Mai liền quay mặt đi, không muốn thấy anh ta. Đỗ Lợi Tân cũng không sợ cô làm mặt lạnh, tiến lên, nắm chặt tay cô.
“Học Mai. Em sẽ khỏe thôi, anh chờ em.”
Cố Học Mai rút tay ra, quay sang bên kia, anh ta lại một lần nữa đặt tay cô vào tay mình, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Chờ em khỏe lại rồi em muốn tức giận, muốn mắng hay đánh anh sao cũng được. Học Mai, anh yêu em.” Ba chữ kia là đại biểu cho sự chân thành của anh ta.
Cố Học
Mai vẫn không nhìn anh, nhắm chặt mắt lại, nơi đó có dòng lệ ứa ra. Yêu? Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Đỗ Lợi Tân nằm trên giường với một cô gái khác mà cảm thấy mỉa mai vô cùng. Là cô quá bình tĩnh? Hay là cô quá tự tin? Bây giờ nói những thứ đó thì có ý nghĩa gì nữa? Con của cô đã không còn, cô đã mất một đứa con rồi. Nhẹ nhàng cô rút tay ra, y tá cũng đã bước vào, đẩy cô vào phòng phẫu thuật.
Thời gian chờ đợi khổ sở vô cùng. Ba mẹ của Đỗ Lợi Tân cũng đã đến, hai người thực sự không biết phải nói năng thế nào với Cố gia, họ thật sự không biết con mình qua lại với Học Mai. Bây giờ thành ra thế này cũng chỉ trách thằng con xấu xa Đỗ Lợi Tân đã quá đáng thất vọng.
Tám tiếng đồng hồ, cuộc phẫu thuật kéo dài suốt tám tiếng, từ sáng cho đến tận chiều. Lúc bác sĩ Locker đi ra, Cố Học Võ là người đầu tiên tiến lên: “Bác sĩ
Locker, rốt cuộc thế nào?”
“Phẫu thuật rất thành công.” Bác sĩ
Locker tháo khẩu trang xuống, trên mặt lộ ra nét tươi cười: “Đây là bước đầu tiên. Giai đoạn sau sẽ có mấy tháng phục hồi chức năng. Chỉ cần cô
ấy chịu phối hợp thì nhiều nhất là ba tháng, cô ấy có thể giống như người bình thường.”
“Thật tốt quá.” Cố Học Võ nhẹ nhàng thở ra. Quay sang nhìn những người khác trong Cố gia, trên mặt đều lộ ra ý cười.
Phẫu thuật xong, Cố Học Mai được đưa về phòng bệnh bình thường. Bởi vì Cố
Thiên Sở tuổi đã lớn, sức khỏe cũng không phải là tốt lắm, trong nhà lại có con nít nên Cố Học Võ bảo những người khác về nhà hết. Đỗ Lợi Tân không chịu đi, cứ ngồi trông trong phòng bệnh, anh cũng không miễn cưỡng.
Cố Học Mai bởi vì được gây mê nên ngủ thẳng đến sáng hôm sau mới tỉnh lại. Mở to mắt, liền thấy Đỗ Lợi Tân ngồi trông bên giường bệnh. Nhìn thấy anh ta, Cố Học Mai liền nhăn mày, muốn rút tay về, lại bị anh ta cầm chặt. Đúng là đáng ghét, rõ ràng là đang ngủ mà sao sức lực lại lớn như vậy.
Đúng vậy, Đỗ Lợi Tân trông cả một buổi tối, tới khi trời tờ mờ sáng mới chịu không được mà thiếp đi một lát. Muốn gọi anh ta dậy nhưng nhìn thấy trên mặt anh ta đầy râu lún phún cô lại không thể cất nên lời. Cổ họng lại khát khô, nóng rát. Cửa phòng bệnh lúc này mở ra, Cố Học Võ bước vào, thấy cô đã tỉnh, nét mặt liền vui vẻ.
“Em tỉnh rồi?”
“Nước…” Cố Học Mai mở miệng nói không ra hơi, cả miệng khô khốc đến khó chịu.
Cô chỉ chỉ cổ họng. Cố Học Võ buông đồ xuống định đi rót cho cô ly nước thì Đỗ Lợi Tân lại tỉnh dậy.
“Em tỉnh rôi? Em không sao chứ?” Nhìn thấy môi cô khô khốc, Đỗ Lợi Tân liền nhanh chóng lấy nước đặt bên miệng Cố Học Mai.
Nhưng Cố Học Mai lại mím chặt môi, không chịu mở miệng. Đỗ Lợi Tân bất đắc dĩ, quay sang đưa mắt cầu cứu Cố Học Võ. Anh đón lấy ly nước trên tay Đỗ Lợi Tân, rồi nhẹ nhàng đỡ Cố Học Mai lên, cho cô uống nước.
Cảm giác cổ họng thoải mái hơn, Cố Học Mai đưa mắt nhìn khắp phòng bệnh: “Ba mẹ em đâu?”
“Bọn họ về rồi.” Cố Học Võ nhẹ nhàng mở miệng: “Hôm qua mọi người trông em cả ngày nên mệt hết cả, ở nhà còn có con nít. Anh nói bọn họ về trước rồi. Vừa nãy anh xuống lầu mua cháo, nguyên một ngày em không có ăn cái gì, ăn một chút đi.”
“Cám ơn anh.”
Cố Học Mai nhìn Cố Học
Võ, ánh mắt đầy cảm kích. Người anh này, bình thường tuy rằng không nói năng nhiều nhưng đối xử với cô rất tốt.
“Nha đầu ngốc, cảm ơn cái gì chứ.” Cố Học Võ đổ cháo ra, nhìn sắc mặt Học Mai tái nhợt: “Đây. Để anh đút em ăn.”
“Dạ.” Cố Học Mai gật đầu, từ đầu tới cuối, cũng không để ý đến Đỗ Lợi Tân.
Trong lòng Đỗ Lợi Tân rất khó chịu, nhưng một câu cũng không dám phản bác. Cố Học Võ đút cháo cho Cố Học Mai xong, người lớn trong nhà cùng Cố Học
Văn đều đã đến. Thấy Cố Học Mai đã tỉnh, không còn việc gì nữa, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Chuyện lúc trước không ai nhắc đến.
Mà không riêng gì người lớn trong nhà, vợ chồng Đỗ Hưng Hoa cũng đến, đem theo một đống thuốc bổ, còn có cả hoa tươi và trái cây lên thăm Học Mai. Bởi vì là trưởng bối nên Cố Học Mai cũng không thể nhăn mặt. Nhất thời phòng bệnh trở nên thật náo nhiệt. Trần Tĩnh Như biết con gái thích yên tĩnh, cũng sợ con mệt nên sau khi xác định con không có việc gì thì cùng người lớn trong nhà và vợ chồng Đỗ Hưng Hoa ra về.
Chân trước bọn họ vừa đi thì chân sau Tống Thần Vân cùng mấy người Hồ Nhất
Dân lại đến. Sau khi Tâm Uyển bỏ đi, đây là lần đầu tiên Cố Học Võ gặp
Trầm Thành, ánh mắt anh hơi hơi nheo lại, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu. Trầm Thành cũng cảm giác được ánh mắt của Cố Học Võ nhưng không nói gì, chỉ chào hỏi Cố Học Mai rồi nhắn nhủ cô nghỉ ngơi cho tốt. Mấy người Hồ Nhất Dân đều đem quà đến, nhắn nhủ Cố Học Mai nghỉ ngơi cho tốt rồi một đám người chậm rãi đến, lại chậm rãi rời đi.
Trầm Thành không đi theo mà lấy điện thoại ra nhìn Cố Học Mai : “Nghe em phẫu thuật, Tâm Uyển có nhờ anh gửi lời hỏi thăm, chúc em sớm bình phục.”
“Thật sao?” Cố Học Mai nghĩ tới Kiều Tâm Uyển, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Cố Học Võ, phát hiện anh đang ngồi trên sofa trong phòng bệnh. Ánh mắt lạnh nhạt.
“Lúc trước anh có đến Đan
Mạch thăm cô ấy.” Ngón tay Trầm Thành ấn ấn vài cái trên màn hình điện thoại, mở tấm hình của Kiều Tâm Uyển ra xem: “Nhìn này. Đây là anh chụp cho mẹ con cô ấy. Bối Nhi đã chín tháng, cũng bắt đầu bập bẹ nói.”
(Ladybug: Công khai khiêu khích! )
“Thật tốt.” Cố Học Mai nhìn khuôn mặt Bối Nhi mỉm cười ngọt ngào, vẻ mặt lại không thật sự vui vẻ như biểu hiện bên ngoài. Nếu con cô không mất đi thì có phải cũng đáng yêu như vậy không?
Trầm Thành mẫn cảm phát hiện sắc mặt của cô liền cất điện thoại: “Nghỉ ngơi tốt nhé, anh tin em sẽ nhanh chóng bình phục thôi.”
“Cám ơn.” Cố Học Mai quyết định phấu thuật vào lúc này là còn có một nguyên nhân là, nếu chân của cô có thể đi lại bình thường vậy lần sau nếu lại nhìn thấy những gì không nên thấy thì có thể tránh đi nhanh một chút.
Trầm Thành gật đầu, cũng không ở lâu, nhắn nhủ Cố Học Mai nghỉ ngơi cho tốt sau đó rời đi. Anh ta vừa ra đến bên ngoài, Cố Học Võ liền đi ra theo.
“Lão Đại.” Trầm Thành nhìn anh, sắc mặt rất bình tĩnh. Cố Học Võ vươn tay về phía anh ta, trong mắt hiện lên vẻ âm trầm.
Trầm Thành làm bộ như không hiểu, nhìn tay anh một lúc lâu, đằng hắng: “Lão Đại anh làm gì vậy?”
“Di động.”
Hai chữ thản nhiên, Trầm Thành mỉm cười: “Em còn có việc, nếu anh muốn gọi điện thoại, có thể dùng điện thoại công cộng ở phía cuối hành lang.”
“Trầm Thành.” Cố Học Võ sắc mặt vô cùng âm trầm, híp mắt nhìn chằm chằm Trầm
Thành một lúc lâu, đột nhiên vươn tay ra. Cánh tay mạnh mẽ hữu lực ép anh ta vào vách tường, tay kia thì đưa vào túi lấy di động của anh ta ra.
“Lão Đại, anh cướp di động của em làm gì?” Trầm Thành muốn giật lại nhưng động tác lại không nhanh bằng Cố Học Võ.
Ngón tay ấn ấn vài cái trên màn hình, hình của Kiều Tâm Uyển liền nhanh chóng xuất hiện trước mắt. Ở Đan Mạch có lẽ là đang lạnh nên anh thấy trong ảnh cô mặc không ít áo. Ôm Bối Nhi, hai mẹ con choàng khăn quàng cổ giống nhau hướng về ống kính mỉm cười ngọt ngào.
Đường cong trên mặt trong nháy mắt liền trở nên dịu dàng. Trong mắt hiện lên một vẻ dịu dàng mà chính anh cũng không biết. Nhưng nghĩ tới tấm ảnh là do
Trầm Thành chụp, Trầm Thành ngày nào cũng lấy ra xem… Tay bỗng siết chặt, lấy hình gửi vào điện thoại của mình sau đó xóa sạch.
“Ấy…” Trầm Thành thấy anh xóa ảnh liền muốn giật điện thoại lại nhưng không kịp. Di động không giành lại được mà ảnh cũng bị xóa mất.
Cố Học
Võ quá nhanh tay mà Trầm Thành cũng không nghĩ anh sẽ xóa ảnh. Một lúc sau, Cố Học Võ trả điện thoại di động lại cho Trầm Thành, nhìn anh ta mang theo vài phần cảnh cáo: “Tránh xa cô ấy một chút.”
“Lão Đại.” Trầm Thành hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt dửng dưng: “Bây giờ anh với cô ấy không có lấy một chút quan hệ.”
“Có quan hệ hay không, cậu đều phải tránh xa cô ấy một chút.” Cố Học Võ khí tỏ rõ vẻ ngang ngược. Ánh mắt đầy liều lĩnh: “Muốn làm ba của Bối Nhi, cũng phải hỏi tôi có cho phép không chứ.”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
23 chương
11 chương
47 chương
4 chương
108 chương