Bạch Đốc trong lòng rối bời, không biết làm thế nào để bình tĩnh lại được. Một đêm không ngủ được, trời rất nhanh đã sáng, miệng vết thương trên người cậu ẩn ẩn có chút đau. Vào lúc này cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, trái tim Bạch Đốc chợt đập nhanh hơn. Ánh mắt theo phản xạ nhắm lại. Cố Cách đi tới, ngồi bên giường thật lâu, lâu đến mức Bạch Đốc sắp không thể chịu được nữa, hắn mới vươn tay thật cẩn thận xốc chăn lên. Cố Cách từng chút từng chút vén áo ngủ của Bạch Đốc lên, động tác thong thả chần chờ. Lồng ngực Bạch Đốc dần dần lộ ra, cùng với vết sẹo dữ tợn bao trùm ngực trái. Trong bóng tối, Cố Cách nghiêm túc cẩn thận nhìn nơi đó, hắn không dám chạm vào, kia nhất định là rất đau. Cố Cách kéo chăn lại cho Bạch Đốc, Bạch Đốc cho rằng hắn muốn đi, không ngờ Cố Cách lại mở miệng. “Không ngủ được?” Bạch Đốc xấu hổ mở mắt ra. Cố Cách cúi xuống, dựa vào Bạch Đốc gần một chút: “Tôi cũng không ngủ được, muốn cùng cậu nói chuyện một lát.” Hắn dừng một chút, giống như đang chuẩn bị tiếp theo nên nói như thế nào, qua một hồi mới tiếp tục mở miệng, “Vị trí của Du Khô trong giới giải trí còn chưa vững, tôi đang tính ký hợp đồng với công ty hắn, thời gian sẽ dài đấy.” Bạch Đốc bình ổn hơi thở nhìn Cố Cách, không chớp mắt, cậu có cảm giác Cố Cách tựa hồ muốn nói điều gì đó, đằng sau câu nói kia hẳn là có hàm ý gì đó, là thật… Hắn muốn nói với cậu điều gì đó. Tim Bạch Đốc điên cuồng đập thình thịch. Cố Cách cười cười “Mở công ty nhỏ còn có thể có kẻ thù, giỏi thật. Năng lực phòng thân của cậu kém đi rồi, tôi cũng phải đốc thúc cậu luyện tập thêm, vài tên lưu manh mà có thể đem cậu đánh thành như vậy sao.” Bạch Đốc trong lòng than thở, công ty nhỏ cái gì, rõ ràng là cây to đón gió, còn có không phải đã nói vết thương là do đâm xe chứ không phải bị đánh sao. Dưới chăn, cánh tay Cố Cách vòng qua eo Bạch Đốc, “Cậu rất gầy, biết nấu cơm mà còn gầy như thế này, về sau tôi sẽ nuôi cậu.” Bạch Đốc cảm giác trong ngực như có bình nước bị thiêu đốt, nóng bỏng không chịu được. Cậu nghe thấy Cố Cách nói “Về sau”. Bình nước kia bắt đầu bốc lên từng đợt từng đợt bọt khí, hơi nước phủ mờ ánh mắt, Bạch Đốc nâng tay xoa xoa lại không cẩn thận đụng phải miệng vết thương trên khóe mắt. Cố Cách vươn tay giữ chặt tay cậu, “Ngủ ở bên ngoài lạnh quá, phòng khách vắng vẻ quá khủng bố, ban đêm còn nghe được tiếng bước chân, còn có cảm giác bị thứ gì đó đè nặng.” Bạch Đốc không để ý đến trêu đùa của hắn. Cậu vẫn nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, trong bóng đêm ánh mắt ầng ậng nước lại long lanh kì lạ. Cố Cách trèo lên giường, chậm dãi kéo Bạch Đốc vào trong lòng, cảm nhận được nước hơi ấm nóng rực, Cố Cách nhẹ giọng thở dài như là muốn đem hơi lạnh trong lòng xua tan hết. “Chúng ta về sau cùng nhau sống thật tốt, khiến cho chính mình trước kia tức chết đi.” Thật sự là một câu tình cảm cũng không nói được, Bạch Đốc phụt cười ra tiếng. Một giọt nước mắt lăn xuống, cậu nhanh chóng vùi mặt vào ngực Cố Cách. —– Trời đã sáng nhưng Bạch Đốc rốt cuộc vẫn không chịu nổi buồn ngủ mà mờ mịt thiếp đi. Giữa trưa, Cố Cách bị đói mà tỉnh lại, nghe thấy tiếng cười hắc hắc của Bạch Đốc bên tai. Trong ổ chăn vì có nhiều thêm một người mà càng thêm ấm áp, Cố Cách mở to mắt, Bạch Đốc ở trước mặt đang nhe hàm răng trắng bóng cười ngây ngô với hắn. Cố Cách nhịn không được cũng cong khóe miệng, bởi vì từ lúc hắn quen biết Bạch Đốc cho đến giờ cũng chưa từng thấy mặt Bạch Đốc giống như thế này – sưng to như vậy. Chắc là tối hôm qua do ngọn đèn rất đẹp, rất ôn nhu, Cố Cách không để ý đến điểm này, hiện tại quả thực không đành lòng nhìn thẳng. Trán sưng lên, mắt sưng lên, xương gò má sưng lên, khóe miệng sưng lên, đây không phải bị đánh mà là bị đâm xe sao? Cố Cách cảm giác chuyện này rất nghiêm trọng. Hắn sờ sờ trên mặt Bạch Đốc, cuối cùng hôn một cái trên đỉnh đầu cậu, bảo cậu ngủ thêm một lát, sau đó một mình vào nhà vệ sinh phì cười. Bạch Đốc lăn lộn trên giường, cứ năm giây lại đổi một biểu tình, cuối cùng lại cười ngây ngô vui vẻ bước vào nhà vệ sinh. Cửa ban công cũ kỹ lung lay, Bão Bão không mở được, nghẹn một bụng chạy quanh, nó đã đói lắm rồi lại còn phải buồn bực nghe một màn đối thoại trong phòng truyền đến. “Tên yêu quái trong gương kia, ngươi là ai, ta phải lấy hồ lô bắt ngươi – ta gọi tên ngươi, ngươi có dám đáp lại không?” “Chỉ là mặt hơi sưng thôi mà… Cũng không khác bình thường lắm.” “Thế này mà gọi là hơi sưng?” Tiếng bước chân vang lên. “Anh xem đi, đến cả cái bồn cầu cũng muốn châm chọc em nữa!” “Bồn cầu cũ, nắp đậy rơi xuống là chuyện bình thường.” “Bình thường ở đâu? Tại sao lúc anh đi nó không rơi xuống. Nó sợ em thò mặt vào rồi kẹt trong đó lấy không ra sao? Không… không… nó chính là đang cười nhạo em!” “Đấy em xem này…” Không biết bên trong phát sinh cái gì, âm thanh từ cuồng loạn rít gào dần dần biến thành hít thở kịch liệt. “Còn không đánh răng?” Vì thế triệt để im lặng.