Có biết tôi từng yêu anh

Chương 2 : bữa tiệc

Buổi tiệc được tổ chức ngay trong khuôn viên của Trần gia. Căn biệt thự nằm giữa khu vàng của thành phố, cổ kính và đẹp đẽ như một cung điện thu nhỏ. Xa hoa và nhuốm màu giả tạo, đó là tất cả những gì Cẩm Tú có thể cảm nhận được. Buổi tiệc nào của giới nhà giàu cũng chỉ như vậy mà thôi. Cô đứng bên cạnh Minh Phong, mặc một một chiếc váy màu xanh nhạt thanh lịch, gương mặt trang điểm nhẹ. Minh Phong- vẫn như mọi khi, là tâm điểm của mọi sự chú ý với bộ vet đen cắt may tỉ mỉ, mái tóc vuốt keo đĩnh đạc, gương mặt lạnh lùng đầy khí chất. Không ít cô gái không dấu được ánh mắt si mê mà nhìn về phía hắn, ngoài trừ một người từ đầu buổi tiệc đến giờ, chưa hề liếc qua hắn một cái – Trần An Nhiên – con gái chủ tịch Trần, chủ nhân buổi tiệc hôm nay. Ý tứ của chủ tịch Trần như thế nào, Cẩm Tú không phải không rõ. Ông không chỉ muốn hợp tác với Thái gia một vài lần, cái ông ta cần, là một mối quan hệ bền vững, ví dụ như…kết thông gia. Trần An Nhiên nghiễm nhiên bị đẩy đi làm quân cờ giao dịch. Cẩm Tú tỉ mỉ quan sát cô gái này. Gương mặt xinh đẹp sắc sảo, thân hình quyến rũ trong chiếc váy bó đỏ rực. Đôi mắt phượng quý phái, chỉ một cái liếc nhìn đủ khiến người ta chao đảo nhân tâm. Một người con gái không chỉ có tài mà còn có sắc. Một người như vậy, chắc chắn không bao giờ để cho người khác định đoạt số phận mình. Cẩm Tú âm thầm dành cho cô gái này chút hảo cảm. Bữa tiệc bắt đầu, Trần chủ tịch đứng lên giới thiệu con gái cùng lý do buổi tiệc. Trần An Nhiên thờ ơ đứng cạnh bố mình, như thể buổi tiệc cùng cô không chút quan hệ. Ánh mắt Trần chủ tịch thoáng chút tức giận, nhưng ông ta che giấu nó rất tốt. Phát biểu xong, ông ta đưa con gái đi đến các bàn chào hỏi. Chẳng mấy chốc đã đến bàn của Minh Phong: - Minh Phong, thật không ngờ hôm nay cháu cũng đến tham dự buổi tiệc này, quả là vinh hạnh cho chúng ta mà. - Trần chủ tich, bác không cần khách sáo thế, đây là việc cháu nên làm thôi. - A, giới thiệu với cháu, đây là An Nhiên, con gái ta. Nó kém cháu 1 tuổi thôi, hai đứa làm quen với nhau đi. – Trần chủ tịch rất tự nhiên đẩy con gái ra trước mặt Minh Phong. - Chào em, quả thật, em đúng là một đại mỹ nhân. – Minh Phong cười cười tán thưởng, nhưng Cẩm Tú đi theo anh ta đã lâu nên hoàn toàn rõ, lời nói này có bao nhiêu châm chọc. - Cám ơn, những lời này tôi nghe nhiều rồi. Trái với dự doán của mọi người, An Nhiên không những không ngại ngùng e thẹn, mà hoàn toàn lạnh lùng chặt đứt mọi lời của Minh Phong. Trần chủ tịch tái mặt, vội vã giải thích: - Xin lỗi cháu, là ta nuông chiều con gái quá, nên tính nó có chút… - Không sao ạ, cháu lại thấy cô ấy rất thú vị. – Minh Phong càng tươi cười hơn nữa. Trần chủ tịch nói thêm mấy câu nữa, rồi cũng dẫn An Nhiên rời đi. Cẩm Tú khẽ lắc đầu. Làm con gái trong nhà giàu cũng như con chim trong lồng vàng mà thôi. - Cô lắc đầu cái gì, không biết chừng mấy tháng nữa đó sẽ là thiếu phu nhân của cô đó. Lúc ấy, liệu cô còn có thể lắc đầu như bây giờ không? – Minh Phong liếc mắt nhìn Cẩm Tú. Cô cười nhạt: - Được một người như vậy làm chủ, tôi cũng cảm thấy vui lòng. Những lời này, hoàn toàn là thật tâm cô nói ra. Minh Phong nhướn mày, quay người nâng cằm Cẩm Tú: - Thật vậy sao? Không phải cô yêu tôi sao? Cô vị tha vậy cơ à. Cẩm Tú gạt tay hắn ra, nhích người sang một bên: - Thứ nhất, tình cảm của tôi không phải là thứ để giám đốc mang ra đay qua, nghiến lại như vậy. Thứ hai, tôi không là gì của giám đốc cả, tôi không có tư cách nói vị tha hay không. - Không là gì, hay lắm – Minh Phong lẩm nhẩm – Cô là đang trách tôi không cho cô một cơ hội để “là gì của tôi” phải không? - Tùy anh nghĩ, giám đốc. Nói xong lời này, Cẩm Tú dợm bước đi, nhưng Minh Phong kéo cô lại. - Cô đi đâu, cô là trợ lý của <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20190222/cobiet.png" data-pagespeed-url-hash=4219362042 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">