Cổ Đạo Kinh Phong
Chương 41 : Tầm Dương Nam Cung
Giang Nam tiêu cục bên này ngầm che đậy sát khí, mà cách không quá xa bên kia Tầm Dương ,tại nơi Nam Cung cũng là ẩn tàng đao thương !
Tại trong đại sảnh ở Nam Cung trang viên, có một vị thiếu niên công tử đứng chắp tay, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ đường đường, hắn là nhị công tử của Nam Cung thế gia Nam Cung Tầm Anh! Phụ thân hắn là Nam Cung Trường Tịch, tức là huynh đệ của Nam Cung Trường Mại gia chủ Nam Cung thế gia.
Nam Cung thế gia thực tế là do Nam Cung Trường Mại cùng Nam Cung Trường Tịch hai huynh đệ chủ trì. Luận võ công tu vi, Nam Cung Trường Tịch sợ rằng so với Nam Cung Trường Mại còn cao thâm hơn, tuy nhiên Nam Cung Trường Mại là đại ca, tự nhiên kế nhiệm chực vị gia chủ. Nam Cung Trường Mại tuy là gia chủ, nhưng tính cách thiên về hoà nhã, việc của Nam Cung thế gia trái lại càng nhiều là do đệ đệ hắn Nam Cung Trường Tịch xử trí.
Nam Cung Trường Tịch tại Nam Cung thế gia tuy rằng hết sức quan trọng, tuy nhiên người của Nam Cung thế gia cũng chỉ biết xưng hắn làm nhị lão gia, mà sẽ không xưng nhị gia chủ, bởi vì Nam Cung thế gia chỉ có một gia chủ —— Nam Cung Trường Mại!
Nam Cung Trường Mại cũng có một đứa con, đó là Nam Cung Khuyết theo như lời nói của Tiểu Thư, ba năm trước đây đột nhiên tuyên bố buông tha kế nhiệm chức vị Nam Cung gia chủ. Hắn mới là đại công tử của Nam Cung thế gia.
Nam Cung Tầm Anh tuy là nhị công tử, nhưng luôn luôn tự cho mình là rất cao, ngạo khí lăng nhân. Từ sau khi Nam Cung Khuyết đột nhiên tuyên bố buông tha kế nhiệm chức vị gia chủ, hắn càng thêm thần khí tự phụ, nghiễm nhiên tự cho mình là thiếu gia chủ. Việc của Nam Cung thế gia, bất luận lớn nhỏ, hắn đều phải hỏi đến một chút.
Hắn hiện tại đang chờ một người, ai? Mộ Dung.
Hắn biết Mộ Dung đang trên đường đến Tầm Dương, Mộ Dung mới vừa đi khỏi Cô Tô, hắn liền thu được tin tức, hắn cũng rất rõ ràng Mộ Dung vì sao mà đến, hắn đang tính toán nên như thế nào "Tiếp đãi" vị Mộ Dung gia chủ vị này so với mình còn trẻ hơn.
Có gia nhân vội vã đi tới, hướng Nam Cung Tầm Anh khom người nói:
-Nhị công tử...
Nam Cung Tầm Anh hai mắt bỗng chốc lãnh quang chợt hiện, gia nhân kia trong lòng rùng mình, cuống quít sửa lời nói:
-Công tử, Mộ Dung ở bên ngoài xin gặp!
Đem câu "Nhị công tử" xóa đi chữ Nhị .
-Ân, hắn chỉ một người hả?
Nam Cung Tầm Anh không gấp không vội hỏi.
-Chỉ một mình hắn, hai người khác là đệ tử Mộ Dung gia đã sát hại huynh đệ chúng ta.
-Hắn quả nhiên tài cao mật lớn!
Nam Cung Tầm Anh lộ ra mỉm cười, cũng không biết là ý gì.
-Nhị... Khụ, công tử, tiểu nhân lập tức đi thông tri đại lão gia cùng nhị lão gia!
Nam Cung Tầm Anh hai hàng lông mày nhếch lên, nói :
-Không cần, việc này ta thì sẽ xử trí! Thập bát đệ tử đã sẵn sàng hay chưa?
-Vâng, thập bát đệ tử sáng sớm đã tụ tập đầy đủ tại hậu viện, chờ công tử phân phó!
Gia nhân kia đáp.
Nam Cung Tầm Anh vung tay lên:
-Hảo! Ngươi lập tức lệnh thập bát đệ tử đến đây, nghênh đón —— Mộ Dung gia chủ! Hắn cố ý đem hai chữ nghênh đón Kéo rất dài, thả rất nặng.
-Vâng, công tử!
Gia nhân kia vội vàng đi.
Rất nhanh, Nam Cung thập bát đệ tử tư thế hào hùng bừng bừng chia làm hai hàng đứng ở bên ngoài tiền viện đại sảnh, một đám quần áo phấp phới, lưng đeo trường kiếm, tinh thần tỉnh táo, khí vũ dâng trào!
Nam Cung Tầm Anh nhìn Nam Cung thập bát đệ tử này, trên mặt lộ ra vài phần thần sắc đắc ý.
Nam Cung thập bát đệ tử tại trên giang hồ rất có thanh danh, bọn họ tất cả đều là bổn gia đệ tử của Nam Cung thế gia, đều được trưởng bối trong tộc đích thân truyền thụ Cửu Cung Kiếm Pháp, phối hợp cấu thành Cửu Cung Kiếm Trận, tinh diệu tuyệt luân, thậm chí nổi danh cùng Thiếu Lâm thập bát la hán trận, Võ Đang Thất Tinh kiếm trận, Nga Mi thất tử du tiên trận .
Mộ Dung đã thoải mái đi tới tiền viện, liếc mắt thấy Nam Cung thập bát đệ tử hai bên đứng trang nghiêm, đồng loạt đều nghiêm chỉnh, trong lòng hiểu rõ, mặt ngoài xem ra là ở nghênh tiếp mình, trên thực tế là muốn mình kiến thức một chút cái uy của Nam Cung thập bát đệ tử!
Nam Cung thập bát đệ tử chia làm hai hàng đứng thẳng, nhìn như sắp hàng hai bên đường để hoan nghênh, thực tế còn giấu diếm sát khí! Nếu có người tùy tiện khinh suất đi vào giữa, đệ tử hai bên có thể trong nháy mắt di chuyển vị trí đan vào nhau bố trí thành kiếm trận, đem người đi vào vây quanh ở hạch tâm, mặc hắn có chạy đằng trời!
Mộ Dung đương nhiên hết sức rõ ràng, nhưng cước bộ của hắn không có chút dừng lại, trên mặt vẫn như cũ mang theo mỉm cười, điềm nhiên như không vào tiền viện, phiêu nhiên đi qua hai hàng đệ tử, đi vào đại sảnh. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Nam Cung Tầm Anh hai mắt vẫn nhìn thẳng Mộ Dung, nhìn hắn thong dong tự nhiên đi qua thập bát đệ tử, rồi đi vào đại sảnh, từ đầu đến cuối đều là tao nhã, khí định thần nhàn, hình như chẳng bao giờ đem Nam Cung thập bát đệ tử bọn họ để vào mắt.
Trong lòng Nam Cung Tầm Anh dù là lẫm liệt nhưng cũng rất không phục, biểu hiện ra lại rất bình tĩnh, nhẹ nhàng tiến ra đón, mặt hiện lên dáng tươi cười nói :
-Nguyên lai là Mộ Dung thiếu chủ, thất nghinh, thất nghinh!
Mộ Dung vội vã chắp tay nói :
-Nhị công tử khách khí, Mộ Dung đột nhiên đến thăm quý địa, mong rằng nhị công tử cũng đừng trách móc.
Nam Cung Tầm Anh nghe Mộ Dung gọi bản thân là nhị công tử, trong mắt hiện lên một tia không vui, tuy nhiên vẫn là dáng tươi cười đầy mặt nói :
-Thiếu chủ quang lâm Tầm Dương, thật là làm Nam Cung ta sinh huy, lại sao dám trách móc! Mời!
Thái độ biểu hiện ra thì rất khách khí.
Mộ Dung hỏi:
-Không biết hai vị thúc phụ có ở đây không, Mộ Dung còn phải đi bái kiến trước hai vị thúc phụ, hướng hai vị thúc phụ thỉnh an.
-Ôi, thật không đúng lúc, gia phụ cùng đại bá mới vừa có việc bỏ đi.
Nam Cung Tầm Anh đáp.
-A?
Mộ Dung nhíu mày, lại hỏi:
-Không biết hai vị thúc phụ lúc nào trở về?
-Cũng mất không được bao nhiêu thời gian, chỉ là xử trí một chút việc nhỏ. Thiếu chủ đường xa mà đến, vẫn là trước hết mời dùng trà!
Nam Cung Tầm Anh khoát tay chặn lại, sớm có hạ nhân đang cầm khay trà đi tới.
Nam Cung Tầm Anh cầm lấy một ly trà, tay trái nâng ly, tay phải đè lại cái nắp, hướng Mộ Dung khẽ đưa, nói "Mời!" Rất là khách khí.
Mộ Dung tất nhiên là hai tay đi tiếp, nói :
-Nhị công tử quá khách...
Nói tới phân nửa, Mộ Dung đột nhiên cảm thấy có một cổ ám kình hùng hậu sắc bén đột nhiên từ chén trà kéo tới, hung mãnh dị thường! Mộ Dung thầm cả kinh, tuột tay tránh ra đã không còn kịp rồi, hắn tiếp được chén trà, xoay hai tay tử quang chợt hiện!
"Bồng!" Nam Cung Tầm Anh cái tay vốn là đè lại trên nắp ly, lại bị ép phải buông ra, nắp ly bắn thẳng lên trên, một tia nước từ trong ly bắn nhanh ra lại bắn tung toé lên mặt Nam Cung Tầm Anh!
Nam Cung Tầm Anh kinh hãi vội vàng thối lui một bước, trên mặt đầy nước lộ vẻ chật vật. Tay trái Mộ Dung đã tiếp nhận cái ly, tay phải khẽ duỗi hướng về phía trước, tiếp được nắp ly đang rơi xuống, sau đó dùng nắp ly tại bên miệng ly khẽ cọ vài cái, rồi đem ly chậm rãi đưa lên miệng, nhẹ nhàng uống một miệng trà, sau đó mới nhìn phía Nam Cung Tầm Anh, mặt như trước mang mang theo mỉm cười nói:
-Quân Sơn ngân châm, hảo trà!
Trong giọng nói không hề có ý tức giận .
Hắn vốn cũng không muốn làm cho Nam Cung Tầm Anh xấu mặt như vậy, tuy nhiên trong lòng thật sự là tức giận: Nam Cung nhị công tử này lại âm hiểm như vậy, vẻ mặt tiếu lí tàng đao, vô thanh vô tức hướng mình làm khó dễ, nếu như mình công lực không đủ, hoặc phản ứng hơi chậm, mình sẽ không chỉ đơn giản xấu mặt như vậy, nếu như không làm giảm sự kiêu ngạo của hắn, vạn nhất ngày sau hắn làm Nam Cung gia chủ, thật đúng là sẽ không đem Cô Tô Mộ Dung ta để vào mắt!
Mặc dù như vậy, hắn vẫn là đã thủ hạ lưu tình, nếu không thì một tia nước vừa rồi đủ để đâm thủng mặt Nam Cung Tầm Anh!
Nam Cung Tầm Anh thực sự không ngờ Tử Ẩn Thần Công của Mộ Dung thâm hậu như vậy, hắn lau vết nước trên mặt, miễn cưỡng cười cười, đang muốn nói, "Sưu sưu sưu sưu..." Thập bát đệ tử Đứng ở bên ngoài đã nghe động tĩnh đồng loạt nhảy vào đại sảnh, đứng trụ ngay cửa, mười tám cặp mắt nhìn thẳng vào Mộ Dung.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
33 chương
70 chương
53 chương
60 chương
5 chương
85 chương
70 chương
67 chương