– Eo, nó lên mặt kìa mày!- hs1 – Điệu chảy nước- hs2 – Đú đởn theo chị Dương mà không biết ngượng!- hs3 Zyn vừa đi dến cổng trường đã nghe thấy những lời bàn luận không mấy hay ho về mình. Cô lặng lẽ đi thật nhanh lên lớp, tránh những phiền toái với đám người nhiều chuyện đó. – Zynnnnn Thu Nhi ôm chầm lấy cổ cô, nở nụ cười close up sáng bừng rạng rỡ. – Nghe nói cậu được giải nhất MF phải không? Aisss, mấy hôm nay mình bị cảm nên không đi học được, chúc mừng nhé! – Hì, cảm ơn nhé, vậy cậu đã đỡ chưa?- Zyn quan tâm hỏi – Giờ thì ok rồi, vậy mình xuống căn- tin ăn mừng nhé? – Yeah, xuống căn tin…- Trang Anh đứng cạnh gật đầu như bổ củi – Trang Anh, cậu dám đưa số nhà mình cho Quân, cậu thừa biết mama mình không thích con trai gọi điện tới còn gì!- Zyn hét thẳng vào mặt nhỏ – Mình đâu có định đưa!- Mặt nhỏ hiện lên dòng chữ ‘chỉ tại cậu ấy quá handsome’ – Thôi thôi, xuống căn- tin nhanh lên!- Thu Nhi thấy tình hình căng thẳng bèn đứng ra giảng hòa Dưới căn-tin – Nào, hai người ăn gì đây, hôm nay mình đãi! – Cho mình bánh su kem nhé!- Trang Anh nháy mắt nói, hành động đó làm bao tên con trai có mặt trong căn-tin chết đứng – Mình ăn sandwich. Cậu tốt thật đấy, hơn hẳn ai đó thân với mình 7 năm còn bán bạn!- Zyn cố ý nguýt dài Trang Anh – Thôi mà, đừng giận nữa!- Nhỏ cầm cánh tay cô lắc lắc – Hứ, tuyệt giao – Hai người ngồi đây nhé, mình đi mua đây- Thu Nhi lắc đầu mỉm cười rồi rời đi Cách chỗ hai người ngồi không xa… – Mày thấy chưa? Nó sắp cướp người mày yêu đó, chưa sáng mắt ra à?- Một giọng nói lành lạnh pha chút oán hận – Em… – Thôi, đợi mày chỉ có hỏng việc, tao có kế hoạch rồi. – Nhưng mà… – Mày cứ thế mà làm! Thu Nhi bê khay đồ ăn ra, nụ cười vui vẻ trên môi không dấu đi được vẻ mặt xanh lét. – Nhi, cậu sao thế?- Zyn nhìn Thu Nhi đầy lo lắng – Khu đồ ăn nhẹ đông quá, chen vào muốn bẹp ruột!- Thu Nhi lè lưỡi lắc đầu – Vậy à? – Ủa, hôm nay cậu không đeo kính hả Zyn? Trông xinh hơn đấy!- Nhi mỉm cười kéo ghế ngồi xuống – À kính của mình bị… – Chắc là vứt lung tung nên sáng dậy không thấy chứ gì? Cậu chuyên môn như vậy- Trang Anh ngồi bên nói chen vào, mồm vẫn đang nhai nhồm nhoàm cái bánh. – Đống fan của cậu mà nhìn thấy cảnh ăn uống này chắc sứt mẻ hình tượng nhỉ?- Zyn liếc nhìn Trang Anh – Hừm, à Thu Nhi cậu nói xem tại sao hoàng tử Minh Quân lại hỏi số điện thoại của Zyn nhỉ?- Nhỏ ngay lập tức chuyển chủ đề – Chắc là thích Zyn- Thu Nhi chống cằm suy nghĩ rồi nói – Nhưng hình như Zyn không thích Quân! – Vậy chịu thôi!- Thu Nhi khẽ nhún vai – Hai người thôi nói chuyện nhảm nữa được không?- Zyn đỏ mặt gắt – Chắc thích ai khác đẹp trai hơn rồi!- Trang Anh quay sang nhìn Zyn đang chăm chú gặm sandwich. Kết quả là bị nhéo cho một phát đau điếng Nghe xong câu này của Trang Anh, mặt Thu Nhi càng ngày càng tối lại. Không khí im lặng bao trùm chỉ đến khi… – Tiểu Phương, tặng cậu Zyn quay ra, một bó hoa hồng đỏ rất to và đẹp được giơ ra trước mặt cô. – Ơ, mình… – Zyn bị dị ứng hoa hồng mà. Cậu không biết sao Minh Quân?- Trang Anh thấy cô khó xử liền đỡ lời giúp – Vậy à, cho mình xin lỗi!- Minh Quân gãi đầu cười – Không…không sao – Mình thích cậu. Làm bạn gái mình nhé! Đám đông xung quanh vừa nãy đã đông bây giờ còn đông hơn, nhốn nháo nhộn nhạo hết cả. Người hú hét, người thì lấy điện thoại ra quay lại khoảnh khắc đáng nhớ này, người thì thầm ghen tị sao cô may mắn như vậy. Hình cảnh bây giờ thật khiến Zyn khó xử, nhận lời không được, từ chối thì cũng chẳng xong. Đang luống cuống không biết xử sự thế nào thì cô cảm thấy chân mình nóng rát một cách đột ngột. – Ối, sorry Zyn, mình mình không cố ý! Thu Nhi cuống quýt nhặt chiếc cốc cà phê lên, lấy giấy lau cho cô, miệng liên tục xin lỗi – Tiểu Phương, không sao chứ?- Minh Quân quỳ xuống định xem vết thương thì Zyn vội ngăn lại – Không sao, không sao đâu mà!- Zyn cúi nhìn mu bàn chân bị nước nóng làm cho đỏ rát. Tuy miệng nói thế thôi nhưng trong đầu Zyn chắc chắn 100% là có sao. Híc, cô thảm rồi! – Mau dìu Zyn xuống phòng y tế- Trang Anh vội đỡ cô dậy – Ờ, mau lên – Không sao đâu, chỉ là vết bỏng nhẹ thôi mà mình tự đi được, các cậu cứ ăn tiếp đi- Zyn cố cười Cô vẫy tay với mấy người rồi bước ra khỏi căn-tin – Nhưng… – Tiểu Phương, chờ chút- Minh Quân vội vàng đuổi theo Bộp…bộp…bộp…một đám con trai cầm quả bóng da chuyền cho nhau. Zyn cố gắng đi thật nhanh qua bọn người này, chẳng ai muốn dây dưa với lũ toàn có những thành tích bất hảo làm gì. – Zyn cẩn thận!- Cô chỉ kịp nghe thấy tiếng Trang Anh hét lên và quả bóng bay nhanh về phía mình Bộp! Zyn choáng váng một lúc mới ngồi dậy được, cả người đau ê ẩm, cô đưa tay sờ mặt mình, có vẻ nó không có dấu hiệu gì là bị bóng đập vào. – Quân, Quân cậu làm sao thể? Quân… Cô hốt hoảng lay người con trai bên cạnh. Khuôn mặt cậu tái xanh, ở miệng cậu từng giọt máu chảy ra. Chẳng lẽ… Không thể nào! ~ ~ ~ Trong phòng y tế, mùi thốc sát khuẩn nồng nặc đến khó chịu. Trên chiếc giường trải ga trắng toát, Minh Quân vẫn nằm im bất động, do lực đập của quả bóng da quá mạnh nên một bên má cậu bị tím bầm lại, khóe miệng còn dính một ít máu khô. Zyn lấy một chiếc khăn ướt lau đi vệt máu đó, trong đầu nhớ lại sự việc xảy ra sáng nay… Sau khi ném bóng trúng Minh Quân, lũ người đó không thèm hé răng nói một lời xin lỗi, quá đáng hơn, chúng còn đứng cười ngạo nghễ như vừa lập được chiến công gì hiển hách lắm. Zyn cùng mọi người xung quanh vội vàng đỡ Minh Quân về phòng y tế. Nghe nói nhà trường đã đình chỉ học lũ người kia. Chỉ có một điều mà cô cũng như mọi người đều không biết. Trong lúc ai nấy đều cuống cuồng lo cho Minh Quân thì ở một góc khuất nào đó, nơi tối tăm vọng ra tiếng gằn giọng – Mẹ kiếp, lại xổng nó rồi! Tiếp đó là một chiếc gương màu bạc đắt tiền bị ném mạnh xuống đất như sự bực tức, căm thù của chính chủ nhân nó. Từng mảnh gương nhọn hoắt, sáng loáng trong bóng tối như những lời thách thức số phận. – Tiểu Phương- Một giọng nói yếu ớt lôi tâm hồn cô trở lại – Hả? Cậu tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?- Zyn quay sang nhìn Quân, dù mệt mỏi đôi mắt ấy vẫn thoáng vẻ tinh nghịch. – Hì, không sao. Bây giờ mình khỏe như trâu rồi!- Minh Quân nháy mắt chọc cô – Xin lỗi nhé! – Sao lại xin lỗi?- Cậu nghệt mặt – Vì mình mà cậu bị thương- Cô lí nhí nói – Nếu thấy có lỗi thì trả ơn xứng đáng là được – Trả ơn?- Đến lượt Zyn nghệt mặt – Tiểu Phương, chủ nhật tuần này đi công viên Small Star với mình? Ok? – Chuyện này…- Cô hơi bối rối – Cậu có hẹn với ai rồi sao?- Quân nhíu mày hỏi – Không có- Zyn lắc đầu – Vậy đi với mình! – Ừm, được- Cô gật đầu đồng ý – Yes, vậy chủ nhật gặp cậu ở Small Star lúc tám rưỡi!- Khuôn mặt Minh Quân bừng sáng, cậu cười híp mắt. ~ ~ ~ – Zyn!- Vừa thấy cô bước vào cửa, mẹ đã gọi giật lại – Dạ- Zyn tròn mắt chẳng hiểu chuyện gì – Vào đây mẹ bảo Zyn rón rén theo mẹ vào phòng khách, tự kiểm điểm xem bản thân có ‘đắc tội’ gì với mẹ hiền không. Vừa đặt chân vào phòng khách thì thấy cậu em quý tử đang ngồi vắt chân xem hoạt hình. – Con xem, con lớn vậy rồi còn trêu em, sao lại véo tay nó thâm tím thế này hả?- Mẹ cô cầm cánh tay nó giơ ra là bằng chứng – Con đâu có làm gì nó- Zyn nhăn mặt phụng phịu – Chị ấy véo con – Mi ngậm máu phun người, ta uých bây giờ! – Hu hu… chị đánh con – Thằng nhóc Bảo nấp sau lưng mẹ lè lưỡi lêu lêu cô – Thôi thôi, hai đứa đừng chành chọe nhau nữa! Zyn thừa biết thằng nhóc này lừa đảo, bé tí tuổi mà đã biết dùng khổ nhục kế. Chắc chắn là đi lớp đánh nhau thâm tím tay, về nhà sợ mẹ mắng nên mới nghĩ cách đỏ lỗi cho cô để tránh tội. Cô hậm hực đi lên phòng. Vừa mở máy tính đăng nhập Facebook đã thấy nick Trang Anh nhảy vào buzz lên hồi. Tiểu thư sầu đời: Sao giờ mới onl? Ánh trăng đêm: Phải nghe mama ca bài ca vĩnh cửu! @@ Tiểu thư sầu đời: Lại tội đánh em chứ gì? Còn lạ gì hai chị em nhà cậu nữa Ánh trăng đêm: Bực cả mình, thằng nhóc dám vu oan cho mình! Tiểu thư sầu đời: Lông mày sinh trước, râu sinh sau, sinh sau dài hơn sinh trước! Cậu phải học tập thằng bé đó đi! Ánh trăng đêm: Oài, Trang Anh! Sao hôm nay triết lí thế? Tiểu thư sầu đời: Rồi sao? Cảm giác được hoàng tử bảo vệ như thế nào? Có lâng lâng hạnh phúc như trong mấy bộ phim Hàn Quốc không? Ánh trăng đêm: Thôi cái giọng sến sẩm đó đi, không lãng mạn như cậu tưởng đâu Tiểu thư sầu đời: Mau mau lên xem trang của trường đi. Sự kiện hot đang ầm ầm kia kìa! Zyn lò mò vào trang của trường xem thực hư thế nào. Đập vào mắt cô là bức ảnh chụp cô và Minh Quân ở căn-tin. Mấy tên ‘lá cải’ còn tung tin vớ vẩn là cô được hoàng tử để ý, liệu họ có quyết định dẫn tình cảm này tới hôn nhân. Ôi trời, mấy con người này có trí tưởng tượng phong phú, đa dạng ghê! Bên dưới mỗi bức ảnh hay đoạn clip nào đó lại có hàng tá bình luận trái chiều nhau của mấy con người thích san sẻ cảm xúc. Nhưng đa số là những fan cuồng của Minh Quân vào bình luận. Có người bực tức, bất bình, có người lại khóc lóc đau lòng như con dâu sắp về nhà chồng, vân vân và mây mây… Haizzz, thật đúng là mấy con người thừa calo mà, rảnh quá hóa dở! Tiểu thư sầu đời: Xem chưa? Xem chưa? Ánh trăng đêm: Rồi, lũ người thừa hơi Tiểu thư sầu đời: Mai đi uống trà sữa không? Mình mới phát hiện quán này ngon lắm! Ánh trăng đêm: Thật hả? Nhưng không được mai đi công viên Small Star rồi! Tiểu thư sầu đời: ??? Zyn đem hết chuyện kể cho Trang Anh. Nghe xong… Tiểu thư sầu đời: Hai anh chị ghê thiệt, đánh lẻ hử? Ánh trăng đêm: Vớ vẩn, mà cậu thay ngay cái nick hộ mình cái, ai lại đặt là ‘Tiểu thư sầu đời’ bao giờ? Tiểu thư sầu đời: Nghe đẳng cấp mà! Thôi nhá, dì Tuyết lên rồi! Bye bye Cô chưa kịp nói thêm tiếng nào thì nhỏ ta đã off mất tiêu. ~ ~ ~ Buổi sáng, những cơn gió trong lành và mát rưỡi thổi, khẽ lùa qua từng lọn tóc Zyn. Cô đứng trước cổng công viên Small Star đợi Minh Quân. Với chiếc áo sơ mi hồng xắn tay cùng chiếc váy xếp li màu xanh lam, trông Zyn hôm nay dịu dàng hiền thục hơn so với mọi ngày. Cô khẽ nhíu mày ngó nghiêng xung quang xem cậu ta đã đến chưa, nhưng hình như là chưa tới thì phải… – Hey, Tiểu Phương mình ở đây- Minh Quân vẫy tay loạn xạ như sợ cô không nhìn thấy mình – Cậu tới rồi à?- Zyn mỉm cười làm cho Minh Quân cũng phải sững người – Hả? Ờ ờ…mà cậu lại uống nó à?- Cậu vội cười hì hì lấp liếm, đưa mắt nhìn cốc trà sữa trên tay Zyn – Ờ, nó ngon mà! Vậy bây giờ chúng ta chơi gì? – Ừm, để xem…A, có rồi, theo mình Minh Quân reo lên rồi kéo tay cô thẳng vào trong. Đây là lần thứ hai cô nắm tay Minh Quân, cảm giác thật khác xa với việc bị Nam Phong lôi đi. Aaaaa… tại sao Zyn lại nghĩ đến cái tên ác ma đấy cơ chứ? Aaaaa…tại sao cô lại phải thêm chữ ‘lại’ vào cơ chứ? – Cái gì đây?- Zyn nhìn cái khung cảnh trước mặt, hỏi một câu cực kì ngớ ngẩn Trước mặt cô là một cái hang nhìn vô cùng cổ quái được trang trí bằng mấy cái đầu người mắt mũi trợn ngược, bê bét máu me. Chúng cứ nhìn Zyn chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy (Yo: đây là chị tự nghĩ thế thôi, chứ mấy cái đầu đó cũng dễ thương lắm, tui nhìn rồi mà!- Zyn: @_@) Zyn ngước lên, một dòng chữ như máu chảy xuống hiện lù lù ngay trước mặt cô… ‘Âm cung huyền bí’ Âm cung? Ý nó là mấy cái nhà ma ấy hả? – Vào thôi, mình chắc là sẽ rất vui. Đây là trò chơi nổi tiếng của công viên đó! – Vậy…hả? Minh Quân gật đầu chắc nịch, khuôn mặt Zyn cứ vì thế mà xanh lét dần. Không phải cô sợ ma, phim ma thì cô xem ngon lành cành đào, còn thích là khác. Nhưng nhà ma thì… lúc nhỏ có lần cô bị lạc vào nhà mà, bị nhốt nguyên cả một đêm trong đó, híc, tất nhiên là bị lũ ma quỷ đó hù dọa đến phát khiếp rồi! Vừa mới bước chân vào cái hang động tự xưng là ‘Âm cung huyền bí’ kia Zyn đã nghe thấy cái giọng ông ổng của tên nào đó ‘Chào mừng các bạn đến với Âm cung huyền bí để hưởng trọn những giây phút thoải mái với trò chơi hàng đầu công viên Small Star’ Hưởng trọn những giây phút thoải mái? Bị bọn ma quỷ ở đây làm hao phí nơ-ron thần kinh mà là giải trí hả? Nhát ma làm người ta sợ mất mật thì có! Sau này nếu Zyn có cơ hội làm chủ cái công viên này, không, chỉ cần làm quản lí cái trò này thôi, cô sẽ đề nghị loại bỏ ngay cái thằng có giọng nói ông ổng muốn chọi dép vào mặt kia. Cô thề! Bên trong tối đen như hũ nút, không nhìn thấy cả đường đi, tất cả mọi thứ đều phải mò mẫm. Hàng loạt tiếng coong coong, bùng bùng cùng tiếng kêu la thảm thiết phát ra làm Zyn lạnh toát người, nhắm tịt mắt lại. Minh Quân vẫn bình thản đi phía trước còn cô co rúm người như con gà cúm, bám chặt cánh tay cậu. Im lặng, bỗng mọi thứ im lặng bất thường! Ha ha…có phải ra ngoài rồi không? Zyn vui như trẩy hội, hé mắt ra nhìn. Coong, ánh mắt chạm ngay phải khung cảnh một con ma mặc quần áo đen sì đang ra sức chặt đầu một người đang nằm trên giường, máu me be bét. ‘Hù…hùuuuuuu…’ một tiếng rít nhẹ của gió làm Zyn run run ngẩng đầu lên. Oái, ối mama, trời phật mau ra cứu cô. Zyn toát mồ hôi lạnh nhìn lũ ma trắng toát bay qua bay lại trên đầu mình. Cả người cô mềm nhũn không còn chút sức lức nào, bám khư khư lấy tay Minh Quân như phao cứu sinh. – Có mình đây rồi, đừng sợ!- Minh Quân thấy mặt cô càng ngày càng nhăn nhúm như mớ rẻ rách thì mỉm cười động viên (Yo: anh nè hay ghê, lôi người ta vào đây rồi còn tốt bụng an ủi!) Zyn run run. A, có phải cô sợ đến hoa mắt rồi không? Cái…cái gì đỏ loét kia? – Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa…. Ba phút sau… – Từ từ, cậu…cậu là gì mà chạy dữ vậy?- Zyn thở không ra hơi – Á, không chạy để người ta gô cổ hai đứa à?- Minh Quân chán nản ngồi xuống bãi cỏ gần đó – Nhưng mình đâu có làm gì sai? Tại ổng nhát ma mình- Zyn chu môi nói – Cậu thật là… Đó là công việc của họ mà! – Nhưng… Quay lại năm phút trước, trước khi tiếng hét thất thanh của ông chú đóng giả ma hù người vang lên do Zyn nhà ta đá cho một phát trúng vào nơi hiểm yếu thì… Zyn vừa mới ngẩng mặt lên nhìn đường đi thì một con ma trắng mắt đỏ ngầu, thè cái lưỡi đỏ loét dài tới hàng chục cm, trên cổ còn thắt cái dây thừng dài dính máu tươi lù lù xuất hiện. Khuôn mặt Zyn tái xanh rồi trắng bệch, đưa chân lên theo thói quen và …….đá. – Thôi bỏ đi, chúng ta chơi trò khác- Minh Quân đứng dậy kéo Zyn đi Nơi mà cậu dẫn Zyn đến lại là một trò chơi mạo hiểm nữa- ‘Vòi bạch tuộc’. Nhìn con bạch tuộc hay chính xác là những chiếc vòi quay vòng vòng với một tốc độ kinh hoàng, những tiếng la hét thất thanh làm khuôn mặt Zyn bắt đầu có chuyển biến về màu sắc. – Chúng ta chơi ở đây sao?- Zyn lắp bắp hỏi – Tất nhiên! Nhìn vậy thôi chứ vui lắm đó!- Minh Quân cười nhe răng – Cậu sao vậy? Không muốn chơi à? – ….- Hỏi thừa, tất nhiên là không muốn rồi. Uhu, nhưng ánh mắt của cậu ấy là sao? Minh Quân muốn cô chơi như vậy ư? – Nếu cậu không muốn thì thôi!- Mặt Minh Quân buồn buồn làm Zyn hơi xao lòng – Vậy…mình chỉ chơi một chút thôi nhé!- Cô ngần ngại – Thật hả? Tuyệt quá!- Cậu reo lên như đứa trẻ con được cho kẹo Sao cô lại cảm thấy mình bị lừa nhỉ? == Minh Quân nhấn cô ngồi vào ghế rồi mình cũng nhảy vào ngồi, đợi chú quản lí kiểm tra dây an toàn cho từng người xong thì… Zyn có cảm giác cả cơ thể mình cao dần, cao dần, đến khi những người phía dưới chỉ còn bé xíu thì ‘cạch’ một cái, chiếc vòi bạch tuộc khựng lại. Chưa đến ba giây sau, cô kinh hoàng nhìn chiếc vòng quay với tốc độ ánh sáng, vừa quay vừa lượn lên lượn xuống, gió vun vút thổi bên tai cô. Trời đất quỷ thần ơi, đây là trò chơi hay cái máy nghiền trộn thức ăn vậy? Cô, cô muốn xuống. Ối má ơi…. Đầu óc cô quay cuồng, mặt mũi tái xanh, cắt không còn giọt máu, cả người như sắp văng ra khỏi chỗ ngồi đến nơi rồi. Bên cạnh cô, Minh Quân vẫn hào hứng ra mặt, chốc chốc lại nhìn sang phía Zyn nhưng thấy cô nhắm tịt cả hai mắt lại, sống chết ôm lấy cánh tay cậu. Quay…quay…quay Lượn lên lượn xuống… Mười phút sau, Zyn lảo đảo đi xuống. A, trên đời này cô ghét nhất là trò chơi mạo hiểm! – Cũng gần trưa rồi, cậu có muốn đi ăn cái gì không? * Lắc lắc* – Hay là đi ăn kem?- Quân gợi ý * Lắc lắc* – Vậy uống trà sữa nhé! – Hả?- Mắt Zyn sáng trưng như hai cái đèn pha- Trà sữa á? Đi mau đi mau – Cậu biết chỗ bán à?- Minh Quân nhăn mặt, cứ nhắc đên trà sữa là cô nhóc này lại quá khích như vậy – Tất nhiên là biết!- Cô gật đầu chắc nịch, bao nhiêu mệt mỏi bay đi đâu hết Zyn kéo Quân đến một quán trà sữa di động nằm ven phía hồ nước của công viên. Chị bán hàng nhìn hai người mỉm cười niềm nở: – A, cô bé mê trà sữa này hôm nay lại dẫn bạn đến quán chị hả? Hai em uống gì? – Em chào chị, hôm nay bọn em đến đây chơi. Mà hôm nay chị còn trà sữa táo không đó, hôm nọ em giận à nha!- Cô mỉm cười vờ làm mặt dỗi – Con bé này, tất nhiên là có rồi!- Chị bán hàng cười hiền – À, Quân, cậu cũng uống trà sữa nhé, quán chị Lan ngon có tiếng ở đây đấy?- Zyn quay sang hỏi cậu – Ok, mình uống gì cũng được – Vậy cho em một trà sữa táo, một…Ủa, cậu uống vị gì? – Ừm, sôcôla – Cho em thêm một sôcôla! Sau khi xử lí xong cốc trà sữa của mình một cách ngon lành, Zyn quay sang hỏi cậu bạn – Vậy giờ mình đi về hay chơi tiếp? – Tất nhiên là chơi tiếp rồi. Mình biết trò này hay lắm Bám đuôi Minh Quân đi gần một vòng công viên, lúc mệt rã rời chân tay thì trước mắt cô hiện ra một cái hang động cực kì lonh lanh. – Ten ten, chúng ta sẽ chơi hang động tình yêu. Nghe đồn cặp nào cùng nhau vào đây sẽ được ở bên nhau mãi mãi đó. Tiểu Phương, tụi mình vào thử đi – Hả? Vào cái hang này í hả?- Zyn nghi ngờ, cô không tin mấy cái chuyện đồn thổi lắm – Nếu Tiểu Phương không thích thì chúng ta có thể chơi trò mạo hiểm tiếp- Minh Quân cười, chỉ tay vào chiếc tàu màu trắng đằng xa đang nhào lộn trên đường ray – Không, không…thà chơi trò này còn hơn- Zyn xanh mặt, ‘Vòi bạch tuộc’ đối với cô là đủ lắm rồi – Ok, vậy chúng ta chơi thôi Minh Quân đang định kéo tay Zyn vào thì nghe đằng sau có tiếng mỉa mai… – Hoàng tử Minh Thành hẹn hò cùng Miss MF tin sốt dẻo nhỉ?- Nam Phong đang đứng sau hai người, nói với giọng châm chọc – Anh…- Zyn trừng trừng nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống – Gì đây? Hot boy Nam Phong sao? Anh có vẻ quan tâm đến đời tư người khác nhỉ!- Minh Quân cũng mỉm cười đáp lại – Hơ, vậy mà tôi tưởng cậu muốn cùng nhỏ ngốc này thề non hẹn biển trong cái hang đấy chứ? – Anh anh đừng có quá đáng nhé, chúng tôi chỉ vào đó chơi thôi!- Zyn gân cổ lên cãi, cái tên này, hắn nói linh tinh cái quái gì vậy? – Ai biết được hai người sẽ làm gì trong đó!-Nam Phong nhếch mép – Ok, nếu anh muốn có thể vào, có cần tôi mua vé cho không?- Minh Quân cũng không chịu kém cạnh – Cùng cậu á? Xin lỗi tôi không bị gay – Tất nhiên tôi không rảnh mà đi cùng anh, tôi sẽ vào cùng Tiểu Phương. Tiểu Phương, chúng ta vào thôi- Minh Quân nắm tay cô kéo đi – Cô không sợ bị đăng ảnh nữa sao?- Hắn cười khẩy – Hả? Tôi… – Kệ hắn đi, chúng ta vào chơi!- Mặt cậu hơi biến sắc khi thấy cô có vẻ lưỡng lự – Mình…- Zyn khóc dở mếu dở, hai cái tên này còn định hại cô đến bao giờ? – Đi theo tôi- Nam Phong kéo tay cô định lôi đi – Tiểu Phương!- Minh Quân cũng cầm tay cô giữ lại Tình cảnh vô cùng thảm hại, Zyn trở thành cái dây chơi trò chơi kéo co cho hai tên con trai – A, cô gái kia may mắn ghê – Trời đất, hai chàng trai đẹp như mơ tranh nhau một cô gái – Ôi, lãng mạn chưa kìa! May mắn, lãng mạn cái con khỉ! Bọn người nhiều chuyện chỉ ngắm trai đẹp mà không biết nhìn nhận vấn đề, cô bị kéo vậy còn may cái nỗi gì? – Tiểu Phương- Quân gọi giật cô lại – Zyn ngố!- Hắn cũng gằn giọng – Tiểu Phương – Zyn ngố Cô bỗng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan – Tôi đếm từ một đến ba, cô mà không đi thì đừng trách tôi – Một Á không xong rồi, làm sao, làm sao bây giờ? – Hai – Tiểu Phương, kệ hắn đi- Giọng Quân có vẻ yếu ớt, cậu nhìn Zyn đang cuống quýt không biết làm thế nào – Ba – Á, Minh Quân, xin lỗi cậu nhé! Hôm nào chúng ta sẽ đi chơi tiếp Cô chưa kịp nói xong thì đã bị Nam Phong kéo đi. Còn lại một mình Minh Quân, cậu đứng chôn chân ở đó, hai tay buông thõng, ánh mắt buồn bã nhìn theo bóng dáng cô gái khuất sau hàng cây mà lòng đau nhói…