Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 105
Lý Minh Doãn trở về không lập tức vào mà đứng ngoài sân gọi Cẩm Tú cùng Ngân Liễu ra hỏi. Ngân Liễu không biết nói gì hơn, chỉ có thể nói tình hình không tốt. Lý Minh Doãn thấp thỏm bất an, ở ngoài cửa do dự hồi lâu.
Đông Tử thấy thế, che miệng trộm vui mừng, nhị thiếu gia sợ vợ a. "Nhị thiếu gia, người ở chỗ này đi tới đi lui, hạ nhân trong phủ đều thấy hết..."
Đông Tử chịu hết nổi cười hắc hắc nhắc nhở chủ tử. Lý Minh Doãn ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên có mấy nha hoàn đang nhìn bên này, hắn nhíu nhíu mày, chắp tay sau lưng vào Lạc Hà trai.
Lâm Lan đang xem xét sổ sách trong phòng, xem từ sau khi nàng vào cửa tới nay đã tiêu bao nhiêu tiền của Diệp gia, những khoản bạc này nhất định phải đòi từ tay mụ phù thủy về.
Ngân Liễu lén lén lút lút đi ra ngoài, vừa lén lén lút lút trở lại, Lâm Lan nhìn thấy, thờ ơ hỏi: "Nhị thiếu gia về chưa?"
Ngân Liễu nói quanh nói co: "Nô tỳ không có rõ."
Lâm Lan nhíu mắt nhìn nàng:"Ngân Liễu, đừng có nói dối, nhìn em đi, tai đỏ lên rồi đấy."
Ngân Liễu vội vàng che hai bên tai: "Có sao?"
Lâm Lan nói: "Em soi gương đi."
Sau đó cúi đầu tiếp tục nhấn bàn tính. "Nhị thiếu gia đã về rồi... " bên ngoài vang lên giọng nói ngọt ngào của Cẩm Tú.
Ngay sau đó có người vén rèm đi vào, Lâm Lan không ngẩng đầu lên, người nọ tựa hồ nhìn nàng một chút, sau đó đi vào thay xiêm áo. Chỉ chốc lát, hắn rón rén đi tới, đứng phía sau nhìn nàng làm sổ sách.
"Quản gia không tệ nhỉ." Lý Minh Doãn ra vẻ khen nàng.
Lâm Lan quay đầu nói: "Không phải anh nói tôi ngu ngốc sao?"
Lý Minh Doãn khẽ mỉm cười, nhàn nhã ngồi xuống ghế, một tay đặt lên tay vịn của ghế, một tay bưng trà nhấp một ngụm, thản nhiên nói: "Cô là đại trí giả ngu."
Cắt cắt cắt, hiện tại lại đổi sang vuốt mông ngựa hả, Lâm Lan thở mạnh hô to: "Tối hôm qua lúc anh uống rượu say về có nói thế đâu cơ chứ."
Lý Minh Doãn nhướn mày: "Hả? Tôi nói thế nào cơ?"
Lâm Lan phồng má: "Anh mắng tôi là đại ngu ngốc."
Vẻ mặt Lý Minh Doãn như không thể tin được: "Không thể nào, tôi mắng sao?"
"Anh mắng." Lâm Lan hầm hừ nhìn hắn chằm chằm, chính tai nàng nghe thấy, mơ tưởng chối cãi đi.
Lý Minh Doãn thở phào nhẹ nhõm, thì ra là nàng muốn cùng hắn tính toán các khoản trong sổ sách, hại hắn thấp thỏm bất an suốt cả một ngày.
Lý Minh Doãn nhìn nàng vì tức giận mà gương mặt đỏ ửng lên, tựa như màu hồng mềm mại của cánh hoa đào mùa xuân, phảng phất như chỉ bấm nhẹ là có thể tan như sương mai, không khỏi thấp giọng ôn nhu nói: "Cô thật sự rất ngốc."
Vốn cho là hắn sẽ chối đây đẩy không nhận, không nghĩ tới hắn nhận dễ dàng như vậy, hơn nữa lại còn dùng loại giọng nói ôn nhu giết chết người này mà nói nàng ngu ngốc sao.
"Anh chê tôi ngu ngốc thì mời người khác cao minh về mà giúp." Lâm Lan nổi giận nói.
Khóe miệng Lý Minh Doãn nhẹ cong lên, ánh mắt trở nên phức tạp: "Được rồi, vậy cô đem hiệp ước kia ra, bây giờ chúng ta giải ước."
Lời này làm Lâm Lan giật mình kinh ngạc, "giải ước", hai chữ thốt ra tự nhiên thình lình đánh tới khiến đầu óc nàng choáng váng, hoàn toàn không có chuẩn bị trước cho tình huống này. Nàng có điều gì làm không đúng, không tốt? Không đòi hắn tiền công, tại sao nàng lại bị ghét bỏ rồi? Nàng còn rất nhiều kế hoạch muốn đối phó với mụ phù thủy, không thể dùng được nữa rồi sao? Nàng đi, có ai tới giúp hắn ư?
"Anh nói thật?" Lâm Lan cố bình tĩnh hỏi, trong lòng đã bối rối vô cùng.
Lý Minh Doãn có vẻ nghiêm túc gật đầu. Lâm Lan yên lặng cúi đầu, cởi túi đựng tiền bên hông xuống, lấy ra hiệp ước, đưa tới trước mặt hắn, nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, đôi mắt lộ ra ý kiên định, trong lòng nàng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng giờ phút này không thể tìm ra một câu có thể biểu đạt hết tâm tình phức tạp này, hơn nửa năm nay, nàng đem toàn bộ tâm tư đặt trên người hắn, chiếu cố hắn, bảo vệ hắn, cùng hắn kề vai chiến đấu, bồi dưỡng tình chiến hữu sâu đậm, mặc dù, nhiệm vụ gian khổ, gánh nặng đường xa nhưng nàng chưa từng nghĩ tới lùi bước, bởi vì thời điểm nàng cần sự giúp đỡ nhất, là hắn đã xuất hiện, hắn đã cứu nàng, vì vậy nàng cũng phải nỗ lực tìm sự công bằng cho hắn, nàng chỉ nghĩ tiến tới không nghĩ tới bỏ dở nửa chừng, nàng nghĩ cuối cùng bọn họ cũng có tách ra, nhưng lúc đó đâu đã vào đấy, không có gì phải tiếc nuối, lại không nghĩ tới,... thật sự nàng không muốn giải ước, trong lòng nàng sẽ có nhiều tiếc nuối, thật là khó quá.
Lý Minh Doãn chết tiệt, hay là tại nàng tham tiền rồi sinh ra suy nghĩ này? Lý Minh Doãn chết tiệt, làm loạn mọi kế hoạch nhân sinh của nàng rồi, khiến nàng mờ mịt không biết làm sao...
Lâm Lan càng nghĩ càng khổ sở, ngoài khổ sở, còn có tức giận, còn có lúng túng, còn có khó chịu, hơn nữa còn có mùi vị bị đả thương sâu sắc, đúng vậy, nàng bị tổn thương, là ai khiến nàng đau lòng đến thế? Ban đầu ai đã từng thề hứa son sắt như vậy, nhưng vừa quay đầu lại, hắn chỉ vì chút chuyện nhỏ xíu đã muốn giải ước. Ánh mắt không tự chủ được bắt đầu mơ hồ. Khốn kiếp, tôi đi cho một mình anh đối phó với lão cha già cặn bã cùng mụ phù thủy, sau đó bị bọn họ ăn hết cả xương cốt luôn...
Lý Minh Doãn nhìn đôi mắt đã ướt nước của nàng, cầm hiệp ước đi tới bên cạnh bàn, ném hiệp ước vào trong lư hương, lửa liếm tờ giấy trong giây lát, thoáng chốc hóa thành tro bụi.
Sau đó hắn quay lại, đỡ bả vai Lâm Lan, Lâm Lan chỉ cảm giác tâm mình cũng thành tro bụi theo rồi, rốt cuộc cũng hiểu được cảm xúc nản lòng thoái chí là gì...
Tâm tình... hoang vu tựa như một mảnh sa mạc đầy cát bụi mênh mông. Lâm Lan giãy dụa tránh tay hắn, cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, nàng không muốn để hắn nhìn thấy nước mắt của mình. Nàng lui, hắn lại tiến tới, bức nàng thẳng tới giường, không còn đường lui nữa.
"Mặc dù chưa tới kỳ hạn, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, nhưng giải ước là anh nói ra, không được thiếu một phân tiền, lập tức đưa tiền, tôi đi ngay..." Lâm Lan rất muốn lạnh lùng nói xong những lời này, nhưng đến cuối cùng là nghẹn ngào, tên khốn kiếp này, quá khi dễ người rồi.
Tay của hắn lại một lần nữa đỡ lấy hai vai của nàng, lần này, hắn không cho nàng cơ hội giãy dụa, tiếng nói ôn nhu tựa như gió xuân tháng ba, ôn nhu mà kiên định, đi thẳng vào lòng người: "Hiệp ước không có, hôn thư đang còn, sau này quan hệ giữa chúng ta không phải là quan hệ hợp tác, chúng ta là vợ chồng."
Lâm Lan kinh ngạc, ngẩng đầu ngước mắt, nước mắt như những hạt ngọc lăn xuống, mờ mịt nhìn hắn.
Hắn đưa tay nâng gương mặt nàng, ôn nhu lau đi từng giọt lệ, trong con ngươi trong trẻo lộ ra vẻ đau lòng: "Tiểu ngốc nghếch, giờ đã hiểu tâm tư của ta chưa?"
Đại não Lâm Lan bị mất khả năng xử lý trong giây lát, sợ run một lúc lâu mới khôi phục được suy nghĩ, hắn nói sau này bọn họ không còn quan hệ hợp tác, chỉ là vợ chồng, hắn đem tất cả của cải giao cho nàng, hắn nói nàng muốn bao nhiêu thì cầm bấy nhiêu, hắn nói... Lâm Lan, nàng ngốc nghếch... Hắn coi lời này là tỏ tình sao? Nhưng mà, làm sao có thể đây? Nàng không biết cầm kỳ thi họa, nàng càng chẳng phải xuất thân danh môn, tướng mạo lại càng không xinh đẹp, cả đời này, nàng chẳng qua là một cô gái nông thôn tướng mạo xấu xí, là cỏ dại bình thường.
"Nhưng là... tại sao là tôi?" Hồi lâu Lâm Lan tìm lại được giọng nói của mình, nàng hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn nghĩ Lý Minh Doãn sẽ không bao giờ thích nàng.
"Tại sao không phải là nàng? Trừ nàng ra, còn có ai toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho ta, còn có ai có thể tâm linh tương thông với ta." Hắn cười nhẹ nói.
"Tại sao không có, điều kiện của anh tốt như thế, rất nhiều thiên kim đại tiểu thư thích anh, khẳng định các cô ấy cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với anh, các anh chung sống lâu, rồi sẽ có tâm linh tương thông..." Lâm Lan nói quanh co.
"Nhưng ta lại thích nàng, chuyện tình cảm, không cần phải nói điều kiện ai tốt hơn ai, ta cảm thấy, chúng ta rất thích hợp là được, vô cùng thích hợp." Tiếng nói ôn nhu, tràn đầy mị hoặc.
Đối mặt với ánh mắt ôn nhu như vậy của hắn, Lâm Lan như nằm mơ, giống như bay lên tận mây xanh, trong nháy mắt từ địa ngục lên thiên đường, hoàn cảnh chuyển biến quá nhanh, nhất thời không cách nào thích ứng được, có chút lắp bắp: "Nhưng là... Nhưng là..."
Lý Minh Doãn nhướn mày nhìn nàng.
"Nhưng là, anh yêu thích tôi, tôi nhất định phải thích anh sao?" Lâm Lan lau nước mắt, tên khốn kiếp này, mới vừa rồi hại nàng thương tâm như vậy, xem tôi làm anh cực khổ chết đi.
Lý Minh Doãn sửng sốt một chút, chẳng lẽ là hắn tự mình đa tình? Nhận thức quả thực khiến người ta vô cùng uể oải.
"Anh một đống tật xấu, tôi không thích anh đâu." Lâm Lan khôi phục bộ dạng tức giận vừa rồi.
Lý Minh Doãn cười khổ nói: "Vậy nàng nói xem, ta có tật xấu gì, ta đổi vẫn không được ư?" "Không được, anh quá anh tuấn, dễ trêu hoa ghẹo nguyệt." Lâm Lan vắt hết óc, nghĩ ra một cái lý do.
Lý Minh Doãn tức giận, lớn lên anh tuấn là lỗi của ta ư? "Vậy làm sao bây giờ? Ta hủy dung?" Hắn hỏi.
Lâm Lan vội vàng lắc đầu: "Nhưng mà nếu anh xấu xí thì tôi cũng không thích."
Lý Minh Doãn nhìn trời: "Vậy nàng muốn ta như thế nào? Ta cũng đáp ứng nàng không cưới vợ bé rồi."
"Anh rất thuận mắt, nhưng mà tôi vẫn tức giận." Lâm Lan quả quyết nói.
"Sao lại như thế? Nàng suy nghĩ cho thật kỹ đi, trừ lúc nãy, ta đã bao giờ làm nàng tức giận chưa? Ta không bao giờ trêu chọc nàng, mới vừa rồi là tình huống đặc biệt, cho nên mới dùng thủ đoạn đặc biệt." Lý Minh Doãn buồn bực nói.
Lâm Lan thử ngẫm nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, thật sự người như Lý Minh Doãn không thể tìm được chút tật xấu nào, ôn hòa tao nhã, tài hoa hơn người, tiền đồ sáng lạn, nếu ở hiện đại, quả thực chính là một mẫu đàn ông điển trai, là con rùa vàng mong ước của mọi cô gái, mẫu người mơ ước kết hôn của vô số người, mặc dù thỉnh thoảng hắn phúc hắc, chỉ làm tăng thêm tình thú cuộc sống... Thật sự là một nam nhân hoàn mỹ a.
"Được rồi tôi đây thử nhìn khắp nơi, nếu như anh dám khi dễ tôi, hoặc là trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi lập tức..."
Lý Minh Doãn nghe nàng đáp ứng, cười nói: "Xin mời phu nhân mỏi mắt mong chờ."
Tử Dụ nói hay quá, đối với loại đầu óc đơn giản như nàng, tốt nhất vẫn là nói thẳng. Phía ngoài, mấy nha đầu thì thầm.
"Ngân Liễu, ngươi đi truyền lời mời đi, thức ăn nguội cả rồi." Bạch Huệ nói.
Ngân Liễu bĩu môi: "Ta không đi, các ngươi không nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ hôm nay của nhị thiếu phu nhân sao? Ta không đi đâu."
Cẩm Tú nói: "Bọn họ có cãi lộn ầm ĩ không?"
Ngọc Dung tới gõ đầu Cẩm Tú: "Chuyện của chủ tử mà cũng dám loạn nghĩ, để xem Chu mama xử phạt ngươi thế nào."
Cẩm Tú le lưỡi, cười hì hì nói: "Chúng ta đây không phải là đang lo lắng chủ tử sao."
Ngọc Dung liếc nàng một cái: "Đừng có lẻo mép, mau đi truyền lời đi."
Cuối cùng vẫn là Ngân Liễu bị đẩy đi ra, Ngân Liễu không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi truyền lời: "Nhị thiếu phu nhân, thức ăn đã xong, có thể ăn cơm chăng?"
Trong phòng, Lâm Lan mở to mắt, Lý Minh Doãn cười ha ha nhéo mũi nàng: "Ta đi mở cửa, nàng mau lau nước mắt đi, nếu không, mấy nha hoàn kia lại tưởng ta khi dễ nàng."
Lâm Lan lầu bầu: "Vốn chính là chàng khi dễ người ta mà."
Lý Minh Doãn xoay người đi mở cửa, khóe miệng Lâm Lan nhích dần lên, làm động tác chiếm giữ được rồi...
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
65 chương
12 chương
98 chương
108 chương