Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn
Chương 217
Editor: Bỉ Ngạn Hoa
Dạ Thiên Ưng cố ý bảo Ngô Hiểu Dao đi lấy điện thoại giúp anh, một người 24 tuổi lại là thương nhân nhiều mưu kế như anh, chỉ cần có một sự thay đổi nhỏ trên mặt họ, anh đều nhận ra.
Dĩ nhiên mẹ Ngô cũng không ngốc, thấy Ngô Hiểu Dao đi rồi thì bà cũng lên tiếng: "Cố ý bảo Hiểu Dao đi là muốn nói gì?"
Trong lòng Dạ Thiên Ưng tán thưởng mẹ Ngô: "Thông minh như thế này mà sao sinh ra con bé Ngô Hiểu Dao ngốc thế nhỉ?", mà cái này cũng còn may cho anh, Ngô Hiểu Dao thông minh như mẹ thì anh có nước mệt chết.
"Bác gái, con có thể thấy bác không yên tâm về con cho lắm." Dạ Thiên
Ưng thay đổi vẻ tà mị vốn có bằng giọng điệu và tác phong của một người chững chạc.
Mẹ Ngô khẽ cười: "Ha ha, cậu kết hôn chưa?"
"Dạ chưa."
"Cậu nghiêm túc với Ngô Hiểu Dao? Hay chỉ muốn vui đùa một chút?" Mẹ Ngô hỏi trực tiếp, không chút tránh né.
Bà hận, hận những người đàn ông vừa đẹp trai lại có tiền, bởi năm bà 17 tuổi bị người yêu mình phụ bạc.
Người đàn ông ấy vô cùng ưu tú, khiến nhiều cô gái say mê hắn ta, và lúc cô biết hắn có người yêu thì là thời điểm co yêu hắn nhất, trao hết bản thân cho hắn và là lúc cô mang thai Ngô Hiểu Dao.
Cũng hết cách thôi, người đàn ông kia sẽ không chịu trách nhiệm với cô, bởi vì cô chỉ là một đứa con gái nông thôn, cô chọn cách rời xa hắn và bất chấp mọi điều mà sinh ra Ngô Hiểu Dao.
Mấy chuyện này Ngô Hiểu Dao không biết, nhưng Dạ Thiên Ưng biết tất cả, chỉ không biết cha Ngô Hiểu Dao là ai mà thôi.
"Bác gái, tình cảm của con dành cho Hiểu Dao không phải một sớm một chiều...."
Đúng vậy, anh đã yêu thương cô suốt 12 năm nay, và trong tương lai sẽ có thêm nhiều 12 năm nữa anh vẫn không thể quên cô.
Bây giờ, anh không thể cam kết được điều gì, cũng không thể cho Ngô Hiểu Dao cái danh phận vợ chồng trong mai sau, bởi vì những biến có trong tương lai không một ai có thể biết trước được, vì anh chỉ muốn cho mẹ
Ngô biết rằng tình cảm của anh dành cho cô ấy không phải chuyện đùa.
Mẹ Ngô im lặng không nói gì tiếp, chỉ thở dài thườn thượt, bà mong con gái mình sẽ không đi theo con đường cũ của bà mà thôi.
Chỉ chốc lát, Ngô Hiểu Dao chạy hổn hển trở về phòng bệnh: "Thiên Ưng, em không tìm thấy điện thoại của anh trong xe."
Dạ Thiên Ưng cười trừ, luống cuống lấy điện thoại trong túi ra, giơ trước mặt Ngô Hiểu Dao: "Xin lỗi, thì ra điện thoại ở trong túi áo anh, xin lỗi em."
Cô nhíu mày khó chịu, nhưng lo mẹ đang ở đây cho nên ép cơn giận xuống, để đó tính sau.
Thời gian chầm chậm trôi đã đến lúc Ngô Hiểu Dao và Dạ Thiên Ưng phải đi về.
Lúc đi cô rất vui vẻ, bởi ông ngoại đã có thể phẫu thuật, đặc biệt là bệnh viện còn đảm bảo 100% thành công. Cười đến mức cái miệng không khép lại được.
"Đi đâu vậy anh?" Cô tò mò hỏi han Dạ Thiên Ưng, do hướng đi về không phải ký túc xá trường cô, mà là....
"Đương nhiên là nhà anh."
"Hả?" Nếu không về thì mấy con tóc dài ở ký túc sẽ giết cô mất: "Không được đâu, nếu bị giám hiệu phát hiện thì chết em."
Nghe giọng kháng nghị của cô, Dạ Thiên Ưng cười xấu xa: "Yên tâm đi, tuyệt đối em sẽ không bị phát hiện."
Nhìn dáng vẻ tự tin kia cô biết anh có chuyện gạt mình: "Tại sao chắc chắn em không bị trường phát hiện?"
"Bởi vì anh dùng giá cao mua lại ký túc xá của em rồi, đâu cần lo đến việc không về hay về."
Có nên gọi Dạ Thiên Ưng là thần thông quảng đại không nhỉ?
Chuyện của cô, anh đã rõ như lòng bàn tay, ngay cả ký túc xá của cô cũng bị thu mua. Hừ, cô phải kiếm cách dạy dỗ anh mới được. Nghĩ xong, cô tựa lưng vào ghế xa rồi ngủ thiếp đi.
Kể từ khi ông ngoại đổ bệnh cô chưa được nghỉ ngơi đúng giờ giấc, giờ cũng thả lỏng được rồi.
Đợi đến lúc cô tỉnh lại cũng là giữa trưa, Dạ Thiên Ưng thì đi làm, bữa trưa đã được chuẩn bị trên bàn ăn.
Ngô Hiểu Dao trợn tròn mắt nhìn mâm cơm đầy đủ trên bàn bên kia, Thiên
Ưng dậy lúc mấy giờ vậy nhỉ? Cô cười ngọt ngào ăn cơm anh nấu.
Thật sự thì Dạ Thiên Ưng rất biết cách chăm sóc, anh giống như một người ba bảo bọc con gái.
Ây da, ăn uống no nê rồi! Ngô Hiểu Dao cô phải chuẩn bị đi hù Dạ Thiên Ưng một lần mới được.
Bước ra khỏi căn nhà của anh, cô vội bắt xe buýt cùng đường đi tới tập đoàn Sony. Lúc đến nơi, cô nhìn quần áo bản thân mình một lần nữa rồi chính thức đặt chân vào cửa Sony. Nhưng lúc cô vừa vào đại sảnh thì đã bị cô nhân viên lễ tân cản đường lại. Cô ta nhíu mày nhìn từ trên xuống dưới đánh giá.
Đồ mặc trên người cô ta toàn hàng hiệu chứ không phải đồ giả, nhưng hình như khó coi quá phải không? Đặc biệt nhất là hai bím tóc đuôi sam của cô ta kìa, hơi bị lạ.
Bản thân cô cũng biết đồ này hơi bị khó coi, nhưng ai bảo Dạ Thiên Ưng thích làm chi, cô phải vác xác đến đây.
"Thưa cô, đây là công ty không phải nơi đi vào tùy tiện đâu ạ." Cô gái lễ tân ấy tỏ vẻ tức giận.
"Đâu có, trước kia tôi từng làm người tiếp thang máy, hôm nay tới đây phỏng vấn chức thư ký."
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
6 chương
74 chương
51 chương
81 chương