Tài liệu rơi đầy đất, trong mơ còn nói mớ lẫn hành động đùa giỡn, một mùa đông này, từng sáng sớm Thư Tử Tĩnh đều ngủ rất không an ổn. Kỷ Duy vì nàng đem chăn đắp lại cẩn thận, phát hiện màn hình di động trên tủ đầu giường sáng. Ngày hôm qua 20:16:58 Thư Tử Tĩnh: Thực xin lỗi. Hôm nay 05:19:19 Đồng Ấu Ninh: Nói xin lỗi cái gì, Tử Tĩnh khách khí. Nếu không phải thúc thúc của em, khả năng tôi cũng không thấy bà ngoại rồi. Nhạc phòng Thư gia, Trần Du mỗi ngày đều thức dậy rất sớm. Mặc dù kết hôn sinh con rời khỏi dàn nhạc nhiều năm, nhưng nàng không có từ bỏ sở thích mà mình yêu nhất, đàn Violon. Mỗi sáng sớm đều có thể nghe thấy âm điệu Violon, tiếng nhạc du dương truyền đến. Trần Du buông đàn Violon, thấy Kỷ Duy đứng ở cửa ra vào. "Tiểu Duy lão sư?" Kỷ Duy mỉm cười: "Tôi có chút ít việc nghĩ nói với chị." Phòng khách Thư gia. "Cái gì? Em muốn rời đi?" Trần Du có chút không thể tin được, từ lúc Tử Tĩnh bắt đầu học cấp ba, Kỷ Duy đã được mời tới đảm nhận chức giáo viên tư nhân đàn Cello. Bởi vì quê quán Kỷ Duy không phải ở B thành, Trần Du nghĩ mỗi ngày đi tới đi lui giữa chỗ trọ cùng Thư gia sẽ ảnh hưởng tới chất lượng dạy học. Thư gia vốn cũng có gian phòng trống, thêm cả nàng cũng là một người nội tình sạch sẽ, vì vậy an bài nàng vào ở Thư gia. "Đúng vậy." Kỷ Duy nói, "Lúc trước ngài thuê tôi chịu trách nhiệm dậy đàn Cello cho Tử Tĩnh, nhưng hiện tại nàng đã quyết định muốn hướng đi trên con đường đạo diễn, tôi tiếp tục lưu lại nơi này cũng không có phát huy được gì." Kỷ Duy nói đúng, nhưng Trần Du vẫn luôn có suy tính của chính mình. Ngoài miệng nói ủng hộ tất cả quyết định của hài tử, nhưng thực chất bên trong Trần Du như trước đều muốn Thư Tử Tĩnh làm ngành nghề gì đó liên quan tới âm nhạc. Cho nên, cho dù là Thư Tử Tĩnh học bốn năm đạo diễn, Trần Du như trước đem Kỷ Duy để ở nhà, không làm gì rảnh rỗi liền đốc thúc Thư Tử Tĩnh chơi đàn Cello... Nhưng bây giờ Kỷ Duy phải đi, tựa hồ hết thảy đã thành kết cục đã định. Kỷ Duy nói: "Tử Tĩnh đã không cần tôi." Đồng Ấu Ninh như trước nằm ở trong phòng bệnh vip, vừa rồi Phong Quân Hân cùng Aki đến thăm nàng, mang theo thật nhiều đồ ăn nghe nói đối với thân thể hữu ích. Những ngày này phòng bệnh đều bị nhồi quà tặng nhiều như thể thủy triều tràn qua, hơn nữa là những lời căn dặn của Phong Quân Hân mài tới có thể thành vết chai trong tai. "Ấu Ninh, em coi nó không phải việc to tát. Chỗ bị tổn thương của em mà không chú ý bảo dưỡng cho cẩn thận, về sau rất dễ dàng lưu lại di chứng. Eo là chỗ rất mẫn cảm, em phải lưu ý để trong lòng." Phong Quân Hân từng câu từng chữ đều thập phần chăm chú, nhưng Đồng Ấu Ninh càng nghe biểu lộ càng lạ, Aki ở một bên nghe cũng đều có thể nghĩ sai. Phong Quân Hân rời đi, Lục Tĩnh Sanh cũng vừa rời đi, video call Kiều Thiệu Luân lại tới nữa. "Thực tiếc nuối." Kiều Thiệu Luân nhìn có chút hả hê, "Không thể thấy bộ dạng chị bị thương, nhưng rất may mắn không phải tại thời điểm chúng ta kết giao mà bị thương." Đồng Ấu Ninh khiêu mi: "Cho nên?" "Ba tháng không thể đụng vào chị, chẳng lẽ không phải cực hình. Đến đây đi nói cho tôi biết, hiện tại thằng quỷ không may là ai?" Đồng Ấu Ninh cười cười: "Cô còn muốn nhiều hơn." "Sao? Chẳng lẽ chị còn không có tìm được đối tượng kết giao mới sao?" Kiều Thiệu Luân rất kinh ngạc. Bác sĩ Hứa đứng ở phía sau nhìn Đồng Ấu Ninh điện thoại, từ trên khung điện thoại di động lộ ra ngoài ra một đôi mắt nhìn chằm chằm. Đồng Ấu Ninh nhìn nàng một cái, nói với Kiều Thiệu Luân: "Trước không thèm nghe cô nói nữa, tôi ngủ." Chặt đứt video, bác sĩ Hứa chống nạnh đứng đấy: "Đồng đại minh tinh, cô ngủ? Cô ngủ được sao?" Đồng Ấu Ninh nghiêng đầu: "Bác sĩ Hứa hôm nay lại ở chỗ nào không như ý mang tới một bụng tà hỏa, nhìn như phát hỏa thế kia." Bác sĩ Hứa chỉ vào hành lang: "Mỗi ngày người tới thăm cô cũng không thấy ngừng, qua cả giờ thăm bệnh mà cũng không chịu nghe khuyên bảo có khối người. Như vậy vô cùng ảnh hưởng người bệnh khác nghỉ ngơi cô biết không?" Đồng Ấu Ninh cười vô tội: "Đúng là nhân duyên tôi quá tốt đi, trách tôi được sao." Bác sĩ Hứa đều cuốn tay áo rồi, Đồng Ấu Ninh tranh thủ thời gian: "Bác sĩ Hứa, cô lúc này đánh tôi, tôi còn phải tiếp tục ở đây nằm sấp thêm hai tháng, cô suy nghĩ minh bạch?" Bác sĩ Hứa tất nhiên không có đánh nàng, đẩy mắt kính: "Nói cho cô biết đám nữ nhân hậu viện kia, ngoài thời gian thăm hỏi tất cả đều không được phép đi vào! Không cho phép đối với nhân viên công tác sử dụng thủ đoạn lách quy định, mấy cái thủ đoạn chiếm thiện cảm, đồng tình, đều không được!" Đồng Ấu Ninh: "..." Họ Hứa này bạo tính tình, là thế nào lên làm bác sĩ à... Bên này bác sĩ Hứa vừa cùng nàng phân phó xong, đầu kia đài truyền hình liền ôm camera trực tiếp giết tiến đến, nói công ty quản lý nàng làm ký sự người thật, tên là "Nhật ký phòng bệnh Đồng Ấu Ninh". Bác sĩ Hứa tựa như bị bọn hắn làm tức chết, bước nhanh giết vào phòng bệnh Đồng Ấu Ninh, thấy nàng trang điểm tựa người ở chỗ ấy bày ra tư thái giống như Từ Hi mỉm cười, thấy là bác sĩ Hứa, dáng tươi cười lập tức thu trở về, ghét bỏ nói: "Tại sao là Cô?" Nếu như lúc này có thanh đao trong tay, nhất định tại chỗ chém cho Đồng Ấu Ninh một cái thống khoái. "Ở cửa ra vào là xảy ra chuyện gì?" Bác sĩ Hứa chất vấn. Đồng Ấu Ninh nở nụ cười chuyên nghiệp: "Hoan nghênh tới xem Nhật ký phòng bệnh Đồng Ấu Ninh ——" âm cuối còn nhấn nhá theo kiểu bách chuyển thiên hồi. Khuôn mặt Bác sĩ Hứa đen tới mức có thể dùng làm bảng đen, chỉa về phía nàng: "Hôm nay gọi cho người nhà đến đây làm thủ tục xuất viện ngay!" Đồng Ấu Ninh đau khổ đỡ eo: "Ôi, lời người này quá lợi hại, động tới vết thương tôi rồi." Bác sĩ Hứa: "..." Đương nhiên, cuối cùng nhật ký phòng bệnh này cũng không có đánh thành, thời điểm Aileen đến vừa vặn trông thấy bác sĩ Hứa ngăn ở cửa phòng bệnh Đồng Ấu Ninh không cho vào, miệng nói lời ác. Aileen trực tiếp khiếu nại đến lãnh đạo bệnh viện, bác sĩ Hứa bị ép đến phòng bệnh Đồng Ấu Ninh nói xin lỗi. "Thực xin lỗi." Bác sĩ Hứa mặt không thay đổi trừng mắt Đồng Ấu Ninh, miệng nói lời xin lỗi không có chút hối hận, còn hận không thể tự tay bóp chết nàng, "Là tôi quá xúc động, đối với phạm vi công việc của tôi mà nói là không hợp. Mời Đồng tiểu thư tha thứ." "Không có gì." Đồng Ấu Ninh đặc biệt già mồm, "Cô biết sai là tốt rồi, tôi cũng không có để trong lòng." Tác phẩm tốt nghiệp của Thư Tử Tĩnh sau khi hoàn thành cũng không có chiếu trên màn ảnh, với tư cách điện ảnh độc lập, lựa chọn tại trên internet chiếu phim. Bộ phim này tên là [khinh hồn], truyền tải chính là câu chuyện hai vị bạn thân trở mặt thành thù, trong đó xen lẫn yếu tố hành động, huyền huyễn, mạo hiểm. Trừ đi Đồng Ấu Ninh, từ tên phim đến đội hình chủ sáng không có chút lực hấp dẫn nào. Nhưng là bởi vì Đồng Ấu Ninh tham diễn còn bị thương, đã nhận được độ chú ý đáng sợ. "Đúng là nát mà, vì cái gì Đồng Đồng của ta sẽ đi diễn loại điện ảnh này! A a a mắt mù!" "Thật sự quá nát quá tục, như là Hongkong thập niên 90. Không phải nói Hongkong thập niên 90 không tốt, mà là thật sự quá hạn rồi có được không!" "Rất điển hình tác phong lính mới, từ đạo diễn đến biên kịch đến cắt nối biên tập đều non tới mức rối tinh rối mù. Chỉ có quay cảnh coi như thành công, dù sao đem Đồng Ấu Ninh bắt được rất đẹp." "Bộ phim này nhất định sẽ trở thành điểm thẹn trong sự nghiệp điện ảnh sáng ngời của Đồng Ấu Ninh."... Không biết Đồng Ấu Ninh có nhìn thấy hay không, nhưng Thư Tử Tĩnh nhìn thấy. Rất không thoải mái, bình luận ác ý đều đã nằm trong dự liệu của nàng, nhưng tổn thương Đồng Ấu Ninh nàng lại không có thể dự liệu được. Hướng nàng nhắn tin nói lời xin lỗi bị nàng vô cùng chính thức mà hồi phục, ngụ ý Đồng Ấu Ninh là: Về phần nhân tình liên quan đến bà ngoại tôi kia, xem như triệt để trả hết nợ. Do dự liên tục, Thư Tử Tĩnh đi bệnh viện thăm Đồng Ấu Ninh. "Không có gì, nói tất cả để em không cần để trong lòng." Đồng Ấu Ninh cười đến rất khách sáo, "Em còn cố ý đi một chuyến." Thư Tử Tĩnh đứng ở đằng kia, cảm giác chính mình như dư thừa. Mỗi lần sau khi nàng làm ra quyết định gì, Đồng Ấu Ninh luôn có thể vô cùng chuẩn xác mà đánh trúng uy hiếp nàng, làm cho nàng có cảm giác chính mình vô cùng ngu ngốc. "Renee, Em muốn nghe chị nói lời thật." Ví dụ như hiện tại, nàng có thể dự liệu được câu trả lời của Đồng Ấu Ninh, còn nhịn không được muốn hỏi, "Chị cảm thấy... [Khinh Hồn] – bộ phim này đến cùng như thế nào? Ưu điểm, khuyết điểm của nó... Có thể cùng em tâm sự chút không?" "Tử Tĩnh." Đồng Ấu Ninh rất chân thành hỏi, "Em nhất định muốn nghe lời nói thật?" Thư Tử Tĩnh gật gật đầu. "Em có thể trở thành đạo diễn, đây là không thể nghi ngờ. Em rất thông minh, đối với sự vật lạ lẫm đều tiếp nhận, tốc độ học tập rất nhanh. Ngay cả khoa đạo diễn B Đại em chỉ cần chuẩn bị trong thời gian rất ngắn liền thi đậu. Thế nhưng là, nếu như em nhất định muốn đi con đường này, em cũng chỉ có thể trở thành một đạo diễn bình thường không thể bình thường hơn, dựa vào đánh qua phân vùng trũng mà sống. Em không có thiên phú, một chút cũng không có." Lúc Thư Tử Tĩnh từ phòng bệnh đi ra, vừa vặn cùng bác sĩ Hứa chạm mặt. Đối phương con mắt đỏ bừng ở trước mặt nàng chợt lóe lên, bác sĩ Hứa nhìn nàng, vừa nhìn về phía Đồng Ấu Ninh trong phòng bệnh. Trên đường về nhà, đầu óc trống rỗng. Thư Tử Tĩnh về đến nhà, phát hiện trên bàn trà có tờ giấy note. "Tử Tĩnh, ta rời đi. Gặp lại —— Kỷ Duy." Thư Tử Tĩnh nắm lấy tờ giấy, đáy lòng giống như lọt phải cái hố, có gì đó đang nhanh chóng xói mòn... Ánh nắng chiều phủ kín phía chân trời, thật sự là kỳ quái, rõ ràng là thời gian cuối ngày, lại có thể có sắc thái rực rỡ như thế. Thư Tử Tĩnh ngồi ở nóc nhà, đón gió, nhắm mắt, dang ra hai tay. Lúc mùa đông cùng mùa xuân giao nhau B thành gió lớn, có thể mang cho nàng một loại cảm giác bay lượn. Khi còn bé nàng thường xuyên đến nơi này "Bay", không biết từ khi nào thì nàng bắt đầu bận rộn, về học tập, về tình yêu, về những ngã rẽ quyết định liên tiếp. Nàng mỏi mệt mà mờ mịt, bên cạnh không một chiến hữu, nhắm mắt theo đuôi, lộ vẻ phí công. Nhưng nàng bỗng nhiên nhớ lại, nàng còn có thể "Bay".—— Ngày đầu làm việc năm mới ở Bác Triển, Lục Tĩnh Sanh phát cho công nhân viên mỗi người một bao tiền lì xì, mỗi cái sáu trăm khối. Đầu năm, tặng thưởng làm điều tốt. Tập đoàn truyền thông Bác Triển bao gồm hai công ty dưới trướng là công ty quản lý và công ty âm nhạc, tổng cộng có hơn tám mươi nhân viên, chủ tịch trẻ tuổi của bọn họ đang muốn triển khai hồng Đại Vĩ nghiệp, cùng với một cuộc yêu đương bắt tâm cong phổi. Sau thời đại [Hành Hỏa], Bác Triển không còn nghĩ tới bõ tay, Lục Tĩnh Sanh tại hội nghị cấp cao quyết định đồng thời tiến hành ba hạng mục. Thị trường chủ yếu như cũ là đại màn ảnh, nhưng truyền thông Internet hiện tại thu hút lượng xem dẫn đầu không thể khinh thường, đối với đầu tư truyền thông TV, thì đầu tư thành phẩm cho truyền thông Internet thấp hơn, thay đổi độ kiến tạo chủ đề, càng thích hợp hơn cho lớp người xem trẻ tuổi. Các đại công ty cũng bắt đầu chú ý tới miếng bánh ngọt mới mẻ phim mạng này, Bác Triển cũng đem kiểm tra thị trường, đầu tư quay hình phim mạng. Lục Tĩnh Sanh vốn định năm nay đem ngành biên kịch đi ra ngoài thành lập công ty độc lập, để lại Diệp Hiểu Quân làm CEO. Diệp Hiểu Quân tranh thủ thời gian ngăn cản nàng: "Tĩnh Sanh muốn thành lập công ty biên kịch không phải là không thể được, nhưng tôi không thể đảm nhiệm vị trí CEO này." Lục Tĩnh Sanh: "Không thử làm sao biết? Sợ cái gì, nếu như không được tôi lại để cho người khác tiếp nhận, coi như thử sức một chút." Nhìn bộ dáng Lục Tĩnh Sanh hăng hái, Diệp Hiểu Quân biết nàng có chút phiêu. Nàng bất quá ba mươi, sau khi tiếp nhận Bác Triển tạo ra kỳ tích mà đem một cái công ty nhỏ kéo lên tới độ cao này, mà lại có trong tay phiếu điểm "Phim điện ảnh trong nước có doanh thu phòng vé cao nhất từ trước tới nay" có chút đắc ý là chuyện rất bình thường. Nhưng Diệp Hiểu Quân vẫn có chút lo lắng, bành trướng quá mức sẽ dẫn đến nàng bị mất phương hướng, hoặc làm ra quyết định sai lầm. Như chuyện công ty biên kịch này, nói tới cũng quá mức như trò đùa. Hai người trong lòng đều biết rõ dùng tính cách Diệp Hiểu Quân tuyệt đối quản lý không được một cái công ty. Trong công ty không tiện mở miệng, sau khi về nhà Diệp Hiểu Quân vì nàng làm cả bàn đồ ăn nàng thích ăn, tận mắt nhìn nàng ăn no sau mới đem ý nghĩ của mình uyển chuyển đưa ra. "Chị là lo lắng năng lực tôi chưa đủ?" Lục Tĩnh Sanh nói, "Bác Triển một khi bành trướng, tôi liền nắm giữ không được?" "Tôi tất nhiên không nghi ngờ năng lực Tĩnh Sanh, chỉ là có chút lo lắng. Dù sao chân đi trên đất bằng từ từ tiến lên thì vẫn ổn thỏa." "Hiểu Quân." Lục Tĩnh Sanh nói, "Ghi kịch bản chị lợi hại, nhưng mà kinh doanh, phát triển công ty tôi lành nghề." "Ân." Diệp Hiểu Quân cân nhắc lời này, gật gật đầu, "Tĩnh Sanh nói rất đúng, cho nên chuyện công ty biên kịch, vẫn nên một lần nữa cân nhắc." Lục Tĩnh Sanh bị nàng ngăn chặn miệng. Chuyện đem ngành Biên kịch độc lập đi ra ngoài tạm thời để qua một bên, kế hoạch hạng mục phim mạng tiểu Quý giúp đỡ Lục Tĩnh Sanh sửa sang lại tốt đưa tới, Lục Tĩnh Sanh nhìn hai ngày, trải qua mấy lần hội nghị rút cuộc đem xác định. Mặt khác hai hạng mục trước đấy đã sớm chuẩn bị làm, hai bộ điện ảnh đại chế tác cùng nhau tiến hành mà nói, Bác Triển tự mình tiêu hóa khẳng định có hơi quá sức, bộ phận sản xuất phim bắt đầu tìm kiếm đầu tư hợp tác. Nhà đầu tư điện ảnh, Bác Triển cũng không khó tìm, tâm chí nhưng Lục Tĩnh Sanh mạnh mẽ đều muốn nhanh chóng mở rộng nghiệp vụ, vấn đề tài chính chưa đủ từ từ bại lộ. Đầu tư hai bộ đại điện ảnh, Công ty âm nhạc cùng công ty quản lý đưa vào hoạt động kết hợp cùng một chỗ hình thành cưỡng chế. Tình hình phát triển của Bác Triển gặp phải bình cảnh, vì không muốn đem cố gắng lúc trước kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Lục Tĩnh Sanh cần nhiều nữa tài chính. Nàng tìm được công ty quản lý tài chính Mậu Tường. Công ty quản lý tài chính Mậu Tường dùng tài chính cùng bất động sản làm chủ nghiệp, tài chính sung túc, bọn hắn vốn cũng đang tìm kiếm nhà đầu tư mới, cùng Lục Tĩnh Sanh ăn nhịp với nhau. Lục Tĩnh Sanh nhận được khoản buôn bán đầu tư này, dùng 40% cổ quyền dẫn vào rất nhiều đầu tư từ Mậu Tường. Hạng mục tiếp tục lên men, công ty dưới trướng hoạt động càng tốt, hạng mục điện ảnh càng ngày càng nhiều. Ngày nào Diệp Hiểu Quân đi làm đi qua con đường nam Tam Hoàn. Báo chí dọc đường đều treo tạp chí thương mại mới nhất. Nàng bỏ ra kính râm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bạn gái của mình khắc trên trang bìa tạp chí, tràn ngập từng phố lớn ngõ nhỏ. —————————— Bàn phỏng vấn Thập nhị trâm cài (hai) Hoàn toàn giải trí, cùng chính văn không quan hệ —————————— Đặt vấn đề: Xin hỏi tiểu bằng hữu Thư Tử Tĩnh, lúc Đồng Ấu Ninh bị thương, cô vì cái gì không khuyên giải nàng ở bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt? Thư Tử Tĩnh: Chuyện nàng đã quyết định, cho dù là tôi có khuyên cũng sẽ không nghe đi. Khả năng Kiều tiểu thư mà nói tương đối dễ dàng vào trong tai nàng? Đặt vấn đề: Xin hỏi Kiều Thiệu Luân tiểu thư, cô sẽ khuyên giải Đồng Ấu Ninh nằm viện sao? Kiều Thiệu Luân: Tôi tôn trọng quyết định của nàng, (mỉm cười câu mị) nàng nói cái gì đều là đúng hết. Đặt vấn đề: Cái kia... Bác sĩ Phong, nếu như là cô, cô sẽ khuyên như thế nào để nàng tốt tốt nằm viện? Phong Quân Hân: Tôi sẽ bày ra sự thật, giảng đạo lý, cùng nàng phân tích bệnh tình lợi hại nếu cùng tổ kịch. Dùng lý để câu thông, dụng tình để tác động... Mọi người: Tóm lại chính là lẩm bẩm, cằn nhằn, bức lẩm bẩm. Phong Quân Hân:... Đặt vấn đề: Thế còn, Bác sĩ Hứa, cô thì sao? Bác sĩ Hứa:... Đặt vấn đề: Bác sĩ Hứa? Bác sĩ Hứa:... Tôi? Tôi mặc kệ nàng! Hơn nữa tôi tại sao phải ngồi ở chỗ này! (nhấc lên bàn)