Có chuyện muốn nói cho ngươi
Chương 107
Quyết định để cho Tiểu Quý dọn đến ở cùng một khu cư xá thật vô cùng sáng suốt. Khi Diệp Hiểu Quân không ở đây, tiểu Quý đảm nhận tất cả công việc nhà cho Lục Tĩnh Sanh.
Sài Trăn đến đưa văn kiện, ngay lần đầu nhìn thấy tiểu Quý chính là lúc nàng đang ngồi chồm hổm miệt mài cọ cọ vết tích trên sản nhà.
"Cô là người giúp việc sao?" Sài Trăn không tình cảm chút nào mà hỏi thăm, "Lục tổng đâu?"
Con mắt Tiểu Quý đều trợn tròn, đưa khăn lau trong tay hất lên: "Tôi là trợ lý của boss!"
Sài Trăn: "A? Trợ lý riêng?"
"Đúng!"
"Cái kia chẳng phải cũng tương đương người giúp việc sao."
"..."
Thời gian tiểu Quý nằm viện có nghe nói boss tuyển một vị thư ký, đem chức vị tư nhân trợ lý của nàng bảo lưu. Lúc ấy tiểu Quý còn cảm động đến rơi cả nước mắt nước mũi, cảm thán boss thật là một người boss tốt, một lòng đều muốn nhanh lên tìm hiểu một chút vị thư ký cùng nàng tranh giành tình cảm của đại boss là thần thánh phương nào.
Hôm nay đã thấy, quả nhiên rất chán ghét.
Sài Trăn cùng tiểu Quý thay nhau giúp Lục Tĩnh Sanh xử lý chuyện công ty cùng sự tình trong sinh hoạt, Lục Tĩnh Sanh chỉ đi câu cá, ở tại khu nhà cao cấp của nàng ở ngoại thành, mỗi ngày cầm lấy cần câu cùng thùng nhỏ đi hồ cá gần đó câu cá, câu được hai tuần cả cổ đều rám đen, rồi Đồng Ấu Ninh đã trở về.
"Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Lại ở đây chờ đợi?" Tại khu nóng bức nhiệt đới kia quay phim, hằng ngày phơi mình dưới cái nắng oi bức, cho dù là Đồng Ấu Ninh mỗi ngày bôi kem chống nắng toàn thân, cũng đều bị rám đen một màu, trên cánh tay có chỗ bầm tím, hẳn là lúc quay phim lưu lại tổn thương.
Lục Tĩnh Sanh nhìn cần câu cá, chậm rãi đợi cá mắc câu: "Quay diễn như thế nào?"
"Mệt mỏi, cậu xem các cậu cho tớ tham gia cái này, mệt mỏi không nói đi, lúc đầu nói là theo giúp tớ quay phim giải buồn? Quay chưa tới nửa đã chạy hết, Hứa Ảnh Thiên, phép cũng còn chưa hết đã quay về bệnh viện, chỉ có một mình tớ ở lại tổ kịch, muốn tìm người cùng chơi mạt chược tìm khắp không đến."
Lục Tĩnh Sanh chậm rãi nói: "Không ai bồi, liền sống không được sao?"
"Có thể sống, nhưng là sống không có ý nghĩa."
Đồng Ấu Ninh nằm chết dí trên mặt ghế, đem ô mặt trời nghiêng qua đem toàn thân nàng bao lại, cũng không biết có phải đã ngủ rồi hay không, Lục Tĩnh Sanh yên tĩnh mà câu được hai con cá, thả tới bên trong thùng nhỏ.
"Đường Cảnh Lộ ở lại tổ kịch qua hai ngày cũng rời đi." Đồng Ấu Ninh nhắm mắt lại nói, "Nghe nói lại đi công tác nước ngoài."
Lục Tĩnh Sanh nói: "Năm trước, tớ có hướng CSRC* trình lên tài liệu cùng đề nghị niêm yết, Bác Triển chuẩn bị đưa ra thị trường, hết thảy thuận lợi." (*CSRC: Ủy ban quy định chứng khoán Trung Quốc)
Đồng Ấu Ninh: "A? Việc rất tốt. Còn IPO* không? Tớ muốn cắm vào một chân." (*IPO: là số chứng khoán lần đầu tiên được chào bán ra công chúng)
Lục Tĩnh Sanh nói: "Lúc trước Diệp Hiểu Quân một mực hoài nghi Đường Cảnh Lộ chính là người đứng sau hạ độc thủ, tớ cũng cảm thấy rất có thể là nàng. Nếu như là nàng, lần này Hoàn Cầu đầu tư hạng mục [Chim di trú] cùng với Bác Triển đưa ra thị trường, là thời cơ tốt nhất để nàng thừa dịp động chân động tay. Lần này nàng mà không ra tay, đầu óc thật sự có vấn đề, hay là..."
"Đến bây giờ mà nàng cũng không có hành động, có phải chúng ta đoán lầm?"
Nếu như là nàng, phải nên tại lúc tiểu Quý gặp chuyện không may mà rèn sắt khi còn nóng, một lần hành động đem Lục Tĩnh Sanh bắt lại sao? Ít nhất cũng phải tiếp tục hành động mới phải. Nàng vì cái gì lại trầm mặc?
"Cho dù là không phải nàng, cũng mặc kệ nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, [Chim di trú] thuận lợi phát hành, tớ cũng liền thu về lợi nhuận."
"Tĩnh Sanh." Đồng Ấu Ninh chân thành nói, "Hết thảy cẩn thận thì tốt hơn."
Lục Tĩnh Sanh đối với nàng cười: "Yên tâm đi."
———————–
Diệp Hiểu Quân đúng là có gửi bưu kiện cho nàng, nàng nói nàng hiện tại đang ở Thổ Nhĩ Kỳ.
Bưu kiện lần nào gửi tới cũng chỉ có một hàng chữ, nói vị trí hiện tại của nàng cùng báo bình an.
Lục Tĩnh Sanh cũng không có viết lại cái gì, mỗi ngày chụp một tấm hình của Tráng Tráng gửi lại cho nàng.
Hai người cứ như vậy trầm mặc mà trao đổi, đều vô cùng có ăn ý mà không đề cập tới đến nguyên nhân cãi lộn lúc trước. Diệp Hiểu Quân không có nhắc lại nàng cần đề phòng ai, Lục Tĩnh Sanh cũng không nói thêm về chuyện đi bệnh viện kiểm tra—— tuy rằng theo thời gian trôi đi Lục Tĩnh Sanh lại càng ngày càng lo lắng cho tình huống của Diệp Hiểu Quân, nhưng Diệp Hiểu Quân khôi phục lại trạng thái bình thường, nàng căn bản không thể nào mở miệng.
Đồng Ấu Ninh nói Diệp Hiểu Quân có gọi điện thoại cho nàng, hỏi thăm động thái Đường Cảnh Lộ. Đồng Ấu Ninh dựa theo tình hình thực tế báo cáo, Đường Cảnh Lộ hiện đang ở Âu Châu.
[Chim di trú] quay diễn hơn nửa năm, vô cùng vất vả, hậu kỳ Đồng Ấu Ninh trên cơ bản cắn răng kiên trì theo tới cùng.
Tổn thương phần eo lại có dấu hiệu muốn phát tác, Hứa Ảnh Thiên vừa đến ngày nghỉ liền bay đến thành thị nơi Đồng Ấu Ninh đang quay phim, vì nàng mát xa, giúp nàng khống chế thương thế.
Ngày đóng máy Đồng Ấu Ninh triệt để nhẹ nhàng thở ra, quay phim nhiều năm như vậy, đạo diễn giống như Giang Nhất lạnh nhạt, oai phong vô tình như vậy, lại còn rất ưu thích cố tình gây sự đúng thật sự hiếm thấy. Nếu như không phải Giang Nhất thật sự có năng lực, Đồng Ấu Ninh đã sớm cho mi tâm hắn một đấm rồi.
Đồng dạng, Lục Tĩnh Sanh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thuận lợi đóng máy, từ đầu đến cuối Đường Cảnh Lộ không có giày vò ra sự việc gì.
Tiệc ăn mừng đóng máy Đồng Ấu Ninh cùng Lục Tĩnh Sanh đi ra chỗ ngồi, khách quý đến chặt phòng, đạo diễn, người chế tác, diễn viên toàn bộ có mặt.
Bác Triển từng bước đưa ra thị trường vô cùng thuận lợi, cuối cùng được phê duyệt thông qua, sắp tới sẽ được công bố trên GEM A-Share*, những người này đều là đến chúc mừng. (*Trung Quốc có hai sàn giao dịch chứng khoán ở đại lục là sàn giao dịch chứng khoán Thượng Hải và sàn giao dịch chứng khoán Thâm Quyến. Cổ phiếu A-share là cổ phiếu niêm yết trên sàn Thượng Hải và sàn Thâm Quyến)
Một bình sâm phanh được mở, bọt biển phun bốn phía, giấy pháo bông tung bay bám tại tóc cùng quần áo, mọi người vui vẻ nhìn nhau, những lời lấy lòng bên tai không dứt, rượu rót vào không cần nghĩ, tê liệt cả đại não.
Khung cảnh trước mắt bắt đầu chầm chậm xoay tròn, dưới chân như không, tiếng cười càng lớn.
Ly sâm phanh trong tay Lục Tĩnh Sanh dần dần buông xuống, may tiểu Quý tiếp được.
"Boss, ngài uống hơi nhiều, có muốn đi nghỉ ngơi hay không?" Tiểu Quý ở bên tai nàng lo lắng hỏi.
"Tôi uống nhiều quá sao?" Lục Tĩnh Sanh hỏi lại nàng, khuôn mặt dán tới quá gần, điệu cười này đánh cho tiểu Quý trong lòng rung động, né tránh ánh mắt Lục Tĩnh Sanh nói:
"Boss, mùi rượu của chị đều phun tới trên mặt em."
"A? Thật có lỗi." Lục Tĩnh Sanh đứng nghiêm, cố ý muốn biểu hiện ra mình không có say.
Tiểu Quý muốn hướng Đồng Ấu Ninh xin giúp đỡ, lại phát hiện nàng sớm đã bị thật nhiều người vây quanh, mình cũng không rảnh chú ý đến.
"Hí...iiiiii..." Tiểu Quý một trán đổ mồ hôi, vừa đỡ Lục Tĩnh Sanh lại còn phải khích lệ nàng, Sài Trăn đi lên ngăn lại eo Lục Tĩnh Sanh, đem nàng ra bên ngoài.
"Ai?" Tiểu Quý hoảng hốt boss không nhìn thấy mọi người, vội vàng đuổi theo sau, "Mặt Lạnh (Poker face)! Cô chậm một chút! Boss uống nhiều quá dễ lảo đảo, đừng làm chị ấy ngã!"
Sài Trăn trực tiếp đem Lục Tĩnh Sanh đưa đến trên xe, lúc Lục Tĩnh Sanh dính tới ghế xe vị rượu trong bụng xông lên, trần xe như chuyển động.
"Đưa Lục tổng về nhà." Sài Trăn nói với tiểu Quý, "Đảm bảo nàng an toàn."
Tiểu Quý sững sờ một chút, đây là cảm giác gì! Như là bị cấp trên ra lệnh! Đợi chút, theo lý mà nói hai người bọn họ là đồng cấp mới đúng, dựa vào cái gì nàng ở chỗ này ra lệnh? Hơn nữa boss nhà mình, chính mình tự đau lòng có được không!
Sài Trăn thấy nàng bất động, bồi thêm một câu: "Tiểu giúp việc choáng váng?"
Tiểu Quý tức giận nói: "Ai là Tiểu giúp việc! Đã bảo không phải chân giúp việc rồi!"
Sài Trăn thở dài, ngoáy ngoáy lỗ tai quay trở lại phòng tiệc.
"Cô trở về làm gì?" Tiểu Quý nói, "Không cùng nhau đưa boss về nhà sao?"
Sài Trăn ghét bỏ: "Một mình cô chiếu cố không được Lục tổng? Tôi tất nhiên phải trở lại chủ trì yến hội, sau yến hội tôi còn phải giám sát dọn dẹp. Bằng không thì công tác của chúng ta trao đổi như thế nào?"
Tiểu Quý nháy mắt mấy cái, khoát tay nói: "Tôi có thể một người chiếu cố boss, cô đi đi..."
Ngày hôm sau Lục Tĩnh Sanh ngủ đến buổi chiều mới tỉnh, miễn cưỡng ỷ lại trên giường không muốn rời giường.
Lấy ra điện thoại tiến vào hộp thư, chưa có bưu kiện mới từ Diệp Hiểu Quân.
Đã có một tuần không thu được tin tức từ Diệp Hiểu Quân, Lục Tĩnh Sanh vô cùng nhớ nàng.
Rất kỳ quái, tựa hồ chỉ khi có Diệp Hiểu Quân tại bên người nàng, nàng mới tràn ngập năng lượng, coi như là mấy ngày liền bận rộn cũng không thấy phiền muộn cũng không thấy mệt mỏi, chỉ cần nghĩ đến sinh mệnh có Diệp Hiểu Quân tồn tại, tâm tình nàng có thể lập tức bị trị hết, đã nghĩ cùng nàng cùng đi tới tương lai tốt đẹp.
Nàng không có ở đây, hết thảy đều biến thành màu trắng đen, ngay cả chuyện nhỏ như rời giường này đều trở nên vô cùng khó khăn.
Sau khi rời giường cũng không có bữa sáng ngon lành chờ sẵn, không có cẩn thận dặn dò, một ngày mệt nhọc từ ngoài về nhà cũng chỉ một mảnh tĩnh mịch. Mở ra TV muốn cho trong phòng náo nhiệt một ít, lại càng lộ ra trống trải.
Từ khi nào bắt đầu, Diệp Hiểu Quân đã trở nên quan trọng như vậy rồi.
Lúc chiếu phim [Chim di trú] cũng là thời điểm mùa thu đìu hiu B thành lại đến. Mùa này B thành nhuộm vàng bởi ánh kim của cây bạch ngân hạnh.
Đã đến tuổi ba mươi, nhân sinh giống như là ấn hạ mau vào khóa, mỗi năm trôi qua nhanh chóng.
Khi còn bé mỗi năm luôn rất dài, có thể bày ra một loạt danh sách trong trí nhớ, mà trưởng thành rồi thì một năm tựa như rất ngắn.
Theo từng năm tuổi, mỗi khi qua một năm, mẫu số trí nhớ càng lúc càng lớn, tử phần như cũ là "1".
Lúc 3 tuổi một năm là 13, mà lúc 30 tuổi một năm biến thành 130, khó trách thời gian trôi mau.
Lục Tĩnh Sanh lái xe trên đường đến công ty, con đường nhỏ hai bên có đủ loại cây bạch quả ngân hạnh, từng phiến lá giống như cây quạt nhỏ bị gió thổi bay, thành từng mảnh trải dài thành từng lớp trên mặt đất. Lái xe qua, chúng cuộn lên một ít.
Đi trên đường lớn, không ngoài dự kiến, như trước bị mắc kẹt tại ngõ ra chữ A.
Cái chỗ này đã thành quen thuộc, nàng đã từng cùng Diệp Hiểu Quân vô số lần bị kẹt ở nơi đây. Thời điểm bị ngăn tại nơi này các nàng sẽ tùy ý tâm sự, hoặc là nghe một chút âm nhạc, từng bước một từ từ chuyển về phía trước cũng không cảm thấy khó qua.
Lục Tĩnh Sanh nhìn qua ghế phó lái trống không, siết chặt hàm răng.
Tùy ý mở ra bài hát, chuyển đi chuyển về đều không quá thích nghe, cuối cùng chuyển tới khúc nhạc dạo quen thuộc, tâm như bị ai nhéo một cái.
Người đang trong gió, tụ họp tiêu tán cũng không khỏi ta.
[Chim di trú] ra rạp, hết thảy thuận lợi.
Hoàn Cầu cùng Bác Triển liên hợp xuất phẩm, rạp chiếu phim từ từ tung trailer, thêm với lực hiệu triệu phòng bán vé của Đồng Ấu Ninh và Kim Bài biên kịch đồng thời tạo ra hiệu ứng, phòng bán vé [Chim di trú] một đường hát vang tiến mạnh, chiếu phim một tuần đã thu về năm trăm triệu.
Lục Tĩnh Sanh chờ Đường Cảnh Lộ ra tay, mãi cho đến cuối cùng, kế hoạch b thủy chung không cần dùng tới.
Hết thảy thuận buồm xuôi gió đến không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Bác Triển đưa ra thị trường cũng đều như là một hồi gió lốc, IPO xuất ra cũng thuận buồm xuôi gió, gia nhập A-Share tạo dựng bản nghiệp.
Sài Trăn nắm trong tay lịch hẹn phóng vấn của các tạp chí thương mại mà gần như đã sắp xếp đầy; rất nhiều người nghe ngóng thời gian và địa điểm của tiệc ăn mừng nghĩ muốn thấy Lục Tĩnh Sanh; hầu hết các ca sĩ muốn kiếm lợi đều nghĩ ký kết cùng công ty Âm nhạc Bác Triển; Thịnh Anh rút cuộc thành công nâng Lô Mộc Dĩnh nổi lên, cho dù là trên lĩnh vực Web- Drama, tại trên internet thắng được nhân khí cao; Vương Hách từ hạnh mục [Chim di trú] mà tài năng mới xuất hiện đạt được rộng khắp chú ý, tiếp một bộ phim điện ảnh vài vai nam chính số một.
Lý Ái Lan gọi Lục Tĩnh Sanh về nhà ăn cơm, hai người cũng không có đề cập tới vấn đề không thoải mái lúc trước, nhớ lại rất nhiều về kỷ niệm cả nhà ba người, nhìn thành tựu của con gái ngày hôm nay, cực kỳ động dung. Lục Trường Tuấn một mực vì nàng rót rượu, Lục Tĩnh Sanh phát hiện bên trong ánh mắt ba ba luôn tỏa sáng.
Lục Trường Tuấn không phải người biết ăn nói biết dỗ dành người khác, giống như đa số ông bố Trung Quốc truyền thống khác, tình thương của cha như núi, sâu lắng mà hướng nội.
Nhà bà nội lẫn bà ngoại đều muốn tổ chức tiệc gia đình cho Lục Tĩnh Sanh, bà ngoại ông ngoại như trước ra tay hào phóng đưa tới tặng cô siêu xe Bentley Continental phiên bản mới nhất.
Lục Tĩnh Sanh nghiễm nhiên trở thành anh hùng đời mới của Lục gia.
[Chim di trú] phát hành cùng việc Bác Triển đưa ra thị trường thúc đẩy lẫn nhau, phòng bán vé [Chim di trú] một lần hành động đã vượt mốc một tỷ, Bác Triển truyền thông liên tục đứng đầu mười ngày liên tục.
Chỉ số đỏ chỉ thẳng phía chân trời, Lục Tĩnh Sanh ba mươi mốt tuổi lần thứ nhất trong nhân sinh đứng ở đỉnh phong, Diệp Hiểu Quân không có ở bên người.
Bác Triển có thể có hôm nay, Diệp Hiểu Quân là một trong những công thần lớn nhất, lại không có mặt ở Bác Triển.
Giá cổ phiếu tăng vọt, giá trị con người tăng, sự nghiệp xông thẳng lên trời... Những thứ này có thể làm cho rất nhiều người tuổi trẻ tha thiết ước mơ, thế nhưng lại không làm cho anh hùng mới của Lục gia mở ra nét mặt tươi cười.
Trừ đi việc Diệp Hiểu Quân không có bên người, ngoài ra dựa theo bản năng Lục Tĩnh Sanh cảm giác được có một cỗ lực lượng kỳ dị quay quanh nàng, làm cho nàng không thể phớt lờ.
Mùa thu B thành vẫn ngắn ngủi như vậy, trừ đi những lần lá bay đầy trời cùng không khí khô ráo, hầu như cũng không nhận ra quá nhiều sự hiện hữu của nó, nó liền lặng yên trôi đi.
Mùa đông đã gần đến, Diệp Hiểu Quân cũng đã rời đi gần bốn tháng.
Lục Tĩnh Sanh đều muốn nói với nàng, chị trở về đi, chị nói cái gì tôi đều theo chị. Nhưng nói ra lời như vậy, sau này nàng còn có thể đặt chân trong quan hệ của hai người như nào đây? Quan trọng hơn là, một ngày kia khi tình huống Diệp Hiểu Quân còn thêm nhiều lần hơn nữa thì sẽ ra sao?
Điều khiển Bentley rong ruổi trên đường, Lục Tĩnh Sanh vẫn đang suy tư về vấn đề này, bưu kiện Diệp Hiểu Quân gửi tới sớm hơn dự kiến một chút.
Người gửi: Yexiaojunbz, nội dung: Cẩn thận phân biệt giữa "Diễn tập" cùng "Thực chiến".
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
73 chương
21 chương
246 chương
35 chương
454 chương
6 chương
84 chương