Có Con Chim Sơn Ca FULL
Chương 24
Chu Dư An gục trên bàn hồi lâu, mặt mũi mới bớt hây hây.
Cậu chợt nhớ ra viên kẹo mà Chung Phất Sơ cho vẫn đang được nắm trong lòng bàn tay, vội vàng mở ra xem, kết quả là viên kẹo đã chảy, dính nhão trên giấy gói không lấy ra được.
Cậu trợn mắt nhìn một lúc lâu, ngó nghiêng chung quanh, không có ai.
Cậu bèn xé mạnh giấy gói, cúi đầu liếm không để chừa một xíu kẹo nào.
Từ Hành đi ngang qua ghé mắt thấy, lông mày suýt thì thắt thành nơ bướm.
Tại bệnh viện Hán Nam bấy giờ, Chung Phất Sơ đang đẩy xe lăn của Chung Mục Viễn đến ban công ngoài trời của khu nghỉ ngơi.
Ánh mặt trời thênh thang phủ khắp, bầu thiên không xanh trong văn vắt.
Trong khu vui chơi của trẻ nhỏ, lũ trẻ vô tư chơi đùa.
Tiếng trẻ con lanh lảnh, làn gió hè mát rượi lả lướt, và hơn chục chú chim Sơn Ca đang ríu rít trên lan can ban công, khiến người ta gần như quên mất rằng chốn đây là bệnh viện.
Trên xích đu, một cu cậu đang đẩy cho một cu cậu nhỏ hơn, tiếng cười khanh khách và tiếng reo hò bay vút lên không trung, rồi lao vù xuống mặt đất.
“Anh ơi, em muốn bay cao hơn nữa!” Cậu bé nhỏ hơn hét lên.
“Không được, sẽ ngã đấy.” Cậu bé lớn từ từ đẩy chậm lại với biên độ nhẹ.
“Phất Sơ? Phất Sơ?” Chung Mục Viễn ngồi trên xe lăn phải gọi đến mấy tiếng, Chung Phất Sơ mới hoàn hồn, ngồi xuống bên ông hỏi: “Sao thế ạ?”
Chung Mục Viễn vỗ nhẹ vào bàn tay Chung Phất Sơ, cười bảo: “Hôm nay con sao thế? Lúc sáng thì cười ngây ngô, giờ lại đứng thất thần.”
Chung Phất Sơ khẽ chau mày, nhỏ giọng cãi: “Con đâu có.”
Chung Mục Viễn bật cười to, dùng từ cười ngây ngô này để hình dung Chung Phất Sơ chắc cũng chỉ có mỗi mình ông thôi.
Chung Phất Sơ từ nhỏ đã hiếm khi cười đùa, nhưng ông chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay thằng nhóc này đang vui hay buồn.
Lần ông nhớ rõ nhất, là khi Chung Phất Sơ về nhà sau buổi diễn thuê trước thi đại học một hôm.
Lúc đó là chạng vạng tối, ông sốt ruột đứng ở cổng chờ Chung Phất Sơ về, vừa hối hận vì đã đồng ý cho Chung Phất Sơ đi đàn thuê kiếm tiền, cũng vừa hối hận không bảo Chung Phất Sơ nhớ cầm ô theo trước khi ra ngoài.
Lúc ấy cơn mưa rào giữa hạ tầm tã đã ngừng, Chung Phất Sơ đang cầm một chiếc ô màu vàng không rõ lấy từ đâu, toàn thân ướt rượt đầm đìa nước, băng qua khu vườn xanh ngát rộn tiếng ếch nhái, lưng đeo cổ cầm trở lại Vãn Chung Gia Viên.
Thấy ông, anh bèn nhoẻn miệng cười, hô vang một tiếng “ông nội”, tựa như dãy ngô đồng bên ngõ cuối chiều được cơn mưa thu cuốn trôi bụi bặm, thanh thoát mà tươi sáng.
Đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Chung Phất Sơ, ông không khỏi thầm buông một tiếng thở phào, dù sao thì hôm sau cũng là kỳ thi đại học.
Chung Mục Viễn thu lại hồi ức chợt ghé đến, cười bảo: “Phất Sơ này, khi nào rảnh thì dẫn cậu bạn nhỏ đó về chơi.
Đó không phải là lần đầu tiên con mang bạn về nhà mình à? Quả là hiếm thấy.”
Mấy năm nay, những đứa trẻ trong Vãn Chung Gia Viên đã dần trưởng thành nên người, thành gia lập thất, đưa vợ và con trở về thăm ngôi nhà chung.
Duy chỉ có Chung Phất Sơ và Diệp Lan, hai đứa khiến ông lo lắng nhất, ba mươi đến nơi rồi mà vẫn chưa vợ con gì.
Chung Phất Sơ ngớ ra một lúc mới nhận ra “cậu bạn nhỏ” mà ông nhắc đến là ai, anh khẽ nhếch khóe môi, đáp lời: “Vâng ạ.”
——
Kể từ lúc Chu Dư An hôn trộm, à không, hôn trắng trợn Chung Phất Sơ xong thì cũng không còn mặt mũi mà “vô tình chạm mặt” rồi đi làm với người ta nữa, bắt đầu trở lại chuỗi ngày đi sớm về khuya.
Cuộc sống này, tất thảy vui buồn mừng giận đều có thể bay biến theo thời gian, duy chỉ có xấu hổ là trường tồn bất diệt.
Mà người đang trong trạng thái nhớ lại khoảnh khắc xấu hổ, thường sẽ làm một vài hành động dớ dẩn để chuyển dời sự chú ý.
Tỷ như bỗng giậm chân cái, rồi lại thở ngắn than dài, hay tự nhiên đập bộp phát vào đầu mình.
Sau khi chứng kiến cảnh Chu Dư An tự đập đầu mình lần thứ mười ba trong ngày, Từ Hành cũng lo cái chỉ số thông minh có hạn của cậu sẽ bị cậu đập rơi mất.
Hắn bèn đập bộp phát vào gáy cậu, lên tiếng hỏi:
“Mai mấy giờ đón mày đi cắt chỉ?”
Chu Dư An bàng hoàng bừng tỉnh, bấy giờ mới sực nhớ mai thứ năm, phải đến bệnh viện cắt chỉ, tự nhiên sặc nước bọt kho khù khụ.
“Đi gặp crush thôi mà, đâu cần kích động thế?” Từ Hành cười đểu.
Mấy nay Chu Dư An vắng mặt ở công ty khiến lượng công việc của hắn tăng như giá điện mùa dịch.
Tao hồi hộp được chưa! Vừa nghĩ tới mai sẽ gặp Chung Phất Sơ là Chu Dư An lại thấy não mình bắt đầu đun nước, không lâu sau đã ùng ục sôi.
Cậu trốn giờ về sớm, chủ yếu là sợ đụng phải Chung Phất Sơ đi làm về.
Cả đường lấm lét như trộm chó, ngó ngang liếc dọc lên nhà.
Kỳ thực cậu biết mình suy nghĩ nhiều, Chung Phất Sơ ngày nào cũng về muộn, thậm chí còn tăng ca miết, cơ bản là muốn gặp nhau cũng khó.
Quả nhiên, lại không đụng phải.
Cậu vừa thở dài vừa uể oải đi tắm.
Mấy nay tâm trạng cậu như đi tàu lượn, vừa bực mình vì quá bốc đồng làm loạn tiết tấu, vừa lo Chung Phất Sơ sẽ phản cảm nụ hôn đồng giới, rồi lại cũng cáu vì Chung Phất Sơ không chủ động liên lạc với mình.
Dạo trước luôn là cậu chủ động tìm Chung Phất Sơ, nghĩ đủ trò để tạo cơ hội gặp mặt.
Giờ cậu không chủ động nữa, tuyệt nhiên hai người cũng đứt luôn liên lạc.
Cậu bỗng thấy hơi tủi thân.
Mà cái gọi là hàng xóm, cho dù cửa nẻo sát sạt nhau, chỉ cách một bức tường đấy, thế nhưng chỉ cần không gặp nhau, thì chẳng khác gì quái gì người dưng nước lã.
Chu Dư An rên rỉ tắm xong, rên rỉ chơi game, sau lại rên rỉ mơ mộng Chung Phất Sơ sẽ chủ động gọi cho mình một lần.
“Kính coong —— ”
Chuông cửa réo vang.
Chu Dư An giật nảy mình nhảy tót khỏi sofa, dép cũng chưa kịp xỏ đã chạy xồng xộc đến, không thèm nhìn mắt mèo, giật mạnh cửa ra.
“Em chào anh ạ, em là nhân viên bên công ty nước tẩy XX, anh có hứng thú tham khảo về sản phẩm của bên em không ạ? Đảm bảo loại bỏ vết bẩn cực mạnh…”
“Không có hứng thú!”
Chu Dư An đóng sầm cửa lại, lập tức gọi cho ban quản lý khu nhà khiếu nại có đa cấp đến chào hàng.
“Kính coong —— ”
Móa sao mà lì dữ vậy trời, Chu Dư An nổi cơn tam bành đùng đoàng ra mở cửa.
Song lần này người bấm chuông là Chung Phất Sơ, tay còn đang cầm một lọ nước tẩy.
Chu Dư An sửng sốt, nhìn Chung Phất Sơ, sau đó nhìn nước tẩy, đầu chưa kịp nảy số, thốt lên: “Bác sĩ Chung, anh cũng đa cấp nước tẩy ạ?”
“…” Chung Phất Sơ chau mày nhìn bàn chân trần của Chu Dư An.
“A, em đi dép ngay đây ạ.”
Chu Dư An vội vàng vọt vào nhà xỏ dép lê, quay lại trước mặt Chung Phất Sơ, nỗi xấu hổ trong lòng cũng tự nhiên kéo đến.
Cậu cúi gằm mặt, nín thinh, như một phiến lá héo rũ.
“Mai nhớ đến bệnh viện cắt chỉ.” Chung Phất Sơ bỗng nhiên nói.
Chu Dư An ngẩn ra, trong lòng vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu hỏi: “Bác sĩ Chung tới để nhắc em chuyện này ạ?”
Chung Phất Sơ nhìn chai nước tẩy trong tay, đáp: “Tiện thể thôi.” Nói rồi cầm nước tẩy đi về nhà mình.
Chu Dư An ngắm bóng lưng của anh, khóe miệng sắp ngoác ra tận mang tai.
Cậu nhảy về sofa, lộn nhào một cái, sau đó gọi cho ban quản lý khu nhà.
“Tôi rút lại khiếu nại, anh đa cấp ban nãy chính là một thanh niên tốt, nhờ anh bảo anh ấy quay lại bán cho tôi mấy chai nhé.”
Chu Dư An được bơm full máu hồi sinh, mới sáng tinh mơ hôm sau đã gọi ngay cho Từ Hành:
“Đồng chí Tiểu Từ, đừng quên nhiệm vụ tài xế hôm nay đấy.”
Bình thường Từ Hành đảm bảo không bao giờ dậy trước chín giờ.
Nếu là trước kia chắc chắn sẽ mắng cậu té tát, nhưng nay Từ Hành lại tỏ ra tích cực đến lạ, niềm nở đáp lời cậu: “Đồng chí Tiểu Chu yên tâm, tôi lập tức tới tiếp giá!”
Lúc nhìn thấy Từ Hành đang đứng chờ dưới lầu, Chu Dư An kinh hãi suýt thì rớt cả cằm.
Đeo một cặp kính râm, Từ Hành dựa người vào chiếc Porsche màu đỏ chóe xóe lóe của hắn, giơ tay ra phía cậu rồi búng một cái, khiến các cô dì chú bác cháu chắt lít nhít đi qua là không khỏi quay đầu ghé mắt.
Chu Dư An đứng im tại chỗ không dám đến gần, lấy tay che mắt nói: “Đồng chí Tiểu Từ, chúng ta đi bệnh viện, không phải đi xin việc ở Host club, ok.”
Hồi đại học, đã có lần cậu được chiêm ngưỡng màn hóa thân thành bướm đực của Từ Hành, trông như kiểu chuẩn bị đi thụ phấn khắp chốn đến nơi.
Từ Hành lôi xềnh xệch Chu Dư An vào xe, tháo kính râm xuống rồi hỏi: “Cắt mỗi chỉ thôi à? Lâu không?”
“Ai biết, mày lai tao đến siêu thị gần đây đã, tao mua ít đồ qua tặng ông nội bác sĩ Chung.” Chu Dư An bảo.
“Ông nội?” Từ Hành chau mày, thốt nhiên bừng tỉnh, “Ý mày là người sáng lập Vãn Chung Gia Viên?”
“Ừa, ông ấy mới bị ngã gãy chân mấy hôm trước, giờ đang nằm viện.”
Từ Hành trầm ngâm một lúc, sau bỗng nói: “Thế thì tao cũng mua, qua thăm ông tí.”
Chu Dư An thắc mắc: “Ủa ‘lan quyên’ gì đến mày? Tao đã gặp ông rồi, còn mày đã gặp quái đâu mà đòi tặng quà?”
Từ Hành vỗ bộp phát vào đầu Chu Dư An: “Tương lai mày với tay họ Chung thành đôi thì ông ấy sẽ là ông nội mày, suy ra cũng sẽ là ông nội tao.
Thằng cháu này đến thăm ông mình có gì lạ không?”
Chu Dư An bị logic vô liêm sỉ này dọa cho sợ rồi.
Hai người mua một đống lớn quà đắt tiền trong siêu thị, phần nhiều là các sản phẩm dinh dưỡng, bổ thân các kiểu, chất đầy hàng ghế sau của xe hơi.
Sau khi đến bệnh viện, Chu Dư An liền bỏ rơi Từ Hành, chạy ào đến văn phòng khoa ngoại lồng ngực, nhưng không thấy Chung Phất Sơ đâu.
Thấy cậu, Lý Tuệ Đình mắt sáng như sao, bước tới nói: “Dư An, đã lâu không gặp, dạo này khỏe chứ ạ?”
Chu Dư An mỉm cười hàn huyên đôi câu, không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Chung đâu rồi? Nay tôi đến cắt chỉ.”
Lý Tuệ Đình cười đáp: “Bác sĩ Chung vẫn đang phẫu thuật.
Cơ mà cắt chỉ đơn giản thế này bác sĩ Chung sẽ không làm đâu ạ, để em làm cho anh nhé? Năm phút là ngon lành cành đào.”
Chu Dư An lắc đầu nguầy nguậy, “Không, tôi vẫn muốn bác sĩ Chung cắt cơ.” Dáng vẻ nghiêm túc từ chối như kiểu không phải cắt chỉ, mà là cắt xương đến nơi ấy.
Lý Tuệ Đình bật cười, cứ tưởng là cậu ngại khi để con gái làm chứ.
Chu Dư An nghĩ, nếu Chung Phất Sơ không có đây thì qua thăm Chung Mục Viễn trước vậy.
Cậu gọi điện bảo Từ Hành bê quà lên, rồi hỏi Lý Tuệ Đình phòng bệnh của Chung Mục Viễn.
Từ Hành tay xách nách mang túi to túi nhỏ hỏa tốc đến, hai người vào phòng Chung Mục Viễn như mua quà Tết về thăm nhà, vừa khéo gặp Diệp Lan đang ở đấy chăm nom, cảnh hiếu tử chăm ông.
“Ơ! Đây không phải là cậu bạn nhỏ của Phất Sơ sao?” Chung Mục Viễn vẫy tay gọi Chu Dư An, mỉm cười hiền từ.
Chu Dư An còn chưa kịp chào hỏi thì đã bị câu “cậu bạn nhỏ của Phất Sơ” làm cho đỏ cả mặt.
Cậu bước đến lễ phép nói: “Con chào ông.” Sau đó nhìn Diệp Lan, “Bác sĩ Diệp.”
Vừa định giới thiệu Từ Hành với hai người, đã thấy Diệp Lan chiếu sượt qua vai cậu, nhìn Từ Hành, hô lên: “Anh Từ?”
Đôi mắt đảo qua đảo lại giữa Chu Dư An và Từ Hành.
Chu Dư An kinh ngạc nghía Từ Hành, dùng khẩu hình hỏi: “Mày quen ảnh?”
Từ Hành đặt túi quà xuống, tháo cặp kính râm trông lố phát sợ ra, ra vẻ tử tế bước đến mỉm cười với Diệp Lan: “Lại gặp nhau rồi bác sĩ Diệp.” Sau đó khoác vai Chu Dư An đang há hốc mồm đứng bên, “Đây chỉ là bạn của tôi thôi.”
Chu Dư An ‘chỉ là bạn thôi’: “…..”
Nửa tiếng sau, Từ Hành đã hòa tan, à nhầm, hòa nhập với Chung Mục Viễn.
Từ văn chương cho đến cờ tướng, từ thiên văn lái thành địa lý, trái ông ới, phải ông à.
Từ bé đến giờ Chu Dư An mới biết Từ Hành lắm mồm như thế đấy, đoạt hết cả ánh sáng của cậu.
Diệp Lan có phần bất lực nhìn Chu Dư An, khẽ hỏi: “Hai người đến tìm Phất Sơ à? Ca mổ sáng của cậu ấy chắc giờ cũng xong rồi đấy.”
Chu Dư An đang định trả lời, Từ Hành bỗng nhảy bộp vào giữa hai người, cười nói với Diệp Lan: “Không, tôi tới tìm anh.”
Rồi ngoảnh sang ghé tai nói với Chu Dư An: “Ủa sao mày còn chưa đi tìm tay họ Chung?”
Cậu lườm Từ Hành, chào tạm biệt Chung Mục Viễn và Diệp Lan rồi lại đến văn phòng khoa ngoại lồng ngực lần nữa.
Lý Tuệ Đình bảo Chung Phất Sơ phẫu thuật xong thì đến gặp ông Lục luôn rồi.
Phòng bệnh của thầy Chung Phất Sơ cậu vẫn nhớ rõ.
Cậu co chân chạy một mạch đến phòng số 15 mà không dừng lại thở hổn hển phát nào.
Vừa đến hành lang phòng bệnh, đã thấy có hai người đang đứng bên ngoài cửa, một người là Chung Phất Sơ, người còn lại là…
“Dư An? Đã lâu không gặp, sao em lại ở đây?”
Một người đàn ông trong bộ vest màu bạc lấp lánh bước tới, tóc được vuốt keo cẩn thận ngược ra sau, chiếc ghim cài vest đắt tiền và chói mắt khẽ rung rinh theo nhịp bước, mùi nước hoa Cologne xộc thẳng vào mặt cậu.
Từ Hành hôm nay mà so với người này thì chỉ có nước sụt sùi chấp nhận xin thua.
“Anh Lục Nham…” Chu Dư An gian nan chào hỏi.
Lục Nham rất tự nhiên khoác tay lên vai Chu Dư An, nhướn mày với Chung Phất Sơ đang đứng đối diện, cười bảo: “Xin lỗi bác sĩ Chung nhé, em khóa dưới đến tìm tôi rồi, tôi chỉ có thể xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Chu Dư An khó chịu toàn thân, muốn cựa ra, song lại bị Lục Nham kèm chặt hơn.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy Chung Phất Sơ sa sầm mặt mũi nhìn chòng chọc cánh tay trên vai cậu.
Tiềm thức cậu dấy lên hồi chuông báo động, cậu vội vã cựa ra khỏi Lục Nham rồi chạy ù ra sau lưng Chung Phất Sơ, thò đầu ra nói: “Xin lỗi đàn anh, em đến để gặp bác sĩ Chung, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Cậu đứng sau lưng Chung Phất Sơ nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng Lục Nham thì thấy rõ.
Lục Nham nheo mắt, sau đó nhếch môi cười nói: “Dư An à, em còn nhớ bức thư tình gửi anh hồi đại học không? Đến giờ anh vẫn nhớ có sáu lỗi ngữ pháp trong thư đấy, cần anh chỉ ra cho em không?”
Chu Dư An sững người tại chỗ, cổ họng nóng rực như lửa đốt.
Cậu không ngờ Lục Nham lại thản nhiên nói ra chuyện cũ bí mật như thế, thực khiến cậu trở tay không kịp.
Cậu ước ngay lúc này mình có thể biến thành cáp ngầm để được chôn vùi vĩnh viễn dưới đáy biển.
Trái tim như bị một bàn tay siết chặt, cậu nơm nớp ngẩng lên nhìn Chung Phất Sơ, song lại thấy anh im lặng quay người rời đi.
Chu Dư An hoảng loạn đuổi theo, không để ý tới vẻ mặt đầy hứng thú của Lục Nham.
“Bác sĩ Chung, tên Lục Nham đó nói đùa thôi, anh đừng tin hắn nói lung tung.
Dạo ấy em viết thứ tình cho hắn chỉ để cho vui thôi chứ không nghiêm túc đâu ạ.”
Cậu theo sát gót Chung Phất Sơ, cố gắng giải thích rõ ràng, “Với cả em cũng chỉ tiếp xúc qua với hắn hồi còn học ở Mỹ thôi, sau khi về nước rồi thì tuyệt không còn liên lạc nữa đâu ạ.”
Chung Phất Sơ vẫn cứ phớt lờ cậu, đi thẳng về phía trước.
Chu Dư An hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy lời giải thích của mình có chút thừa thãi.
Chắc gì Chung Phất Sơ đã thèm quan tâm cậu thích người nào.
Có điều cậu vẫn muốn giải thích.
“Lúc ý em trẻ trâu ngáo đá, thấy hắn trông cũng được, lại có tài nên mới nhất thời mất não viết cho hắn một bức thư tình.
Nhưng em không hề đồng ý ở bên hắn.”
Cậu càng giải thích lại càng thêm loạn, câu sau vả đôm đốp câu trước.
Mà sắc mặt Chung Phất Sơ cũng càng lúc càng thêm khó coi.
Anh không thèm liếc cậu phát nào, coi cậu như không khí.
Chu Dư An tủi thân cực kỳ, đáy lòng chợt dâng lên một cỗ giận dỗi.
Cậu chạy một mạch đến ngăn trước mặt Chung Phất Sơ, bất chấp tất cả kêu lên:
“Sao anh lại bơ em thế? Anh có ý kiến gì chắc?”
Chung Phất Sơ dừng bước chân, cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt thoáng qua nụ cười chế giễu.
“Chu Dư An.”
Cậu nín thở, bàn tay siết chặt, mở to mắt nhìn Chung Phất Sơ, chờ nghe phán quyết cuối cùng.
“Ánh mắt cậu tệ thật.”
– Hết chương 24 –.
Truyện khác cùng thể loại
190 chương
53 chương
244 chương
67 chương
11 chương
161 chương