Cửa răng rắc một tiếng đóng lại, trong phòng tắm chỉ còn lại Bạch Đốc hỗn loạn thở dốc, cậu cố gắng bình phục lại cảm giác run rẩy đang lan ra toàn thân. Bạch Đốc chậm chạp hít một hơi, còn chưa kịp thở ra, trước ngực truyền đến đau đớn kịch kiệt khiến cậu ho mạnh một tiếng, lồng ngực bị chấn động lại càng tăng thêm thống khổ. Bạch Đốc nắm chặt vạt áo ngực, khớp xương nổi rõ màu xanh trắng, đau đớn cúi gập người. Cậu ở trong lòng không ngừng một lần lại một lần nói với chính mình “Cố Cách đã trở lại, Cố Cách đã trở lại.”, làm cho chính mình cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Tự an ủi như vậy rất hữu hiệu. Bạch Đốc buông lỏng tay ra, chậm rãi ngẩng đầu. Người đàn ông phản chiếu trong gương hai mắt đỏ bừng, trong mắt chất đầy trầm mặc và đau thương. Bạch Đốc nhìn thật lâu, bật cười. Cố Cách đã trở lại, sau này không cần đau lòng nữa. Bạch Đốc cởi ra áo choàng tắm ướt đẫm mồ hôi. Nước chảy xuống từ vòi hoa sen, dọc theo xương quai xanh gợi cảm, lướt qua những vết sẹo xấu xí dữ tợn, hỗn loạn trải rộng toàn bộ ngực trái. Bạch Đốc nhắm mắt lại cũng có thể chuẩn xác hình dung được đường nét những vết sẹo kia. Đố là một chữ “Cố”, đáng tiếc tay cậu run rẩy, không thể đem một chữ đơn giản kia khắc xuống đẹp đẽ một chút. Lúc Bạch Đốc đi ra, trên mặt đã bình tĩnh lại. Cậu không ngần ngại, hai ba miếng đã ăn hết bát mì lạnh tanh đã trương lên kia. Phòng làm việc mơ hồ phát ra ánh sáng, Bạch Đốc không dám đẩy cửa đi vào, cậu không rõ lúc mình xoay người, Cố Cách có nhìn thấy gì không. Sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy, bọn họ còn có tương lai thật dài trước mắt, Bạch Đốc không muốn nghĩ nhiều. Bạch Đốc đẩy ra cửa phòng, đứng chôn chân tại chỗ. Cậu nhìn thấy Cố Cách đứng cạnh giường, bên chân là chiếc cốc thủy tinh vỡ tan, nước bắn ướt ống quần. Cố Cách cứ như vậy nhìn chằm chằm những mảnh vỡ dưới đất không nhúc nhích, bàn tay vẫn duy trì tư thế cầm cốc, ngay cả Bạch Đốc đẩy cửa đi vào cũng không có bất cứ phản ứng gì. Bạch Đốc há miệng thở dốc, phát ra một âm tiết không có ý nghĩa. Cố Cách giật mình ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía Bạch Đốc, trong ánh mắt hắn nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì, giống như hồ nước sâu hun hút, không một gợn sóng lại làm cho người ta nghẹt thở. Trong lòng Bạch Đốc ầm ầm vang hai chữ “Xong!” Cậu muốn nói gì đó để giảm bớt những cảm xúc hốt hoảng của chính mình, nhưng trong đầu ngoài mấy chữ xong xong xong thì không còn nhớ nổi cái gì nữa. Cuối cùng là Cố Cách mở miệng trước: “Ngày mai đừng đến công ty nữa.” “Hả? Vì… vì cái gì?” Cố Cách không nói gì, Bạch Đốc rốt cuộc có phản ứng, “Ừ, ngày mai không đi nữa.” “Cởi quần áo ra.” Bạch Đốc nhất thời không biết làm sao. Cố Cách bước qua đống thủy tinh vỡ đi tới, “Trên lưng cậu có vết thương, để tôi bôi thuốc cho.” Thanh âm Cố Cách thực bình tĩnh, “Để tôi dọn đống lộn xộn này trước đã.” Bạch Đốc bối rối ngồi trên giường, Cố Cách dọn sạch sẽ, cầm thuốc đi tới. Bạch Đốc do dự gọi một tiếng “Cố Cách”. Cố Cách để thuốc sang một bên, “Muốn tôi cởi giúp cậu?” Bạch Đốc lắc đầu, cuối cùng vẫn xoay lưng cởi quần áo ra. Trên lưng cậu trúng một gậy, vừa rồi dính nước, chỗ da trầy xước đã trắng bệch. Thuốc mỡ bôi lên lành lạnh, giống như đầu ngón tay Cố Cách từng vuốt ve cậu vậy. Bạch Đốc vô thức gập ngón tay áp út, cảm xúc ôn nhu trên lưng khiến cậu không thể phân rõ là thuốc mỡ hay là ngón tay Cố Cách. Bạch Đốc nhắm chặt hai mắt, cậu rất nhớ Cố Cách. Như thế nào mà vừa mới xoay lưng lại một lúc đã nhớ hắn đến thế, khẩn thiết muốn ôm chặt lấy hắn. Cố Cách chà lau ngón tay dính thuốc của mình, dặn dò Bạch Đốc nhanh chóng nghỉ ngơi. Bạch Đốc nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, sau đó nhìn Cố Cách thu thập đồ đạc ra khỏi phòng, bước chân gấp gáp, không quay đầu lại.