Dạ Thiên Ưng nghe xong lời trần thuật của cô thì có một cảm giác không nói nên thành lời. Hơi giận? Cô thế nhưng lại đi chui cửa sổ? Nhưng đó là lỗi của anh. Cô khóc mà để cho người khác nhìn? Suy nghĩ một chút, anh lại đi ăn dấm chua với em trai mình. Dạ Thiên Ưng nhìn Ngô Hiểu Dao một cách nghiêm túc: "Anh cho em biết, sau này muốn khóc thì khóc cho mình anh thôi, không được khóc với người khác biết chưa?" Nghe anh dạy dỗ, cô giận hờn cãi lại: "Đây còn không phải là lỗi của anh chắc! Anh nhất định phải khiến em khóc mới chịu à?" "Được, được! Là lỗi của anh!" Anh bây giờ coi như hoàn toàn đầu hàng Ngô Hiểu Dao rồi. Chốc lát, trên mặt anh lộ ra vẻ xấu xa, giọng nói tràn đày hài hước: "Về sau, anh chỉ khiến em khóc ở trên giường có được không?" . . . . . . . . . . . . Anh đúng thật là! Sắc lang! ! ! Bên má cô đỏ ửng lên, ngượng ngùng cho Dạ Thiên Ưng cái đấm. "Thiên Ưng, đã đến lúc rồi." Phía xa truyền đến âm thanh của phụ nữ. Ngô Hiểu Dao nhìn về phía Hạ Uyển Uyển. Cô biết Hạ Uyển Uyển là thư ký của Dạ Thiên Ưng. Luôn đi theo bên cạnh anh. Lần này Dạ Thiên Ưng ra nước ngoài chắc hẳn cũng mang cô ấy theo! Nghĩ tới đây. . . . . . Cô cũng hoi ghen. . . . . . Thật sự thì Hạ Uyển Uyển rất đẹp, lại thuộc loại người đẹp băng giá nữa. So với bản thân cô thì hoàn toàn khác biệt. Nhìn Dạ Thiên Ưng đi về hướng xe Hạ Uyển Uyển, cô muốn kéo anh muốn gọi anh lại. . . . . . Ngay tại lúc anh muốn lên xe, dừng lại bước chân, anh ngược bước về lại phía Ngô Hiểu Dao thật nhanh, khẽ hôn lên môi nàng, ngôn ngữ tràn đầy dịu dàng: " Bé ngốc, trời lạnh rồi, nhớ mặc nhiều vào nhé." Anh không phải là một người đàn ông tỉ mỉ, càng không phải là một bà mẹ, nhưng anh lại lơ đãng nói ra câu này với Ngô Hiểu Dao, có thể thấy được anh quan tâm đến Ngô Hiểu Dao cỡ nào. "ANh cũng thế. . . . . ." Tậm biết xong, Dạ Thiên Ưng lên xe Hạ Uyển Uyển. . . . . . Cô cảm thấy rằng anh đã thay đổi, từ sự vô tình dànho cho cô đã biến thành hữu tình, lại từ hữu tình trở thành chung tình rồi, từ lạnh lùng trở nên biết săn sóc cô hơn, mà từ săn sóc cô lại trở nên quan tâm đến cô nhiều hơn. . . . . . Cô rất cảm động, thật sự rất cảm động. . . . . . Cô có thể hiểu rõ, tình cảm mà cô dành cho Dạ Thiên Ưng đã biến thành tình yêu.. . . . . . Cái đêm Dạ Thiên Ưng ở đây, là tình cảm dành cho cái vết sẹo trên người cô hay anh thật sự yêu cô? Xe Dạ Thiên Ưng từ từ biến mất trong tầm mắt Ngô Hiểu Dao, trong đôi mắt cô là sự không nỡ và chả muốn muốn đi cái khác. Ba tháng mà nói thì tính ra cũng dài, mà cũng ngắn. Ha ha, chỉ khi một người con gái nhớ nhưng một ai đó, thì ba tháng này càng khó hơn ba mươi năm ăn ngao vậy! Một tiếng huýt sáo vọng bên tai cô, khiến cô lấy lại tâm trí rồi nhìn phía đối diện đường cái. Phía đối diện đường cái có hai tên con trai đang dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn cô chằm chằm. Cô thu lại tâm tình rồi tính toán quay về trường học. Nhưng hai tên kia nhanh chóng chạy tới bên cạnh cô, rồi một phen tóm lấy tay cô. "Này em gái, có phải rất cô đơn hay không?" Hai tên sắc lang này vừa vặn đi qua Đại học Luật, cũng vừa vặn nhìn thấy cô đứng lẻ loi bên kia đường lớn. Nghe được câu hỏi của tên này thì cô đã hiểu rõ chuyện gì! Nhất định bởi vì cô lộ vẻ nhu nhược mà khiến hai tên này thèm muốn! Ra sức hất cánh tay tên ấy ra, giọng nói đầy vẻ sắc bén: "Đây chính là cửa Đại học, mấy người muốn chơi khăm cũng nên chọn chỗ mà chơi, muốn ngồi chồm hổm trong ngục giam thì cũng nên chào hỏi bà nội tôi trước cái đã!" Làm người không thể mềm yếu, làm con gái thì càng không được như vậy. Càng mềm yếu thì càng dễ bị người ta lấn áp. Trong lòng cô khong phải đang sợ hai tên sắc lăng trước măt mình, nhưng cô sợ bị lấn áp ! Giờ cô chỉ có thể cứng đầu cứng cổ chống lại hai tên sắc lang này mà thôi. Quả nhiên hai tên kia nghe câu nói của cô thì ngạc nhiên mà nhìn nhau. Bọn họ ban nãy thấy người đứng bên lề đường là một cô gái mềm yêu, bây giờ thì ..? ? "Mấy anh đây chỉ muốn an ủi em thôi, làm gì dữ như vậy hử?" Nghe lời nói dâm dê phát ra từ họ, trong lòng Ngô Hiểu Dao thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô thấy cái cửa ải khó khăn này cũng đã qua. "Người nào cần. . . . . ." " Mấy người định làm gì vậy hả?" Không đợi Ngô Hiểu Dao nói xong, Bắc Thiên Thần liên xuất hiện bên cạnh cô, nói ra câu khó chịu với hai tên nọ. Hai tên sắc lang kia ngẩn người một chút, bọn họ chỉ muốn trêu chọc nữ sinh nhưng không muốn rước phiền toái vào thân đâu. Mà công thêm việc đây là cửa chính trường học, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hai tên kia thấy Bắc Thiên Thần đến thì hoảng hốt chạy đi. Ngô Hiểu Dao thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm thêm lần nữa. "Cám ơn anh nhiều, học trưởng Bắc Thiên Thần." Cô vừa nói vừa xoay người đối diện với Bắc Thiên Thần. "Ha ha, là anh ba gọi tôi qua chăm sóc cho em." Lời sai bảo này thật sự làm khó Bắc Thiên Thần rồi! Dạ Thiên Ưng tuy không nhận thấy Bắc Thiên Thần có tình cảm với Ngô Hiểu Dao, vậy mà đi giao chuyện chăm sóc cô ấy cho Bắc Thiên Thần khi Dạ Thiên Ưng không có ở đây. Bắc Thiên Thần không cự tuyệt Dạ Thiên Ưng, nhưng sau khi đồng ý anh có cảm giác mình hơi mơ hồ. Anh biết hiện giờ mình đang có một khoảng cách không nhỏ với Ngô Hiểu Dao. Và hiện tại Dạ Thiên Ưng không có ở đây, mà lại đi gọi anh chăm sóc Ngô Hiểu Dao, không phải cho anh một cơ hội gần gũi Ngô Hiểu Dao sao? Đây là lần đầu tiên Dạ Thiên Ưng giao nhiệm vụ cho anh, anh hi vọng mình có thể đem hết khả năng để hoàn thành nó, mà không phải thừa lúc vắng nhà mà vào. Ngô Hiểu Dao nghe câu nói của Bắc Thiên Thần thì trong lòng cười hả hê, suy nghĩ kỹ thì hình như Dạ Thiên Ưng với Bắc Thiên Thần làm hòa rồi, Dạ Thiên Ưng lúc đi mà vẫn không quên kiếm người chăm sóc cho cô, hihi. Chủ yếu nhất chính là Bắc Thiên Thần đã trở lại rồi, trở lại là ánh mắt trời ấm áp giúp đỡ cô như hai lần trước đây. "Vào đi thôi." Nói xong cô vui vẻ đi vào sân trường. . . . . . Đi giữa sân trường mà mặt mày cô luôn hớn hở, bước chân hướng tới lớp học. Bắc Thiên Thần cả một đoạn đường đều yên lặng đi theo sau cô, muốn rời đi nhưng lại có lời muốn hỏi cô, trầm mặc chốc lát thì Bắc Thiên Thần vươn tay giữ cô lại. Cô xoay người nhìn Bắc Thiên Thần một cách tò mò: " Học trưởng Bắc Thiên Thần có chuyện gì vậy?" "Em thích anh hai của tôi vì cái gì?" Nghe câu hỏi của anh, cô ngẩn người. . . . . . Kể từ khi ở chung một chỗ với Dạ Thiên Ưng thì cô không hề hỏi mình thích anh vì cái gì, tại sao mới có mấy tháng với Dạ Thiên Ưng nhưng tình cảm ấy lại dâng lên thành tình yêu. . . . . . Dạ Thiên Ưng xấu xa, hư hỏng! Hai năm trước suýt nữa mạnh mồm nhốt cô lại. Hai năm sau giả nghèo đến gần cô, rồi lừa cô đủ chuyện. Khi cô thấy Dạ Thiên Ưng hôn Thước Tịch Dạ, liền đã xác định trong lòng mình có một chỗ dành cho Dạ Thiên ƯNg. Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé Từ trước đến nay cô thích Dạ Thiên Ưng vì cớ gì?