Lý Minh Doãn đi thư phòng không bao lâu đã trở lại, môi mím chặt, thần sắc lạnh lùng. Lâm Lan khẩn trương nghênh đón, hỏi: "Cha chàng nói như thế nào?" Lý Minh Doãn ngưng trọng thở dài một hơi, kéo vạt áo ngồi xuống. "Không thành công?" Lâm Lan thử dò xét. Lý Minh Doãn nhăn mày nhìn Lâm Lan. Lâm Lan thất vọng, ngay sau đó an ủi hắn: "Lần này không được chúng ta cũng không cần bực bội làm gì, tiếp tục cố gắng, ta không tin không có biện pháp xử lý mụ phù thủy." Lý Minh Doãn nhìn bộ dạng sục sôi ý chí chiến đấu của nàng không nhịn được mà bật cười. Lâm Lan ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm, lập tức hiểu ra, người này đang đùa bỡn nàng. "Này này sao chàng có thể làm như thế hả? Biết rõ trong lòng người ta sốt ruột lại còn úp úp mở mở hả, mau mau nói nhanh." Lâm Lan nghiêm mặt nói. Lý Minh Doãn cười lớn: "Ngày mai để cho Chu mama dẫn người đi khố phòng, bên đó sẽ giao lại đồ cho Lạc Hà trai." Lâm Lan vui vẻ nói: "Thật sao? Tốt quá rồi, một phen công phu không có uổng phí, đúng rồi, cha chàng còn nói gì nữa không? Có xử phạt mụ phù thủy kia không?" "Trong lòng phụ thân cũng rõ ràng, tuy nhiên loại chuyện này không nên làm ầm lên, chỉ có thể lặng lẽ xử lý, mặc dù mụ phù thủy không phải chịu sự trừng phạt nào, nhưng bà ta đã khiến phụ thân thất vọng về mình, tiếp tục như vậy nữa, địa vị của bà ta sẽ bị đe dọa." Lý Minh Doãn cười ý vị nói. "Hừ, ta nói chàng nghe, mụ phù thủy là kẻ ngu ngốc, nếu mụ ta thông minh ra thì nên đối xử với chàng như nhi tử ruột thịt, khiến chàng có tức giận cũng không nói ra lời, đằng này tới cái áo lót bên trong cũng bị mụ ta chiếm mất, chẳng phải là không giữ cho chàng chút thể diện nào ư? Chàng biết không? Trước khi vào Lý gia, điều ta lo lắng là chẳng may mụ phù thủy là con hổ mặt cười, chúng ta dùng chiêu gì cũng bị mụ ta dùng lời lẽ mềm mại hóa giải thì sao bây giờ? Hiện tại ngược lại, chỉ sợ mụ ta không ra chiêu, chỉ cần mụ ra chiêu thì chúng ta sẽ phản kích lại tốt." Lâm Lan phân tích đạo lý. Lý Minh Doãn nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt âm u khó dò, chậm rãi nói: "Xem ra, nếu ai đắc tội với nàng thì kẻ đó đúng là vô cùng xui xẻo." Lâm Lan nhún vai, trịnh trọng cảnh cáo hắn: "Cho nên, chàng ngàn vạn lần đừng đắc tội ta." Lý Minh Doãn cười lớn: "Chúng ta là vợ chồng, vợ chồng là một khối vững chắc, ta đắc tội nàng không phải là đắc tội chính mình sao?" Nghe hắn nói như vậy, Lâm Lan đỏ bừng mặt mũi, oán thầm: Người này, mỗi ngày thay một biện pháp nhắc nhở nàng, chuyện bọn họ đã là vợ chồng sao cứ phải nhắc đi nhắc lại thế? Một đại sự hoàn thành, đêm nay Lâm Lan đặc biệt ngủ ngon, mà Lý Minh Doãn nằm ở giường nhỏ nhìn thân ảnh nho nhỏ trong màn kia, lòng u oán, cơ hội chung giường với nàng lại mỗi ngày một xa, ngủ giường nhỏ này không thoải mái chút nào. Ngày thứ hai, Chu mama dẫn theo người đi khố phòng, cầm danh mục quà tặng kiểm kê lễ vật, sau đó đoàn người cẩn thận mang đồ về Lạc Hà trai. "Nhị thiếu phu nhân, đồ đã mang cả về, tạm thời đặt ở bên thư phòng, tuy nhiên, có vẻ thiếu mấy món." Chu mama nói. Thiếu vài món là điều chắc chắn, tối hôm qua Lý Minh Doãn đã nói với nàng rồi, tuy nhiên còn lại bao nhiêu đem về bấy nhiêu. Mau động thủ, bằng không tổn thất còn lớn hơn. "Thiếu mấy thứ, mama đã đánh dấu chưa, đưa danh sách cho ta." Lâm Lan nói. Chu mama đưa danh sách ra: "Đã sửa sang lại tốt rồi." Lâm Lan thầm nghĩ: Chu mama làm việc quả nhiên tỉ mỉ chu đáo, may có mama làm trợ thủ, nàng bớt lo lắng không ít. "Thật ra bên chúng ta coi như còn tốt chán, bên đại thiếu phu nhân tổn thất mới nhiều, ta để ý lúc Lục Ỷ kiểm tra lễ vật mặt tái xanh đi." Chu mama khẽ cười nói. Lâm Lan kinh ngạc:"Đồ của đại thiếu phu nhân cũng giao lại à?" Nàng cùng Minh Doãn mất sức hồi lâu, cuối cùng đại tẩu được hưởng vinh quang ké, tuy nhiên ngoài ý muốn của nàng hơn là, mụ phù thủy thậm chí cả của hồi môn của đại tẩu cũng không buông tha, quả nhiên là vô sỉ vô cùng, không còn thuốc chữa. "Đúng thế, lão gia chỉ nói, hai vị thiếu gia đã thành gia, nên học cách quản lý." Chu mama nói. Lâm Lan cười lạnh: "Lão gia coi như tạm thời câm điếc, đáng thương quá, đáng thương quá." Ninh Hòa đường hôm nay cực kỳ im ắng, không khí ngưng trọng vô cùng, ngay cả hai nha hoàn hầu hạ bên cạnh phu nhân là Xuân Hạnh cùng Thúy Chi cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài, hơn nữa còn đứng cách xa mười bước. Náo nhiệt tối hôm qua, những người biết chuyện rất ít, chỉ biết là sắc mặt lão gia rất tệ, sau đó phu nhân, Điền mama cùng Triệu quả gia theo lão gia đi khố phòng, tiếp nữa là lão gia đi phòng Lưu di nương, sắc mặt phu nhân kỳ quái quay trở về, mà hôm nay, hai vị thiếu phu nhân phái người đi khố phòng mang đồ thuộc về mình tới nơi ở. Cho nên, giờ phút này chuyện mọi người có thể nghĩ là, lão gia cùng phu nhân có chuyện xung đột, phu nhân tức giận rồi. Khương mama nhìn phu nhân ngơ ngẩn, khuyên nhủ: "Những vật nhỏ này, cầm đi thì cầm đi, đừng vì chuyện này mà tức giận với lão gia ạ." Bà ta nghe Xuân Hạnh nói, cả đêm qua phu nhân không chợp mắt, sáng nay thì không ăn điểm tâm, cho nên lết tấm thân ăn đòn chưa khỏi tới khuyên nhủ phu nhân. Hàn Thu Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngươi thì biết cái gì? Chuyện này vô cùng kỳ quặc, chuyện đôi bình ngọc, thật sự không có ai động tay động chân, ta dám chắc, đồ đưa tới là giả, Minh Doãn vừa vặn mượn chuyện để làm loạn, ta hoài nghi, là trò của hắn." Mặt Khương mama biến sắc: "Có thể như vậy sao, phu nhân, xin hãy suy nghĩ cẩn thận." Hàn Thu Nguyệt oán hận nói: "Nó dám tính toán với lên đầu ta, cục giận này bảo ta làm sao nuốt trôi." "Phu nhân, người hãy nhịn một chút, nếu chỉ là đôi bình ngọc thì không có vấn đề gì, chuyện cũng không đến nỗi be bét, lão nô chỉ sợ chuyện nhị thiếu gia biết không chỉ dừng ở đây, cho nên mới đem đôi bình ngọc ra làm mồi dụ, dẫn dụ chúng ta từng bước, có khi nào người bên khố phòng mồm miệng không kín không?" Khương mama vẫn còn sợ hãi nói. Hàn Thu Nguyệt nhíu mày: "Chuyện này là cơ mật, tổng cộng chỉ có hai, ba người, những người này ngươi cũng biết, đều đáng tin." Khương mama nói: "Cõi đời này không có tường nào gió không lọt qua được, chúng ta phải cẩn thận điểm này, lại nói, đến giờ vẫn chưa tìm được nha đầu Xảo Nhu, mấy người môi giới trong kinh thành đều nói không nhận được người nào như mô tả, không biết nhị thiếu gia đem người giấu đi đâu rồi, trong tay hắn nắm chặt bao nhiêu nhược điểm của chúng ta? Phu nhân, nhất thời nhẫn nhịn, không thể để cho nhị thiếu gia bắt lỗi chúng ta nữa." Mặt Hàn Thu Nguyệt đen xì: "Ta cùng nó nhất định là kẻ thù không đội trời chung, ngươi cho rằng ta không ra tay thì nó sẽ bỏ qua cho ta sao? Ai biết Diệp Tâm Vi nói cho nó những chuyện gì rồi." "Phu nhân, muốn ra tay cũng phải chờ đợi, xem chừng chỉ nửa tháng nữa là lão thái thái đã đến, nhị thiếu gia có thể bất kính với phu nhân nhưng không thể bất kính với lão phu nhân, hay cho câu nói kia, chỉ cần lòng lão thái thái nghiêng về phía người cùng đại thiếu gia, nhị thiếu gia không thể bày trò được, một người có thể cẩn thận, ai đảm bảo cả đời không phạm sai lầm? Chúng ta chỉ cần túm lấy một lần sai lầm của hắn, ra tay độc ác dứt khoát, lúc đó sẽ xong việc." Khương mama âm trầm nói. "Đại thiếu gia... Đại thiếu gia... Phu nhân lúc này có việc, xin đợi nô tỳ thông truyền trước một tiếng..." "Tránh ra..." Hàn Thu Nguyệt nhăn mày, Minh Tắc chạy tới làm cái gì? Lý Minh Tắc xốc màn cửa đi vào, bởi vì động tác thô lỗ nên màn cửa nhất thời đung đưa mãi không dừng. Trong lòng Lý Minh Tắc có oán khí nhưng ở trước mặt mẫu thân thì không dám càn rỡ, chỉ lạnh mặt đi tới trước mẫu thân, chắp tay vái chào: "Mẫu thân, nhi tử có chuyện muốn hỏi người." Ánh mắt Hàn Thu Nguyệt uy nghiêm: "Càng ngày càng không có quy củ." Lý Minh Tắc mím môi không nói. "Nói đi, chuyện gì?" Lý Minh Tắc muốn nói lại thôi, lời này thật sự khó có thể mở miệng. "Nam tử hán đại trượng phu ăn to nói lớn, làm việc dứt khoát, sao lại ấp úng thế hả?" tâm tình Hàn Thu Nguyệt không tốt, khẩu khí cũng khó chịu. Lý Minh Tắc buồn bực nói: "Mẫu thân, hôm nay Nhược Nghiên đi khố phòng mang của hồi môn về, nhưng mà, vì sao lại thiếu nhiều như vậy?" Hàn Thu Nguyệt lại bực mình, Lý Minh Doãn còn chưa tới chất vấn thì con ruột mình đã tới tính sổ. "Nhược Nghiên oán trách?" Hàn Thu Nguyệt lạnh lùng nói. "Không có, nàng không nói gì cả, lúc nàng cùng nha hoàn nói chuyện, nhi tử nghe thấy được, mẫu thân, những đồ này thu xong để ở khố phòng, tại sao lại ít đi? Chẳng lẽ nhà ta nghèo tới mức phải dùng của hồi môn của con dâu sao?" Lý Minh Tắc cảm thấy chuyện này khiến cho hắn thật mất mặt, mặc dù Nhược Nghiên không nói gì nhưng nàng bộc lộ ra mặt sự khó chịu khiến hắn không thoải mái, cho nên, hắn lập tức tới hỏi mẹ mình, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. "Ai nói cho con của hồi môn của vợ con bị dùng rồi? Đồ của vợ con không phải đồ của con à? Mẹ khổ cực như vậy không phải vì con sao? Cũng chỉ là không thấy đồ của vợ con, vậy mà con tới đây vấn tội mẹ, dùng loại khẩu khí này nói chuyện với mẹ sao, lương tâm của con bị chó ăn rồi hả?" Hàn Thu Nguyệt xổ một tràng mắng chửi. Lý Minh Tắc sợ hãi, chẳng lẽ là mình nghĩ sai sao? Khương mama một bên khuyên nhủ: "Phu nhân, người đừng tức giận, cẩn thận thân thể khó chịu, đại thiếu gia không hiểu chuyện mà thôi..." "Nó không biết chuyện thì không nói, sao lại không biết lựa lời mà nói chứ? Ý đồ hoài nghi mẹ ruột nó sao?" Hàn Thu Nguyệt tức giận rít lên. Khương mama vội nói: "Đại thiếu gia, ngài đã nghĩ oan cho phu nhân rồi, hôm qua phu nhân mới phát hiện trong nhà có nội tặc, khố phòng thiếu mất vài thứ, chuyện này chẳng phải chuyện vẻ vang gì, đang âm thầm truy xét, phu nhân cân nhắc việc trả lại đồ cho mọi người, đại thiếu phu nhân cùng nhị thiếu gia không có ý kiến gì nên hôm nay đã bảo người ở hai bên đem đồ vật đi, đợi truy xét ra đồ bị mất, tự nhiên sẽ mang trả lại cho các ngươi." Lý Minh Tắc kinh ngạc nói: "Mẫu thân, là ai to gan như vậy, ngay cả đồ trong khố phòng cũng dám trộm, mẫu thân, chúng ta phải báo quan." "Chuyện này đại thiếu gia đừng quản, lão gia cùng phu nhân tự có chủ kiến." Khương mama miễn cưỡng nói. Lý Minh Tắc biết chân tướng sự việc, áy náy nói: "Mẫu thân, là nhi tử lỗ mãng, kính xin mẫu thân thứ tội." Hàn Thu Nguyệt không khỏi bi ai, rơi lệ nói: "Ta thật uổng công chăm lo cho các con." Lý Minh Tắc tự trách mình lỗ mãng, không nên nói những lời bất kính, hoảng sợ nói: "Mẫu thân chớ tức giận, là nhi tử mồm miệng không tốt." Khương mama giảng hòa: ""Đại thiếu gia, phu nhân đang vì chuyện này phiền não, ngài nên về đi." Minh Tắc đi rồi, Hàn Thu Nguyệt ấm ức nói: "Về phần Nhược Nghiên, chọn mấy thứ trả cho nó, về phía Minh Doãn, cũng trả lại hai ba món, không thể để bị nói là chỉ trả đồ cho Nhược Nghiên." "Vâng, chuyện này lão nô sẽ đi an bài." Hàn Thu Nguyệt thở dài nói: "Không thể lưu Điền mama lại, cho bà ta một khoản phí để về dưỡng lão, chuyện khố phòng về sau giao cho Diêu mama xử lý, ta đành dựa vào Diêu mama vậy."