“Cố Học Võ.” Anh, anh vào đây muốn làm gì? “Em không khóa cửa.” Cố Học Võ vẻ mặt vô tội: “Con người có ba cái vội.” “Anh…” Cô cảm thấy thực may mắn vì đã sửa sang đàng hoàng rồi, bằng không cô thực sự hoài nghi ai đó cố ý. Cô nhanh chóng vượt qua anh ra ngoài, bỗng trên lưng xuất hiện một bàn tay, anh giam cô trong lòng, cúi đầu, trên mặt anh có chút thẹn thùng. “Cắt chỉ xong là anh có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Tâm Uyển, nhớ là em đã nói sẽ theo anh về nhà đấy.” “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nhìn thấy trong mắt tràn đầy chân tình, mím mím môi, gật đầu: “Em theo anh về nhà.” “Cô gái ngoan.” Anh vỗ vỗ má cô, rồi buông lỏng tay: “Đi thôi.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, hai ngày này, Cố Học Võ có thể xuống giường, miệng vết thương cũng lành lại rất tốt. Không cần cô phải giúp đỡ như trước kia. Mấy ngày đầu, cô đều phải giúp anh chuẩn bị kem đánh răng, nước súc miệng, còn phải giúp anh rửa mặt. Thậm chí phải hầu hạ anh đi WC. Mấy ngày đầu cô cũng xấu hổ, không biết phải làm sao. Sau này cứ làm mãi thành quen. Có điều đến lúc cô quen rồi thì Cố Học Võ cũng khoẻ hơn, không cần cô giúp nữa. Lúc Cố Học Võ rửa mặt xong đi ra, bác sĩ vừa lúc đến gõ cửa. Phía sau có vài bác sĩ thực tập cùng y tá đi theo. Cắt chỉ xong, bác sĩ dặn dò một số lưu ý. Dù sao cũng là tổn thương phổi, về sau phải tĩnh dưỡng cho tốt. Mỗi một lưu ý bác sĩ dặn dò, Kiều Tâm Uyển đều gật theo. Sau khi Kiều Tâm Uyển ghi nhớ toàn bộ dặn dò, bác sĩ rời đi, cô mới phát hiện Cố Học Văn, Đỗ Lợi Tân, còn cả Tiểu Lâm đã chờ ngoài phòng bệnh. Cố Học Văn muốn đưa Cố Học Võ về nhà bằng xe của anh, còn Kiều Tâm Uyển lại muốn Cố Học Võ về nhà bằng xe của cô. “Tâm Uyển.” Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển hơi nhíu mày: “Em đã đồng ý theo anh về nhà mà.” “Em biết.” Kiều Tâm Uyển liếc Cố Học Văn một cái, rồi nhìn Cố Học Võ: “Tuy anh đã cắt chỉ, nhưng vừa nãy anh cũng nghe bác sĩ nói rồi đó, anh phải chú ý nghỉ ngơi, chú ý tẩm bổ. Bác gái chỉ nghĩ là anh đi công tác, lúc này mà anh về, trong nhà còn có hai đứa con nít, người lớn nhất định sẽ rất bận, lại không biết trên người anh có thương tích, đến lúc đó ai sẽ chăm sóc anh? Anh theo em về Kiều gia, ít nhất, em biết anh đang bị thương, em sẽ chăm sóc anh.” Cố Học Văn có chút kinh ngạc liếc nhìn Kiều Tâm Uyển một cái, rồi phản bác lại với giọng châm chọc. “Chị chăm sóc lão Đại? Ngay cả cơm chị cũng không biết nấu, sao mà chăm sóc được?” “Bảy ngày nay, nếu không phải tôi chăm sóc anh ấy, chẳng lẽ là cậu?” Bộ chăm sóc là phải biết nấu cơm sao? Kiều Tâm Uyển liếc nhìn Cố Học Văn một cái xem thường. Nói trắng ra như vậy làm cho Cố Học Văn nhất thời nghẹn họng. Biết Cố Học Võ bị thương, bọn họ tất nhiên rảnh rỗi là sẽ đến thăm. Có điều Cố Học Võ cũng không cần bọn họ chăm sóc. Nhìn anh và Kiều Tâm Uyển lúc này đang mặn nồng, làm gì đến phiên bọn họ phải chăm sóc. Cho nên mỗi lần đi thăm, tất cả mọi người thông minh đều tự động biến mất. Cố Học Võ nghe Kiều Tâm Uyển nói, khóe môi giương lên, nếu là trước kia, nhất định anh sẽ cảm thấy Kiều Tâm Uyển được nuông chiều nên tùy hứng, đối chọi với Cố Học Văn. Lúc này anh lại thấy cô như vậy rất hợp lý hợp tình, còn rất đáng yêu. Liếc mắt nhìn mấy anh em một cái, anh nhíu mày, vươn tay đặt lên vai Kiều Tâm Uyển. “Các cậu về đi, ý tốt của các cậu tôi nhận. Nhưng Tâm Uyển nói rất đúng, tôi theo cô ấy về Kiều gia sẽ tốt hơn.” Chăm sóc với không chăm sóc. Đều là lời nói dối, mấy ngày nay, anh luôn muốn gặp con gái. Bây giờ đến Kiều gia, đầu tiên là cho ba mẹ Kiều Tâm Uyển biết chuyện của anh và cô, sau đó là muốn bồi dưỡng tình cảm cha con. “Anh.” Cố Học Văn không thể tin được nhìn Cố Học Võ: “Anh, anh muốn em ăn nói sao với bác gái đây?” Đi công tác về, không về nhà mà đến Kiều gia? “Em cứ nói anh đi công tác về còn phải đi tìm vợ nữa. Anh là vì muốn bà ấy sớm được thấy cháu gái, nếu bà ấy không thích, anh sẽ lập tức trở về.” Cố Học Võ hiểu rất rõ Uông Tú Nga. Bà muốn Bối Nhi về nhà muốn điên rồi. Được lắm, lấy Bối Nhi làm lý do là tốt nhất. Cố Học Văn và Đỗ Lợi Tân đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể nhượng bộ. Cứ như vậy, Cố Học Võ đi theo Kiều Tâm Uyển trở về Kiều gia. Vào cửa, Kiều mẹ sáng sớm đã nhận được tin, đi tới đón. “Tâm Uyển, các con về rồi sao?” Đưa mắt nhìn Cố Học Võ, thấy Kiều Tâm Uyển đang đưa anh lên lầu, Kiều mẹ chạy tới ngăn cản. “Học Võ, cậu ở bệnh nhiều ngày như vậy, tôi đã dặn thím Lưu nấu canh giò heo cho cậu. Cậu uống một chén, trừ bệnh tật. Về sau, đều thuận buồm xuôi gió.” Cố Học Võ gật gật đầu, không từ chối, vào phòng bếp uống canh. Tâm Uyển đã hai ngày không thấy con gái, vừa về nhà thay quần áo xong lại vội vàng nhìn con một cái, lúc thấy Cố Học Võ vào bếp, cô nhanh chân chạy lên lầu gặp Bối Nhi. Trong phòng bếp, Cố Học Võ uống xong một chén canh, Kiều mẹ ngồi ở bên cạnh nhìn: “Học Võ, uống thêm một chén nữa đi.” “Không cần đâu ạ.” Cố Học Võ cũng muốn gặp Bối Nhi, lúc này đang háo hức muốn lên lầu gặp con gái. “Không mất bao nhiêu thời gian đâu.” Kiều mẹ biết tâm tư của anh, có điều: “Có một số việc, tôi muốn hỏi cậu một chút.” “Vâng.” Cố Học Võ nghe vậy liền ngồi nghiêm chỉnh lại, không đứng lên. “Cậu cùng Tâm Uyển, nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn biết. Mấy ngày nay, tôi không đến bệnh viện thăm cậu. Nhưng cũng nghe nói cậu bị thương rất nặng.” Kiều mẹ thở dài: “Tôi vẫn lo lắng cho cậu. Là Tâm Uyển muốn tôi ở nhà, không cần thăm cậu, muốn tôi ở nhà chăm sóc tốt cho Bối Nhi, nếu không, tôi đã sớm đi thăm cậu rồi.” “Cám ơn mẹ. Con không sao.” Cách xưng hô của Cố Học Võ khiến cho Kiều mẹ hơi sửng sốt: “Thì ra cậu và Tâm Uyển đã không còn vấn đề gì rồi?” “Dạ phải.” Cố Học Võ thừa nhận: “Chúng con đã dự tính, chờ con khỏe lại sẽ lập tức kết hôn. Con vốn muốn xem nhà, chuẩn bị cho hôn lễ, nhưng Tâm Uyển lại muốn con nghỉ ngơi cho tốt rồi nói sau. Con không muốn cô ấy lo lắng, nên theo cô ấy về đây.” “Tốt. Mẹ không có vấn đề gì cả.” Kiều mẹ cái gì cũng không nói, Cố Học Võ cùng con gái tái hôn, vì con gái mà ngay cả mạng cũng không cần, bà có gì phải lo nữa chứ? “Con đi xem Bối Nhi đi. Mấy ngày nay nó lại lớn không ít.” “Vâng ạ.” Cố Học Võ đứng lên, xoay người tính rời khỏi, bước chân đột nhiên dừng một chút, quay sang nhìn Kiều mẹ: “Mẹ, chuyện trước kia của con và Tâm Uyển đã là quá khứ. Nếu con đã quyết định kết hôn cùng cô ấy thì nhất định sau này con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, khiến cô ấy hạnh phúc. “ “Mẹ tin con.” Kiều mẹ tuy rằng không hỏi, nhưng thấy anh hứa hẹn, lại càng hài lòng. Trong lòng thở phào một hơi. Lúc này, Cố Học Võ cùng con gái chắc là đã tu thành chính quả rồi? Cố Học Võ không nhiều lời, nhanh chóng lên lầu, gặp con gái. Với anh mà nói, đã hơn nửa tháng chưa được gặp Bối Nhi. Lên lầu, Kiều Tâm Uyển đang ôm Bối Nhi. Tuy rằng mấy ngày nay đều không ở cùng Bối Nhi, nhưng dù sao cũng là mẹ con thiên tính, mới vừa ôm Bối Nhi, lập tức con bé đã dùng bàn tay nhỏ bé đặt lên quần áo Kiều Tâm Uyển, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ qua cọ lại trên vai cô, vẻ mặt vô cùng thân thiết. “Bối Nhi, Bối Nhi. Bảo bối của mẹ.” Kiều Tâm Uyển ôm con, nghĩ đến mấy ngày nay, Cố Học Võ bị thương thành như vậy, Bối Nhi lại có người chăm sóc nên cô chỉ có thể chăm sóc Cố Học Võ trước rời nói sau. Ôm con đưa ra xa một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào: “Uhm. Bối Nhi lại lớn thêm một chút rồi. Đến đây cho mẹ hôn một cái.” Hôn một cái thật mạnh trên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến cho Bối Nhi cười khanh khách, ê a nói, không biết đang nói cái gì. “Cô ơi, con bé đang gọi cô đấy.” Dì Chu nhìn Bối Nhi vui vẻ, cũng rất vui: “Mấy ngày nay, tôi đều dạy con bé kêu mẹ đấy. Ngày hôm qua nhìn thấy ảnh chụp của cô còn gọi một câu, hôm nay không biết như thế nào lại không kêu.” “Không sao.” Bối Nhi mới hơn bảy tháng. Không có đứa nhỏ nào biết nói sớm như vậy. Kiều Tâm Uyển có xem qua sách dạy trẻ, nên biết lúc này còn sớm. “Bối Nhi. Bối Nhi. Bảo bối nhỏ của mẹ.” Kiều Tâm Uyển ôm Bối Nhi vào lòng, hôn con bé, vẻ mặt đầy vui vẻ. Bối Nhi bị động tác của cô chọc cười khanh khách. Vươn tay nhỏ bé sờ sờ quần áo của cô. Lúc Cố Học Võ đi lên liền thấy một màn như vậy, khóe môi cũng dịu dàng hẳn. Anh tựa vào cạnh cửa, không quấy nhiễu hai mẹ con đang vô cùng thân thiết. Nhưng thật ra Kiều Tâm Uyển đã cảm nhận được ánh mắt của anh nên quay mặt sang. Nhìn anh đứng ở cửa, bước tới, bồng Bối Nhi đến trước mặt anh. “Bối Nhi, đây là ba này.” Trước kia, cô nghĩ Cố Học Võ vì muốn gặp Bối Nhi nên mới tiếp cận mình. Cho nên, Bối Nhi không thích Cố Học Võ tới gần, cô cảm thấy đáng đời anh, ngay cả con gái cũng ghét anh, biết giúp cô hết giận. Nhưng bây giờ, anh vì cô ngay cả tính mạng cũng không cần, cô hy vọng con gái có thể nhận cha. Cùng anh bồi dưỡng tình cảm cha con. Ánh mắt Cố Học Võ dừng lại ở khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Bối Nhi, mới một thời gian không gặp, con gái lại nhìn lớn lên không ít. Lúc này một bàn tay nhỏ bé nắm quần áo Kiều Tâm Uyển, một bàn tay vẫy vẫy trong không trung. Vươn tay, ôm con vào lòng, cúi đầu muốn gọi con một tiếng biểu lộ một chút tình thương của cha, không ngờ, Bối Nhi đột nhiên oà khóc. Nhất thời anh giật mình, sắc mặt trở nên xấu hổ vô cùng, ôm con đung đưa, vỗ vỗ lưng: “Bối Nhi ngoan. Đừng khóc.” Giọng điệu rất dịu dàng, nhưng không ngờ Bối Nhi lại không để ý, vẫn cứ oe oe khóc lớn, tuyệt không muốn anh lại gần. Sắc mặt Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển đầy xấu hổ, nhìn Bối Nhi giãy dụa vặn vẹo dữ dội, sợ con bé đụng trúng vết thương của Cố Học Võ, cô ôm Bối Nhi vào lòng, nhìn Cố Học Võ. Rất kỳ quái, con gái được cô ôm thì không khóc nữa. Kiều Tâm Uyển bất đắc dĩ liếc nhìn con một cái: “Bối Nhi, sao con lại khóc? Không được khóc ha.” Bối Nhi chu miệng, khóe mắt còn vươn lệ, vẻ mặt ủy khuất, Cố Học Võ bất đắc dĩ vô cùng, vươn tay muốn bồng con. “Bối Nhi, là ba đây. Đến đây với ba đi. “ Bối Nhi không thèm đếm xỉa đến Cố Học Võ, bàn tay nhanh chóng nắm chặt quần áo Kiều Tâm Uyển không chịu buông, khuôn mặt nhỏ nhắn xoay qua. Không thèm để ý đến Cố Học Võ.