Có chuyện muốn nói cho ngươi
Chương 145
Mã Kiện đi theo Lục Tĩnh Sanh cũng đã được mấy tháng, Lục Tĩnh Sanh làm việc quả quyết mục tính rõ ràng, không có một chút tư thái không tưởng, phải vô cùng cụ thể, đây là điểm mà Mã Kiện yêu thích nhất đối với vị nữ lão bản trẻ tuổi này của hắn.
Chuyện tình về Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân, hắn có nghe nói qua một ít, cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao trong hội này người tính hướng khác hẳn so với thường nhân cũng không ít, số ít người leo lên được đỉnh nhọn của Kim Tự Tháp sẽ có mấy ai có hứng thú kết hôn sinh con đâu. Hai người bọn họ một ghi kịch bản một chế tác, phối hợp tương đối ăn ý, theo thời gian mấy năm liền đem Bác Triển tiến tới vị trí đầu rồng trong nghiệp giới. Mã Kiện mặc dù không cùng Diệp Hiểu Quân có tiếp xúc qua, nhưng hắn cảm thấy nàng cùng Lục Tĩnh Sanh cũng là một loại người. Không phải người một nhà không tiến cùng một cửa.
"Diệp trưởng phòng a, thế nhưng chính là dầu muối không vào, đặc biệt có lý tưởng có khát vọng riêng. So cùng Lục tổng chính là hai loại hình hoàn toàn khác." Đồng sự cùng bộ phận nhà làm phim nhìn hắn kinh ngạc, nhìn có chút hả hê nói, "Người ta tương lai là phải đạt được giải thưởng Oscar dành cho nghệ thuật gia, Mã tổng ngài đi tìm nàng đề nghị nàng làm như vậy chính là ngài không đúng."
Mã Kiện kinh ngạc: "Nếu như vậy hai người đi như thế nào đến cùng đi?"
"... Ngài quản gì người ta đây."
Chuyện này Diệp Hiểu Quân không nói cho Lục Tĩnh Sanh, cô biết chắc không có quan hệ gì với Lục Tĩnh Sanh, cho dù là Lục Tĩnh Sanh để cô trong lòng nhưng có chuyện cũng sẽ không, đều tận lực tôn trọng đối phương.
Diệp Hiểu Quân đem việc này ném tới sau đầu, mở ra laptop, những bút ký linh cảm tràn đầy tựa như bãi tha ma lộn xộn, làm cho cô không có chút cảm giác sáng tác nào.
Cô có thể không quan tâm mình lại một lần nữa lỡ mất dịp tốt để giành giải thưởng Kim Đồng, nhưng cô không thể không quan tâm tới giá trị tồn tại của chính mình ở nơi đây. Kịch bản của cô cứu vãn rất nhiều sự việc cũng cứu vãn được rất nhiều người, thế nhưng ở trong chỗ sâu nhất trong lòng cô biết rõ những thứ cô ghi kia đều chệch hướng so với ước nguyện ban đầu của mình. Cô đã từng vô cùng xem thường tác phẩm thương mại, vì nịnh nọt người xem mà ghi ra loại kịch bản trừ đi tiền thì còn có giá trị nào nữa?
Nhưng lại là tác phẩm tiêu biểu của cô đây? Vì cứu vãn khó xử của Bác Triển cô viết ra tác phẩm, thứ này cũng chỉ là xuất phát từ buôn bán.
Cơn gió Lý tưởng đã mất phương hướng tại trong sương mù dày đặc, không nhìn ra manh mối.
"Vậy cô có thử cùng Tĩnh Sanh đề cập về những ý nghĩ của cô không? Về lý tưởng của cô cùng sự hoang mang hiện nay của chính mình."
Bên trong phòng Tư vấn tâm lý Phong Quân Hân, Phong Quân Hân đơn giản rót cho vị khách của nàng chén nước, rót nước mục đích đơn thuần chỉ vì giải khát, nàng không muốn những loại đồ uống khác làm ảnh hưởng tới tâm tình của Diệp Hiểu Quân, càng ảnh hưởng tới phán đoán của nàng.
"Tôi cảm thấy được không cần phải nói, trên thực tế cũng không phải chưa nói qua." Diệp Hiểu Quân ngồi ở trên ghế sofa mềm mại, sắc điệu nơi này như trước làm nàng dễ chịu, Phong Quân Hân ấm áp càng giống như là người nhà của nàng. mỗi câu Phong Quân Hân nói đều là quan tâm, đều là dẫn đạo Diệp Hiểu Quân nói ra ý nghĩ chân thật nhất của chính mình, "Thế nhưng là dù có nói ra thì sự tình cũng sẽ không đạt được giải quyết, ngược lại mang đến cho nhau một cây đao —— vũ khí làm tổn thương đối phương cùng đường lùi. Tôi cùng Tĩnh Sanh cũng không phải loại người nước chảy bèo trôi, nhân sinh sống tới năm ba mươi mới gặp nhau, muốn cải biến cũng không phải chuyện đơn giản như vậy..."
"Cái kia..." Phong Quân Hân hỏi, "Đem hai người khác biệt như vậy kết hợp cùng một chỗ chính là cái gì đây?"
Diệp Hiểu Quân trầm mặc một lát, nói: "Là yêu a, chúng tôi yêu đối phương."
Phong Quân Hân mỉm cười: "Đúng vậy, hai người là yêu đương, mà không phải là chinh phục lẫn nhau. Hai người đúng là không giống nhau, tính cách khác biệt, giá trị quan khác biệt, tác phong làm việc khác biệt, tất cả đều rất bình thường, hai người là cá thể độc nhất vô nhị, không phải sao? Còn có, so với chuyện này thì nó không phải rất đương nhiên sao? Hai người không phải là quan hệ đối thủ, mà là muốn dắt tay nhau cùng bầu bạn tiến lên phía trước."
Phong Quân Hân nói nơi hai người đang ngồi tâm sự là phòng khách, trang hoàng rất có phong cách gia đình chính thống, cách đình viện chỉ bằng một cửa sổ sát đất. Nhìn ra ngoài có một con cún, tướng mạo như chó săn chậm rãi bước đi trong sân, đi được hai bước liền nằm xuống. Nó nhìn qua tuổi già sức yếu, đối với bất cứ chuyện gì đều không quá cảm thấy hứng thú.
"Nó gọi Steve, tuổi tác có chút lớn rồi." Phong Quân Hân giải thích về sự việc mà Diệp Hiểu Quân đang chú ý.
"Không cho nó vào nhà sao? Bên ngoài lạnh như vậy." Diệp Hiểu Quân có chút bận tâm về thể trạng yếu ớt của Steve không thể thích ứng với trời tuyết tháng mười hai.
"Cửa không khóa, nó muốn vào sẽ tự đi qua cửa riêng của mình, nơi này là nhà của nó." Phong Quân Hân nói.
Diệp Hiểu Quân phát hiện mình cuối cùng có dự thiết một việc, ví dụ như Steve không vào nhà là vì bị ngăn cản, ví dụ như giá trị quan giống nhau mới có thể làm bạn cả đời. Trên thực tế rất nhiều quan hệ mang tính bổ sung đi được lâu dài.
"Thế giới này có rất nhiều loại khả năng, Hiểu Quân, hãy nếm thử, sau đó dùng trải nghiệm của chính mình tổng kết ra đáp án thật sự, cô sẽ phát hiện rất nhiều chuyện cũng không khó."
Lúc từ phòng làm việc Phong Quân Hân đi ra, Diệp Hiểu Quân thật dài mà thở phào một cái.
"Tùy thời hoan nghênh cô tìm đến tôi tâm sự." Phong Quân Hân đứng ở cửa ra vào, áo lông màu xám cổ cao, bên ngoài phủ lấy một kiện áo khoác nhung dài thân, cùng khăn quàng cổ màu sắc và hoa văn tươi đẹp, tùy ý vòng tại trên cổ, phối hợp với nụ cười mỉm, giống như chồi non đầu xuân vươn lên sau lớp tuyết phủ trên cành.
Tuổi tác của Phong Quân Hân tựa hồ so với nàng lớn hơn... nhưng một điểm cũng nhìn không ra, nói nàng mới đầu hai có lẽ không ai phản đối.
Trở lại trong xe, không khí lạnh như băng làm cho nàng rùng mình một cái, lúc mở ra hơi ấm điện thoại Lục Tĩnh Sanh đánh tới.
"Chị ở đâu? Em nghĩ chị trong công ty."
"Chị..." Diệp Hiểu Quân dừng một chút nói, "Chị tìm đến Phong tiểu thư tâm sự, mới từ phòng công tác của nàng đi ra."
"Phong Quân Hân?" Lục Tĩnh Sanh hỏi.
"Đúng."
"Ân..." Lục Tĩnh Sanh phát ra giọng mũi thật dài, rất khẽ, tựa như thanh âm không khí lưu động, Diệp Hiểu Quân biết rõ lúc nàng phát ra cái thanh âm này khẳng định đang tự hỏi, thậm chí có thể trong đầu tưởng tượng được biểu lộ của nàng lúc này.
"Hơn năm giờ, em cũng vừa xử lý xong công việc, đêm nay có muốn ra ngoài ăn không, cho chị giảm bớt vất vả."
"Nguyên lai là chán ăn cơm chị làm... Được rồi, vậy chúng ta ăn ở bên ngoài đi, em muốn đi ăn chỗ nào?"
Lục Tĩnh Sanh tranh thủ thời gian giải thích: "Không phải thế, em vô cùng thích ăn, chẳng qua là đau lòng chị, không muốn chị mỗi ngày đã làm việc mệt mỏi như vậy buổi tối trở về còn phải ngâm mình ở trong phòng bếp."
"Có em ở đây, chị đâu còn mệt mỏi."
"Được rồi liền quyết định như vậy đi, chị đói bụng, tranh thủ xuất phát đi."
Hai người hẹn nhau gặp mặt tại Hana, món ăn yêu thích đã được đặt trước. Đồ biển thịt nguội sắp sẵn lên bàn, cá ngừ ca-li tươi ngon nạm dính xì-dầu, lại được rưới thêm một chút mù-tạc, mới cắn một miếng, đã kích thích tới nghiền. Cùng chất lỏng màu mỡ kiêu ngạo, thật là dạng hưởng thụ không gì sánh bằng.
Diệp Hiểu Quân cảm thán: "Khó trách em thích đi ra ngoài ăn, thật chính xác, nguyên liệu nấu ăn loại này dù có trù nghệ tinh xảo cũng không gì bù được".
Lục Tĩnh Sanh gật đầu yên tĩnh mà nuốt đồ biển, tiểu Quý cũng có đi theo, nàng cũng liền buông lỏng uống hai chén.
"Hôm nay, như thế nào tự chị đi tìm Phong Quân Hân vậy?" Lục Tĩnh Sanh buông chén rượu, "Trước kia sống chết chị đều không đi, nhắc tới tên Phong tỷ còn cùng em tức giận."
Rõ ràng là đang tính nợ cũ, Diệp Hiểu Quân đáp lại: "Tự mình nghĩ đi cùng bị người chộp tới có thể giống nhau sao..."
"Cho nên có tâm sự?"
Diệp Hiểu Quân biết rõ nàng không có khả năng không hỏi, cả đêm giả bộ không quan tâm, sau cùng chủ đề vẫn là bị lừa gạt đi đến phía này.
"Vấn đề Kịch bản, áp lực có chút lớn, cho nên tìm tới nàng tư vấn đôi chút."
Lục Tĩnh Sanh đột nhiên nói: "Chị không cần phải áp lực, em đã đem hắn sa thải rồi."
Diệp Hiểu Quân sững sờ: "Sa thải? Ai?"
"Mã Kiện."
"..." Diệp Hiểu Quân hỏi, "Hắn không phải trợ thủ đắc lực của em sao? Mới trước đây không lâu em vẫn còn nói có thể từ người kia học được rất nhiều, cũng là trụ cột của Bác Triển lúc này... Nếu như chỉ là bởi vì sự kiện kịch bản kia, chị cảm thấy không cần thiết phải vậy. Trong công tác chúng ta vẫn phải rạch ròi, em là lão bản Bác Triển, em cần quan tâm là phương hướng lớn, là bảo toàn lợi ích đại cục. Vị trí giám đốc chế tác quan trọng như vậy bỗng nhiên có khoảng trống sẽ phi thường ảnh hưởng tới hoạt động công ty đi. Em... Em là lúc nào sa thải hắn?"
Lục Tĩnh Sanh khí định thần nhàn: "Ngay tại vừa rồi, lúc em đi ra ngoài trước. Bồi thường tiền em cũng đã cho, kêu hắn lập tức rời đi."
"Em..." Diệp Hiểu Quân bị tức giận đến nói không ra lời, dừng chốc lát nói, "Tĩnh Sanh, em đây là giở tính trẻ con đùa nghịch vì chị xuất đầu sao? Tuy rằng chị rất cảm động, thế nhưng là em như vậy lại thành tội nhân, lại sẽ có tai họa ngầm đấy."
Lục Tĩnh Sanh nhíu nhíu mày, thay Diệp Hiểu Quân thả thêm một miếng bít tết vào trong đĩa: "Em cũng không phải đang nổi tính tình trẻ con, em biết rõ chính mình đang làm cái gì. Chị biết, người có năng lực còn có nhiều đi, nhưng bạn gái em cũng chỉ có một người. Mã Kiện có chỗ đáng giá học tập em cũng đều đã học được, bây giờ ném hắn đi cũng không đáng tiếc. Với tư cách là chủ quản nhà làm phim Bác Triển mà ngay cả tập tính vương bài biên kịch nhà mình là gì cũng không biết, đây là hắn thất trách. A đúng rồi, nói đến tai họa ngầm, chị nói rất đúng, như vậy em cũng nên đem hắn triệt để đuổi cùng giết tuyệt a, ép buộc hắn rời khỏi ngành này, cũng tránh cho về sau mâu thuẫn lợi ích..."
"Lục Tĩnh Sanh!" thanh âm Diệp Hiểu Quân đề cao, tại trong Hana yên tĩnh tựa như một khối đá tảng ném tới mặt hồ yên tĩnh, "Phù phù" một tiếng, cả kinh đám người từ bốn phía không tự giác quăng đến ánh mắt.
Mặt Diệp Hiểu Quân nóng lên, một lần nữa đem thanh âm áp trở về: "Chị đang nói chuyện nghiêm túc với em..."
Lục Tĩnh Sanh tuyệt không tức giận, ngược lại đang cười: "Em cũng rất nghiêm túc nha. Thân ái đừng nóng giận, đến ăn một miếng thịt, em lại muốn thêm một phần, mỹ vị."
Không biết là chính mình làm quá, hay vẫn là Lục Tĩnh Sanh quá ác. Mới từ Phong Quân Hân bên kia tiếp nhận chút năng lực lúc này theo từng ngụm đồ biển hấp vào bụng mà nhanh chóng tan rã.
Tiểu Quý lái xe đưa các nàng về nhà, trên đường đi không dám nói lời nào, bầu không khí thực sự rất kỳ quái.
Lục Tĩnh Sanh có thể trò chuyện trời đất đông tây, nói được vui vẻ, Diệp Hiểu Quân lại giống như chôn ở trong đất khô cằn, thần sắc ảm đạm.
Sẽ không lại cãi nhau chứ... Tiểu Quý trong lòng cân nhắc, nhưng dáng vẻ boss lại như này sao lại cãi nhau, so với bơi còn sung sướng hơn.
————————
Tiệc cuối năm lần này của Bác Triển là bữa tiệc cuối năm náo nhiệt nhất từ trước tới nay. Trước đó hai tháng, tiểu Quý cùng Sài Trăn đã bắt đầu cân nhắc việc này. Trải qua náo nhiệt cùng giai đoạn đẫm máu kia, tới nay số nhân viên tinh anh của Bác Triển to lớn, phá hơn hai trăm, là thời điểm nên làm chút tiết mục thú vị. Vừa vặn bộ phận Âm nhạc Bác Triển đã đi đến sườn núi, dùng tới đám người công ty nghệ sĩ kia cũng có thể tiết kiệm được một con số lớn.
Sài Trăn nhìn tới bản kế hoạch của tiểu Quý nổi lên rõ ràng bốn chữ "Tiết kiệm chi phí", không thể tưởng tượng nổi mà nhìn nàng: "Cô vì cái gì mà cố chấp tiết kiệm tiền như vậy? Không chỉ có tự mình tính còn giúp người khác tính. Căn nhà mua lần trước mua rồi thế mà vẫn cố chấp ở căn hộ đi thuê hơn năm mươi mét vuông kia a... cái căn phòng kia thâm niên so với tôi còn lớn hơn, cô cũng không sợ ở đó gặp phải chuyện gì hả."
Tiểu Quý: "Cái này rất khó hiểu sao? Giống như cô ưa thích công kích người khác đó, tiết kiệm tiền là niềm yêu thích của tôi, tôi hài lòng khi trông thấy đuôi số trong khoản tiền gởi ngân hàng của tôi nhiều thêm mấy số không! Hơn năm mươi mét thì làm sao! Nhiều ấm áp! Cô quản tôi!"
Sài Trăn một bộ dạng đau răng đem bản kế hoạch tới cho bên hành chính.
Tiệc cuối năm Bác Triển lần này cũng đúng lúc là tiệc kỷ niệm Bác Triển tròn hai mươi năm, Lục Tĩnh Sanh phát thiếp mời như cuồng chiến, mời Hoàn Cầu mời Thực Sang, mời các đại đạo diễn nổi danh, chế tác cùng diễn viên, truyền thông cũng cùng nhau mời hết, làm cho bữa tiệc cuối năm tựa như cái tiệc tối quần tinh, có nghệ sĩ mới ký kết, cũng có nghệ sĩ đã nổi danh như cồn trong giới tới góp tiết mục, thêm cả những thực tập sinh cũng góp mặt. Diễn viên càng là không lo, cho họ nhân cơ hội này ra mắt công chúng luôn thể.
Lục Tĩnh Sanh ngồi ở vị trí chính giữa, nhìn cuộc thịnh yến huy hoàng này, dáng tươi cười nơi khóe miệng không dứt.
Lý Ái Lan gọi điện thoại cho nàng, hướng nàng nói lời chúc mừng. Nàng uống hơi nhiều, giọng nói nóng nảy hỏi: "Có gì vui?"
Lý Ái Lan nói: "Bằng tuổi con bây giờ, trước kia mẹ và ba con cũng không có được thành tựu như con lúc này, con vĩnh viễn đều là niềm kiêu hãnh của Lục gia."
Chén rượu trong tay Lục Tĩnh Sanh rơi trên mặt đất, nát vung đầy đất.
"Mẹ, người biết thành tựu này của con là dùng cái gì đổi lấy sao?" Nàng đi đến sân thượng, chống tay vào lan can.
Diệp Hiểu Quân vốn đang xã giao, nhìn thấy Lục Tĩnh Sanh lảo đảo một mình đi ra ngoài, có chút bận tâm, đi theo ra ngoài.
"Dùng quá khứ của con đổi đấy. Cám ơn người cùng ba, có các người mới có con ra đời, càng cám ơn các người để cho con thấy rõ thế sự hiểm ác, nhận rõ ràng tín ngưỡng là thứ vô cùng yếu ớt nhất, sùng bái càng là không chịu nổi một kích. Các người làm người ba người mẹ dạy con có phương pháp, để cho con vô cùng..."
Lý Ái Lan cúp điện thoại.
Lục Tĩnh Sanh một tay ném điện thoại ra sân thượng, xoay người hướng phòng đi vào, thậm chí không có trông thấy Diệp Hiểu Quân.
Diệp Hiểu Quân bước nhanh theo sau, thấy nàng xuyên qua đám người, va chạm mấy người. Có người phát hiện nàng dị thường muốn đi lên đỡ nàng một chút.
Nàng không có nhận bất luận trợ giúp của kẻ nào, đúng lúc chuẩn bị bước vào thời gian đếm ngược qua năm mới, nàng đi tới gần sân khấu.
"Boss?" Tiểu Quý vẫn đứng tại bên cạnh sân khấu giám sát.
Lục Tĩnh Sanh hỏi: "Thứ chị bảo em chuẩn bị đã làm xong chưa?"
"Là phúc lợi nhân viên sao? Đã chuẩn bị xong rồi." thời điểm Tiểu Quý trả lời có hơi chột dạ.
Lục Tĩnh Sanh cùng tiểu Quý cùng nhau tiến lên sân khấu, tiểu Quý đem một đầu dây nối với hộp gắn trên trần nhà kéo đến trong tay Lục Tĩnh Sanh.
Lục Tĩnh Sanh lấy microphone ra nói: "Các vị đồng sự Bác Triển, một năm qua các vị đã khổ cực. Lục Tĩnh Sanh tôi cũng sẽ không nói ba hoa gì, luôn luôn thưởng phạt rõ ràng. Có Bác Triển như hôm nay, công trạng đại gia rõ như ban ngày, tiệc cuối năm... Cũng là dùng để vui vẻ thôi."
Tuy rằng nàng cố hết sức bảo trì trấn định, nhưng men say vẫn mơ hồ xuất hiện giữa từng câu chữ.
"Vậy làm sao vui vẻ đây?" Nàng quơ quơ đầu dây trong tay, Công nhân viên Bác Triển ở dưới một mảnh hoan hô chờ mong.
"Đó là cái gì vậy Diệp trưởng phòng? Kinh ngạc vui mừng là cái gì?" có nhân viên tò mò tới đây hỏi Diệp Hiểu Quân, Diệp Hiểu Quân thật không biết.
Ánh mắt cùng tiểu Quý giao nhau, tiểu Quý nhìn ánh mắt của nàng cũng vô cùng vi diệu.
Nhân viên tự phát gọi lên tên Lục Tĩnh Sanh, từng tiếng "Lục tổng" giống như khẩu hiệu cứu viện, chỉnh tề lại to rõ.
Lục Tĩnh Sanh ngón tay đặt ở trên môi, tỏ ý mọi người im lặng. Làn sóng hoan hô lập tức đình chỉ, nàng đem đầu dây dùng sức kéo xuống.
Trên đỉnh Hội trường, nhiều quả bóng vải màu sắc sặc sỡ đồng loạt nổ tung, vô số ruy băng cùng giấy hồng bồng bềnh sái sái từ trên trời giáng xuống. Diệp Hiểu Quân bị âm thanh bóng nổ làm cho hoảng sợ, theo bản năng ôm đầu xoay người. Lúc phát hiện không có nguy hiểm nàng cùng những nhân viên khác cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên, ruy băng hoa giấy rơi vào khuôn mặt cùng đầu vai của nàng, nàng phát hiện toàn bộ giấy hồng rơi xuống hội trường đều là tiền mặt.
Lần lượt từng tờ tiền mới tinh giống bông tuyết bình thường bay xuống, nhân viên Bác Triển đều lắp bắp kinh hãi, có chút bối rối, rồi những tiếng thét chói tai dần dần biến lớn.
Tiền mặt rơi trên mặt đất bị một người mãnh liệt vơ lấy ôm đầy vào lòng, có một người đã uống nhiều dẫn đầu nhặt tiền, theo sau đó bầu không khí liền nóng lên, đám nhân viên Bác Triển đặc biệt là nhưng công nhân viên bình thường ở hậu trường làm công ăn lương không kìm nén được, mở ra hai tay lên trời xuống đất mà kiếm tiền.
Tình cảnh lập tức hỗn loạn, các công nhân viên mặt mày hồng hào hưởng thụ kỳ quan tiền bay đầy trời, đem lễ nghĩa liêm sỉ vứt qua một bên, thỏa thích nhặt tiền nhét đầy vào trong túi của mình.
Diệp Hiểu Quân nhìn một màn này, không thể tưởng tượng nổi.
Xuyên qua cơn mưa tiền trong hội trường cô nhìn thấy Lục Tĩnh Sanh đứng ở sân khấu, nắm trong tay là đầu dây gốc rễ giống như là thần chiến tranh, nàng là thần, chưởng quản mọi hỉ nộ ái ố của phàm nhân.
Nhưng nàng là thần giao ước, được ghi trong danh sách thần để kiếm tiền. Kiêu ngạo không ai bì nổi, lại tục khí làm cho người khác tức lộn ruột.
Diệp Hiểu Quân nhắm hai mắt lại, sâu hít sâu một hơi, vẫn cảm thấy hết thảy trước mắt khiến cho cô vô cùng buồn nôn, cô phải rời đi, một khắc cũng không thể ở lại.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
73 chương
21 chương
246 chương
35 chương
454 chương
6 chương
84 chương